Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 99: Ngoại truyện




Liễu ảnh quá mức dày đặc, tốc độ lại nhanh. Hơn nữa thường thường lại từ góc độ không thể ngờ tới mà quất tới, khiến cho Đinh Ngạo mệt mỏi ứng phó.

Kiếm chiêu Cổ Kiếm thuật lúc này còn không tiện bằng kiếm thuật cơ sở. Nhưng mà dùng kiếm thuật cơ sở phòng ngự chỉ được một thời gian ngắn nhất định sẽ bộc lộ ra yếu điểm.

Đinh Ngạo không khỏi nhớ tới Vạn Bàn, nếu như để cho Vạn Bàn bất động như núi kia tới, có thể ứng phó được với công kích như vậy. Nghĩ tới Vạn Bàn, Đinh Ngạo đột nhiên nghĩ tới Hoàng Phủ Thương Nguyệt càng thêm cường đại. Dùng sự bá đạo không cần phòng ngự của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, chỉ cần công kích cũng có thể phá vỡ được công kích của đối phương.

Nói thì vậy, tuy rằng không ít người đều nói đệ tử Đồng Kiếm bảng lần này thực lực mạnh hơn so với đệ tử trên Đồng Kiếm bảng trước đó. Nhưng mà trong mắt Đinh Ngạo mà nói, đó chỉ là nói những bài danh đằng sau mà thôi.

Như đứng thứ nhất và thứ hai lần này vậy, Đinh Ngạo cảm thấy thực lực của bọn hắn so với Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Vạn bàn mà nói, còn có chênh lệch rõ ràng.

Nghĩ tới đây trong đầu Đinh Ngạo không khỏi nhớ tới một cái tên - Sở Mộ.

Thi đấu kiếm thuật vi vương, Đinh Ngạo cũng có tham gia, hơn nữa còn quan sát toàn bộ. Sở Mộ quật khởi ngoài dự đoán, cuối cùng đnáh bại Vạn Bàn và Hoàng Phủ Thương Nguyệt, trở thành kiếm thuật vi vương hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa, đoạn thời gian gần đây danh tiếng của Sở Mộ đang thịnh. Nghị luận về hắn rất nhiều, có người nói thậm chí thực lực của Sở Mộ này kỳ thực có thể xếp vào trong top mười Đồng Kiếm bảng. Chỉ là bất quá Sở Mộ này không có để ý tới Đồng Kiếm bảng, không có đưa ra khiêu chiến với đệ tử top mười trên Đồng Kiếm bảng mà thôi.

Trước tiên mặc kệ thực lực Sở Mộ rốt cuộc thế nào, nhưng mà tạo nghệ kiếm thuật của hắn cao thâm mạt trắc. Nếu như lúc này đổi lại là Sở Mộ dùng kiếm thuật cơ sở ngăn cản kiếm chiêu công kích của đối phương, có lẽ còn có thể ngăn cản.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Đinh Ngạo cảm thấy mình càng ứng phó càng cố hết sức. Hắn đang định thi triển bí pháp thì đột nhiên có một đạo liễu ảnh từ góc chết quật tới, vô thanh vô tức quật vào lưng Đinh Ngạo.

Uy lực của liễu ảnh không tầm thường, nhưng mà không có tạo thành bất kỳ tổn thương nào với Đinh Ngạo. Nhưng trong tích tắc này Đinh Ngạo lại cảm thấy kiếm khí vận chuyển trong cơ thể phảng phất như bị ngăn cản, dừng ljai.

Chuyện này khiến cho tiên thiên kiếm khí thông qua bàn tay Đinh Ngạo rót vào trong kiếm khí bị gián đoạn. Vài đạo liễu ảnh quật tới, tuy rằng Đinh Ngạo muốn ngăn cản. Chỉ là có giây lát đình trệ vừa rồi, lực lượng không đủ. Kiếm khí bị quật tới mức thiếu chút nữa rời khỏi tay. Lúc này lại có thêm liễu ảnh quật lên trên người hắn, khiến cho kiếm khí trong cơ thể hắn lần nữa đình trệ.

- Toàn Phong liễu ảnh của Liễu sư đệ ngay cả ta cũng khó giả qiuyết, lại không cần phải nói tới những người khác.

Diêu sư huynh kia gật gật đầu, lạnh nhạt nói.

Đinh Ngạo bị thua là chuyện không cần phải bàn cãi.

- Ngươi thắng.

Tuy rằng thập phần không cam lòng, nhưng mà Đinh Ngạo vẫn đường đường chính chính nhận thua.

- Liễu sư huynh, ngươi vẫn nên xuống đi. Chiến lâu như vậy cũng nên để cho sư muội ta lên đài làm nóng người chút chứ?

Một nữ đệ tử của Đại Kiền kiếm phủ cười duyên một tiếng, cũng mặc kệ Liễu Tông Sơn có đồng ý hay không, nàng phi thân nhảy lên trên đấu kiếm đài.

- Cũng được. Trận chiến này ta tiêu hao không ít kiếm khí, cần phải có thời gian khôi phục. Vậy để cho sư muội đùa nghịch một chút vậ.

Liễu Tông Sơn cười ha hả, bay vọt xuống dưới đấu kiếm đài.

Lời nói của hắn khiến cho đệ tử Đại Khôn kiếm phủ tức giận, cái gì gọi là để cho sư muội đùa nghịch một phen? Chẳng lẽ đám người này cho rằng bọn họ là khỉ hay sao?

- Các ngươi còn có ai muốn đi lên thử một lần? Đúng rồi. Vị trí của ta trên Đồng Kiếm bảng trong Đại Kiền kiếm phủ là ba mươi tám.

Nữ đệ tử của Đại Kiền kiếm phủ rút kiếm, trực chỉ những học viên của Đại Khôn kiếm phủ, trong thanh âm tràn ngập ngạo nghễ.

Mỗi một câu nói của đối phương như một thanh kiếm sắc bén cứa vào lòng đám đệ tử Đại Khôn kiếm phủ.

- Để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của ngươi.

Trong đám đệ tử Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ lại có người bay vọt lên đấu kiếm đài, vẻ mặt tràn ngập giận dữ.

- Xưng tên ra.

- Ta là Hướng Đông Lai, bài danh thứ mười một trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, đặc biệt tới đánh bại ngươi.

Trong lòng Hướng Đông Lai có một ngụm ác khí, cho nên khi nói ra không có chút khách khí nào.

- Phủ chủ, Hướng Đông Lai này chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của đối phương. Xem ra chỉ có thể để cho Phương Thiên Hưng hoặc là Hoàng Phủ Mang xuất thủ mà thôi.

Một vị trưởng lão bên cạnh Đoan Mộc Hành Không thấp giọng nói.

- Phương Thiên Hưng và Hoàng Phủ Mang tuy rằng là người đứng thứ nhất và thứ hai trên Đồng Kiếm bảng đợt này. Cho dù đánh bại người trên đấu kiếm đài này thì cũng không phải là đối thủ của những người khác.

Đoan Mộc Hành Không đáp lời. Đại trưởng lão lúc này cũng thấp giọng, lắc đầu nói:

- Học viên chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi trong đám đệ tử Đại Kiền kiếm phủ kia mới là người lợi hại nhất. Nếu như hắn ra tay, chỉ sợ ngay cả Phương Thiên Hưng cũng không có cách nào chống lại.

- Đi, gọi Sở Mộ tới.

Đoan Mộc Hành Không không nhanh không chậm nói.

- Đúng, để cho Sở Mộ tới, có lẽ còn có vài phần hi vọng.

Đại trưởng lão khẽ giật mình, tiếp theo vỗ tay, vội vàng bảo một học viên đi gọi Sở Mộ.

Tuy rằng không biết Sở Mộ có chỗ lợi hại gì, nhưng mà Đại trưởng lão đã nói vậy hắn vẫn đi làm theo.

Trong Ngộ kiếm thất, Sở Mộ ở trong trạng thái huyền diệu, toàn lực tìm hiểu Tê Liệt ý cảnh.

Đủ loại ảo diệu về Tê Liệt ý cảnh hiện lên trong đầu hắn. Khiến cho lĩnh ngộ của Sở Mộ về Tê Liệt ý cảnh lại lần nữa sâu sắc thêm vài phần.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua một giờ. Sở Mộ bắt đầu cảm thấy trạng thái tìm hiểu của mình có chút chấn động. Hiển nhiên dược hiệu của Luyện ý đan sắp hết.

Tiếp theo Sở Mộ mở hai mắt ra, không thể kháng cự được mà thoát khỏi trạng thái huyền diệu kia.

- Đáng tiếc...

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ có chút tiếc hận.

Hắn cũng không biết mình đã như vậy bao lâu, bởi vì trong trạng thái huyền diệu kia căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua một chút nào. Chỉ có thể dựa vào trực giác mơ hồ phán đoán ra được, có lẽ là một giờ, có lẽ là hai thời thần, có lẽ còn chưa vượt quá ba thời thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.