Trọng Sinh Tại Nhẫn Giới

Chương 42




Ninh Quang Diệu thở ra phào, gật đầu:

- Hiểu rồi, Quang Diệu hiểu rồi.

- Hiểu là tốt, đương nhiên ta chẳng hề mong muốn sẽ bỏ rơi cậu, nhưng nếu như cậu không có con trai nối dõi thì không thể nào tiếp tục thế tục tại Ninh gia được, bởi vậy sẽ phải tìm ai đó để thay thế cậu, điều này chắc hẳn là càng sớm càng tốt rồi… Tốt nhất là cậu nên nắm chắc thời cơ.

Nam Tử cầm quạt giấy vỗ vỗ lên vai Ninh Quang Diệu.

- Tứ gia, ngài nhất định phải giúp tôi nói tốt trước mặt ngài trưởng tộc, Quang Diệu từ khi thừa kế vị trí do cha để lại đã luôn luôn dốc hết tâm sức, những năm qua đã làm được biết bao nhiêu việc vì gia tộc này.

Nam Tử khoát tay:

- Cậu có thể yên tâm, tôi cũng nói thế này, dù sao thì nhân tài vừa mới biến mất, nhỡ đâu ngày mai thôi cậu lại tìm được thì sao? Phải không?

- Phải… phải ạ!

Ninh Quang Diệu lau mồ hôi.

- Nhưng cơ mà…

Nam Tử lại đổi giọng:

- Nếu như con trai Quốc Đống của cậu thật sự không thể cứu được mà cậu cũng chẳng có cách nào sinh con đẻ cái nữa thì cũng có nghĩa là kết cục cũng sẽ thế mà thôi. Bởi vậy, lời tôi nói chỉ có thể được như thế thôi, cậu phải tự mình giải quyết cho tốt.

Trong mắt Ninh Quang Diệu thoáng hiện lên một nỗi sợ khủng khiếp, nhưng ông ta chỉ im lặng gật đầu.

Nam Tử cũng không nói thêm gì về chủ đề này nữa, ông ta trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Nghe nói… Dương gia có chuyện phiền phức ư?

Ninh Quang Diệu thở ra nhẹ nhàng, ông ta miễn cưỡng mỉm cười:

- Đúng vậy, thân thế của Dương Công Minh đang bị người ta hoài nghi, Ngày đó cũng từng nghe về loại tin đồn như thế, nhưng dù sao nguyên soái Dương Diệp cũng là người đức cao vọng trọng, tin tức đó chưa truyền ra ngoài thì đã hoàn toàn mất tăm mất tích. Chẳng ngờ nhiều năm như vậy, đến lúc Dương Công Minh sắp gần đất xa trời rồi thì đời sau của ông ta lại đưa sự việc trở về như trước đây.

- Chuyện này, cậu xem có mấy phần đáng tin?

- Quang Diệu cho rằng việc này chắc chắn là sự thật, chỉ có điều, căn cứ vào thời điểm khi Dương Công Minh ra đời, chắc hẳn không giống như những gì báo chí trên mạng tuyên truyền, mẹ ông ta bị quân ngoại xâm cưỡng hiếp.

Dù sao thì năm đó chắc chắn cũng là thời gian Hoa Hạ đang xảy ra nội chiến, nghi ngờ rằng là do đội quân phiệt của địch làm. Những kẻ đó sau khi gọi Dương Công Minh là Uy Khấu, có lẽ cũng là để nảy sinh phản cảm trong lòng dân chúng.

- Là người Hoa Hạ hay người nước ngoài ta đều không quan tâm, chỉ cần không phải là con của Dương Diệp thì nhà họ Dương chẳng có gì để nói nữa cả.

Nam Tử nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Quang Diệu:

- Cậu còn chưa nói vì sao mà cậu tin tưởng như vậy?

Ninh Quang Diệu mỉm cười nói:

- Chuyện này… từ câu chuyện của tên què mà trước đây tôi nhận về và giúp đỡ tôi đã đoán ra mấy phần.

- Một tên què ư?

Nam Tử lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Ninh Quang Diệu lập tức đem chuyện về văn thao kể lại một cách đơn giản:

- Văn tự này sau khi xảy ra chuyện của Nghiêm Bất Vấn tôi đã tiêu hủy rồi. Trước đây khi ở Trung Hải người què này đã từng tiếp xúc với người nhà họ Tiết, mà sau này Tiết gia lại là những cận vệ của Dương Diệp.

… Tên què cứ luôn miệng nói biết một bí mật có thể làm cả Dương gia sụp đổ, nhưng để bảo toàn tính mạng nên không thể nói với tôi. Ban đầu tôi cũng suy đoán đó có thể là thân thế của Dương Công Minh, chỉ là khi đó tôi cũng không biểu hiện ra ngoài.

Bây giờ tên què đột nhiên mất tích, cùng lúc đó Dương gia xảy ra chuyện này nên tôi đoán chắc hẳn là có liên quan đến y.

Hai mắt Nam Tử sáng lên:

- Cậu làm tốt lắm, không cần ra tay, mượn dao giết người, để cho bọn chúng đấu với nhau, chúng ta ngồi không hưởng lộc!

- Quang Diệu cũng đang nghĩ thế ạ!

- Ừ... Đây là chuyện tốt, đáng để lợi dụng, hắn đem lại lợi ích cho Ninh gia chúng ta, quyền lực quân sự... đã nằm trong tay Dương gia quá lâu rồi!

Nam Tử lầm bầm trong miệng.

Ninh Quang Diệu gật đầu:

- Quang Diệu biết phải làm như thế nào, Tứ gia yên tâm!

Nam Tử phe phẩy chiếc quạt giấy, quay đầu lại nói:

- Dương gia tự nhiên xuất hiện một tên tiểu tử tên Dương Thần, nghe nói tu vi phi phàm, theo như quy định, nếu tứ đại gia tộc xuất hiện những tu sĩ hóa thần trở lên thì có thể tách khỏi hệ thống của Hồng Mông, vì thế Hồng Mông hầu như không can thiệp đến hắn ta, cậu nên cẩn thận một chút!

Sắc mặt Ninh Quang Diệu có phần phức tạp:

- Tứ gia, trước kia một mình Dương Thần đã đánh bại Nghiêm Bất Vấn, sức mạnh của hắn rất ghê gớm... Nếu như buông xuôi cho hắn cứ tiếp tục như vậy có thật là sẽ không có chuyện gì không?

Nam Tử hừ một tiếng lạnh lùng:

- Cậu sợ gì chứ, hắn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa mới hơn 20 tuổi còn vắt mũi chưa sạch, tu vi cùng lắm là đạt đến Độ Kiếp sơ kỳ thôi! Mấy lão quái vật trong Hồng Mông Thiên Giai chẳng lẽ lại chịu ngồi yên hay sao? Huống hồ, chúng ta đã đạt được công pháp huyền bí của Cổ gia tộc, những pháp bảo vô cùng nhiều, cao thủ vô số, dù hắn có mạnh thế nào chăng nữa thì có thể nào mạnh hơn đại ca, tam tỉ không?

Ninh Quang Diệu vuốt cằm, sắc mặt có vẻ an tâm hơn đôi chút:

- Tứ gia nói đúng, lần này cứ coi như Dương gia có thêm Dương Thần thì vẫn sẽ tổn hao nguyên khí, có lẽ quân quyền lần này cũng khó giữ được. Đến lúc đó, mấy căn cứ quân sự ở Yến Kinh, Giang Nam và Tây Bắc, những người nhà Dương gia sẽ bị tiêu diệt, nếu cứ như thế, thì Ninh gia chúng ta sẽ tiến thêm một bậc, Dương gia sẽ phải bị loại bỏ khỏi danh sách tứ đại gia tộc.

- Những chuyện này cậu không cần nói cặn kẽ với ta, tự cậu đi xem nên giải quyết như thế nào là được rồi.

Nam Tử khoát tay:

- Hiện tại tình thế bất đồng, theo lời chỉ bảo của đại ca, ta sẽ phái hai người đang trong thời gian hóa thần đến bảo vệ xung quanh cậu, về những chuyện khác thì phải xem vận mệnh của cậu thôi.

- Đa tạ Tứ gia!

...

Ánh nắng ấm áp của mùa thu ngập tràn thành phố Yến Kinh, trong tiết trời dễ chịu này, ngay từ sáng sớm người ta đã có cảm giác buồn ngủ.

Trong thành phố ồn ào náo nhiệt, người người tất bật với cuộc sống mưu sinh ngày qua ngày của mình, nhưng buổi sớm hôm nay không giống như mọi ngày.

Hầu như khắp các đường phố lớn nhỏ, từ nhà giàu sang quyền quý đến những gia đình bình thường đều là công khai hoặc nhỏ to về tin đồn liên quan đến nhà họ Dương.

Là một trong số những nhà lãnh đạo tiêu biểu quan trọng của quân đội Hoa Hạ suốt mười năm nay, lại là một Chủ tịch quốc hội thường xuyên xuất hiện trên sóng truyền hình Hoa Hạ, chỉ có thể là ngài lão nguyên soái.

Không ngờ Dương Công Minh lại là do mẫu thân bị người ta cưỡng hiếp mà sinh hạ? Hơn nữa không ngờ nguyên soái Dương Diệp không có khả năng sinh con!

Nếu chuyện này diễn ra trong một bộ phim truyền hình thì có thể coi như là “Anh hùng không hỏi xuất thân”. Nhưng trong thực tế, nếu có ai đó nói với anh rằng một nhân vật được tất cả mọi người tôn trọng và kính yêu lại là một tên “tạp chủng”, thậm chí, đây lại là tên tạp chủng do dấu tích quân xâm lược để lại thì đó đúng là việc mà hầu như tất cả mọi người không thể nào chấp nhận được!

Ở một đất nước nặng về văn hóa truyền thống như thế này, có rất nhiều khi chuyện huyết thống mờ mịt lại khiến nhiều người chú ý hơn cả những sự thật được phơi bày rõ ràng.

Huống hồ, sự ảnh hưởng này lại đã lan ra tới toàn thế giới.

Điều khiến công chúng và giới truyền thông khắp thế giới cảm thấy kì lạ là chính phủ Hoa Hạ không hề có một chút phản ứng gì, trong khi đó mấy gia tộc lớn cũng không có biểu hiện gì với Dương gia, bản thân Dương Công Minh thì lại càng tuyệt đối im lặng.

Cho dù chuyện này giống như mũi tên đã rời cung tên, không thể nào quay trở lại được nữa.

Toàn thế giới đều đang chờ đợi sự phản hồi của Dương Công Minh, hoặc nói cách khác, phải có một sự thừa nhận và giải thích.

Trong khi đó, trong đại sảnh phủ Dương gia.

Dương Công Minh ngồi trên ghế của trưởng tộc, mặc chiếc ao trắng theo kiểu Tôn Trung Sơn, sắc mặt bình thản.

Trong ánh mắt Yến Tam Nương ánh lên chút u buồn, im lặng đứng bên cạnh lão gia.

Ở hai bên, mười mấy người đại diện tiêu biểu các tông chi nhà họ Dương đang ngồi theo thứ tự, đa phần họ đều là những người cao tuổi đầu tóc bạc phơ.

Chỉ duy nhất có một người tương đối trẻ, vừa mới từ bệnh viện quân khu vội vàng trở về, vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, trên tay quấn vải trắng, người đó không ai khác là Dương Phá Quân.

Vết thương trên mặt Dương Phá Quân xem ra cũng đã phục hồi như cũ, nhưng sắc mặt thâm trầm, xem ra bóng đen tâm lý vẫn còn ám ảnh.

Chỉ vì Dương gia xảy ra chuyện lớn như thế này nên cho dù ông ta không muốn gặp mặt cha mình cũng phải nhanh chóng trở về làm rõ vấn đề, nghe mọi chuyện cho thật rõ ràng.

- Công Minh, mọi người đều đang đợi câu trả lời của ngài, vậy rốt cuộc điều đó có phải là sự thật hay không?

Một vị bô lão lên tiếng hỏi.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Dương Công Minh.

Dương Công Minh nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, không lập tức trả lời.

Dương Phá Quân không kìm được nói:

- Tam Thúc Công, lẽ nào các vị không tin sao? Cha cháu sao có thể không phải là con ruột của ông nội được? Nếu đúng không phải là huyết thống của Dương gia, tại sao ông nội lại giao trọng trách quan trọng như thế cho cha cháu?

... Hơn nữa cha cháu bao nhiêu năm nay đã làm rất nhiều chuyện vì đất nước Hoa Hạ, lẽ nào mọi người quên đi nhanh chóng như thế sao?

Cho dù cha có đối xử với cháu tàn khốc như thế nào, cha vẫn là cha của cháu, Dương Phá Quân không thể để cho cha mình bị ngay chính người nhà của mình chất vấn như thế này được.

- Phá Quân, cậu không được hiểu lầm, chúng ta đều là người nhà họ Dương, đương nhiên đều mong muốn dòng họ Dương này bình an chứ!

Một vị bô lão khác lại nghiêm nghị nói:

- Chỉ là, năm đó chiến loạn, ông nội của cậu phải cầm quân đi xa dẹp giặc, bà nội cậu ở lại hậu phương, người nhà Dương gia chúng ta tản mát khắp nơi, không ai hiểu là có những chuyện gì đã xảy ra, cha cậu sinh ra cũng vào thời loạn lạc, mấy người bề trên các chi chúng tôi cũng không rõ ràng chuyện này lắm.

... Trên thực tế, từ hơn 40 năm trước, Yến Kinh đã có tin đồn, chỉ vì sau đó không có bất kỳ bằng chứng gì nên tin đồn lắng xuống, nhưng bây giờ chuyện đó lại tái diễn, rất nhiều tư liệu và văn kiện được đưa ra, chúng tôi không thể không hoài nghi! Nếu như trưởng tộc nhà họ Dương không phải là con cháu Dương gia chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ hay sao?

Sắc mặt Dương Phá Quân trở nên nhợt nhạt, không nén nổi quay đầu lại nhìn cha mình.

- Cha, cha hãy lên tiếng đi, bên ngoài đã náo loạn ầm ỹ hết cả lên rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì nhà họ Dương chúng ta sẽ tuột dốc không phanh mất!

Dương Công Minh mở mắt, chầm chậm nhìn hết một lượt tất cả những người có mặt, lộ ra một nụ cười nhạt

- Ta vốn cho rằng, cả đời này ta sẽ mang theo chuyện này xuống mồ, thật chẳng ngờ cuối cùng cây kim trọng bọc cũng bị lộ ra!

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc!

- Chuyện này... Công Minh! Ý của ngài là, tất cả chuyện đó là thật ư?

- Sao có thể như thế được! Nếu như chú ấy sớm biết cậu không phải là con ruột thì sao lại nuôi ngài trưởng thành, lại còn giao lại chức trưởng tộc cho ngài nữa?

Dương Phá Quân thì chết lặng, mặt nhợt nhạt không còn giọt máu ngồi đơ trên ghế như người mất hồn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.