Trọng Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Của Lục Thiếu

Chương 290: Chương 290




Khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh nở nụ cười, càng ngày càng tươi, giống như dáng vẻ của một thiếu niên hăng hái.

I

Trong bầu không khí nhiệt tình, vô tình toát ra sự mê hoặc quyến rũ.

Đàm Hi ngửa đầu, xua tan hơi nước trong mắt, cô cười với anh: “Nhẫn đã lấy ra rồi, không đeo vào cho em à?”

Lục Chinh cầm tay cô, đeo nhẫn vào, kích cỡ vừa khớp, hoàn mỹ không tì vết.

“Bây1giờ, đến phiên em.” Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, kiểu nhẫn nam đơn giản rắn rỏi, đặt vào tay Đàm Hi. Đàm Hi nhận lấy, nâng tay Lục Chinh lên, từ từ đeo vào ngón vô danh.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, rực rỡ chói mắt.

“Xuân tiểu một khắc đáng giá ngàn vàng, không thể lãng phí...”

Đàm Hi đang muốn nói: “Ưm...”

Thì miệng bị chặn lại.

Một đêm xuân sắc, sóng đập mãi không ngừng.

Ngày8hôm sau, hai người đến công ty như thường lệ.

“Đàm Tổng, chào buổi sáng.”

“Chúc mừng Đàm Tổng.”

Tầng 27, Đàm Hi vừa ra khỏi thang máy, Lâm Tâm bèn tiến lên đón.

“Chúc mừng Boss, kẹo hỷ đã được phát xuống rồi.” “Vất vả rồi. Nhưng sao anh lại ở đây?” Judy thư ký mới đã đến, theo lý mà nói Lâm Tầm phải nên ngồi ở bộ phận giao dịch chứ.

“Vẫn còn 1 tiếng nữa mới mở cửa, tôi2đến để báo cáo tình hình kiểm soát cổ phiếu của Phúc Tường.”

Đàm Hi gật đầu: “Vào văn phòng rồi nói.”

Hai người vào trong, thư ký mới Judy mang hai ly cà phê nóng vào.

Lâm Tầm: “Cảm ơn”

Judy mỉm cười: “Không cần khách sáo.” Lúc đi ra không quên đóng cửa lại.

Lâm Tầm hớp một ngụm, mùi vị thơm đậm đà.

“Thế nào, thư ký mới của tôi không tồi chứ?” Đàm Hi nhướng mày.

“Có thể lọt được vào4mắt của Đàm Tổng, tất nhiên không phải người bình thường rồi.”

“Chậc, miệng lưỡi nhanh nhẹn hơn không ít nhỉ.”

Lâm Tâm cười khiêm tốn, đưa văn kiện trong tay tới: “Phân tích hướng đi của ba ngày gần đây, và cả sách lược kiểm soát.”

Đàm Hi nhận lấy, đọc lướt nhanh: “Khống chế giá cổ phiếu khá tốt, đợi ổn định ở mức 30 tệ thì có thể tạo biến động lưỡi cưa, chú ý tốc độ, không nên quá đột ngột, chúng ta vẫn còn hiện nghị với bên Phúc Tường.”

“Ừ, trong lòng tôi tự có tính toán.”

Đàm Hi đóng tư liệu, trả lại cho anh ta: “Rút tiền của CK ra trước, Thịnh Dụ có thể ổn định thêm hai ngày.”

“Được.”

“Tình hình cọ xát của nhân viên trong bộ phận giao dịch thế nào rồi? Bầu không khí làm việc ra sao?”

“Đều là người trẻ tuổi, có chủ đề chung, nhanh chóng làm quen với nhau, tuy có lúc vẫn còn tồn tại bất đồng về mặt chuyên môn, nhưng xét về tổng thể thì khá là hòa thuận.”

“Bộ phận giao dịch chứng khoán có ít người, cầu chất không cầu lượng, nhưng thiên tài thường hay tự phụ, về mặt điều chỉnh quan hệ đồng nghiệp, chắc anh sẽ phải tốn nhiều tâm tư một chút.”

Lâm Tầm gật đầu: “Tôi đã rõ.”

Nửa tháng sau, giá cổ phiếu của Phúc Tường trở lại mức trước khi xảy ra “chuyện thu mua”, CK và Thịnh Dụ bán đi bớt số cổ phần thu về được 2 trăm triệu, trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.

Cuối tháng 7, thiệp mời đám cưới của cậu chủ Phúc Tường và công chúa nước Ả rập được gửi đến tay Đàm Hi, địa điểm: Manhattan.

Nhiễm Dao bận xong việc update mùa xuân hạ, cuối cùng cũng xem như đã được rảnh rỗi.

“Đàm đại tổng tài, nghe nói cậu vừa kiếm được một món béo bở từ chỗ Phúc Tường, có hứng thú ra ngoài dạo phố với tớ, sẵn tiện xài bớt tiền không?”

“Địa điểm.”

“Vạn Tượng Thành.”

Đàm Hi sắp xếp xong công việc, lái Porsche đến thẳng chỗ hẹn.

Xe xịn, người đẹp, tỷ lệ xoay đầu cao ngất ngưỡng.

Nhiễm Dao ngồi trong quán cà phê ngoài trời, cô đứng dậy, ngoắc tay với Đàm Hi.

Hai người tụ họp, đi thẳng vào trung tâm thương mại.

“Hôm nay cậu có xem “Báo tài chính kinh tế không?” Nhiễm Dao bước vào thang máy trước, sau đó xoay lại cười với Đàm Hi.

“Cậu muốn nói đến Đàm Vi?” Đàm Hi mang giày cao gót bước vào, ấn nút đóng cửa.

“Chỉ phạt có 500.000 tệ, cái giá làm người ác quá thấp.”

“Còn cấm vào thị trưởng 5 năm, một bài học nhớ đời dành cho họ.”

“Nhưng tớ vẫn thấy quá nhẹ. Nhiều khách lẻ bị lừa như thế, nếu không phải cậu ra tay giúp đỡ Phúc Tường thì chỉ e là sẽ có người nhảy lầu mất.”

Đàm Hi nhéo mặt cô ấy: “Sao nào, bất bình thay cho tớ à?”

Nhiễm Dao trừng mắt hạnh to tròn.

Đàm Hi càng nhìn càng thích, “Bỗng nhiên phát hiện ra cậu trông khá giống với con bé nhà tớ...”

“Đáng ghét!”

Ôm lấy bả vai của cô ấy, dáng vẻ lưu manh trên người Đàm Hi bị khơi gợi ra hoàn toàn: “Cô bé đáng yêu, đừng lo lắng, nhìn thấy thì không gọi là tổn thất, nhìn không thấy mới gọi là mất cả vốn lẫn lãi.”

“Hả?”

“Không hiểu?” Đàm Hi ghé sát vào.

Nhiễm Dao đỏ mặt, hai mắt long lanh: “Không... không hiểu.”

“Cậu nghĩ xem, trước đây Uông Hải Thành có thể hoành hành trong thị trường cổ phiếu A, một phần là nhờ vào thực lực được tích lũy lúc trước, một phần là nhờ vào danh tiếng của Đàm Vi. Bây giờ hai người bị xử phạt, không chỉ mất đi mặt mũi mà còn cả thanh danh. Sợ rằng sau này sẽ gặp phải sự chống đối của người chơi cổ phiếu, nếu muốn dùng công ty đã lên sàn để kiếm tiền thì chỉ e rằng không còn dễ như lúc trước nữa.”

Bỏ gốc lấy ngọn, mất đi ưu thế cạnh tranh cơ bản nhất, thật sự không biết nên nói Đàm Vị ngốc hay là ngu đần nữa.

Nhiễm Dao nhìn chằm chằm Đàm Hi với dáng vẻ ngơ ngác, bộ dạng vừa đáng yêu vừa đáng cưng chiều.

Chóc chóc...

Ting!

Đàm Hi không kiềm chế nổi, hôn một cái lên mặt Nhiễm Dao, cùng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Người bên trong và ngoài đều ngơ ngác.

Nhiễm Dao vẫn chìm trong vẻ xấu hổ và lúng túng khi bị bạn thân hồn lén. Cô xoay người nhìn thấy Tống Tử Văn đang đứng yên lặng ngoài thang máy, cả người cô sửng sốt.

Còn trong mắt anh ta, cái dáng vẻ ngơ ngác và đôi gò má ửng hồng kia, rõ ràng là biểu hiện của sự xấu hổ.

Đàm Hi cũng nhìn thấy Tổng Tử Văn, cười nói “Hi”, nhưng tay vẫn gác lên vai Nhiễm Dao, không hề có ý muốn thu về.

Anh ta biển sắc. Vào lúc cửa thang máy mở ra khi nãy, anh ta nhìn thấy động tác hồn của Đàm Hi, huống hồ gì, dấu son môi nhàn nhạt trên má của Nhiễm Dao cũng đã chứng minh được suy đoán của anh.

Một người phụ nữ, hôn một người phụ nữ khác?!

Và lại Nhiễm Dao cũng không bài xích.

Trong lòng Tống Tử Văn thấy rất... à... vi diệu.

Ngoại trừ kinh ngạc thì còn thấy hơi... chua xót?

“Có phải thang máy tới rồi không?” Một tay Tống Thanh xách túi mua sắm, một tay khác khoác lấy tay Tống Tử Văn.

Hai người đứng với nhau, họ đều mặc đồ tây đen, trông giống một cặp đôi, cho dù là nhan sắc hay chiều cao đều khá xứng đôi.

Nhưng điều hiếm có là, khí chất chững chạc nghiêm túc trên người họ đều giống hệt nhau.

Nhiễm Dao cử động khóe môi, ánh mắt nhìn lướt qua hai cánh tay đang khoác vào nhau. Có nghĩ, quả nhiên kiểu phụ nữ này vẫn hợp với Tống Tử Văn hơn.

“Thang máy đến rồi, chúng ta đi thôi, Burberry có mẫu mới, tớ khá thích chiếc túi xách màu đỏ kia...” Nói xong, cố xoay sang cười với Đàm Hi, nghiêng người ra khỏi thang máy, cũng đi lướt thẳng qua người Tống Tử Văn, không hề có ý muốn dừng lại.

Đàm Hi bỗng nhiên nghĩ đến một từ...”Người lạ quen thuộc nhất“.

Nắm chặt vai Nhiễm Dao, lẳng lặng tiếp thêm sức lực cho cô ấy.

“Ôi! Sao cậu để lại dấu son môi thế này?”

“Xem như má hồng đi.”

“Đáng ghét=” Nũng nịu.

Đàm Hi bật cười thành tiếng, liếc nhìn Tống Tử Văn phía sau lưng. Cô cúi đầu, vẫn còn muốn hôn Nhiễm Dao.

Nhiễm Dao né đi: “Đồ sắc nữ nhà cậu!” Kèm với đó là tiếng cười duyên dáng.

“Chị dầu hào phóng thật.” Tống Thanh chậc một tiếng, “Nam nữ ăn tất nhỉ? Chắc không phải là lưỡng...”

Tống Tử Văn lạnh lùng liếc nhìn: “Nhiều chuyện.”

Tống Thanh bĩu môi, nhìn theo bóng dáng dần đi xa của Đàm Hi với ánh mắt hâm mộ: “Cô ấy muốn hôn người khác trước mặt chúng ta, cũng không sợ anh Chinh biết được. Không biết đến khi nào em cũng có thể ngông nghênh như cô ấy đây? Chắc chắn sẽ rất đã!”

Tổng Tử Văn hừ lạnh, nào chỉ “muốn hôn”, mà là đã hồn luôn rồi!

Tổng Thanh không hề phát giác ra vẻ khác thường của anh trai. Cô vẫn còn đang cảm thán: “.... Với điều kiện là, em phải có một bạn gái vừa đáng yêu vừa ngây ngốc như cô bạn của cô ấy, thật sự dễ thương quá đi...”

“Tống Thanh, em có đi hay không?” Anh ta đã đứng trong thang máy, lạnh lùng nhìn cô.

“Ối... Ai lại chọc anh rồi?” Mặt mày xấu xí như thế.

Nói xong, sải bước đi vào.

Cửa đóng lại, bắt đầu từ từ đi xuống.

Ai chọc anh nhỉ? Tổng Tử Văn thầm nghĩ.

Trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt át của cô, chỉ có thử qua rồi mới biết, đôi môi đó ngọt ngào biết bao nhiêu...

“Anh, anh rất nóng sao?”

“... Không có.”

“Vậy sao?” Tống Thanh nửa tin nửa ngờ, thể sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?

Rõ ràng trung tâm thương mại rất mát lạnh mà.

Nhiễm Dao một phát quét hết hai chiếc túi xách, mẫu mới trong mùa, giá cả không hề rẻ.

Đàm Hi chọn một đôi hoa tai, đá quý bên trên rất hợp với chiếc nhẫn trên tay cô.

“Cách nào để giải sầu? Chỉ có mua túi xách mà thôi.”

Nhiễm Dao xách theo chiến lợi phẩm, cười thỏa mãn.

Đàm Hi gật đầu phụ họa theo.

Trong một tiếng tiếp theo, hành vi mua mua mua quẹt quẹt quẹt “tàn bạo” của hai người đã giải thích rất rõ ràng hàm nghĩa “phá của chân chính.

“Mệt chết đi được!” Nhiễm Dao ngồi xuống ghế massage trong khu vực nghỉ ngơi, vừa xoa bóp chân, vừa đem lại chiến lợi phẩm.

Đàm Hi gọi hai ly nước, đặt túi mua sắm xuống cạnh chân, rút một tấm thiệp viền hồng từ trong túi ra, đưa tới.

Nhiễm Dao sửng sốt, nhận lấy, đồ tốt, còn khá nặng nữa.

“Sao nào, cậu và Lục soái ca chuẩn bị làm tiệc mừng à?” Vừa nói, vừa mở ra, “Chà... bây giờ đang lưu hành dùng tiếng Ả rập viết thiệp mời à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.