Trọng Sinh Tại Nhẫn Giới

Chương 37




Trong phòng của Sắc Vi cả đêm, đến sáng sớm, tinh thần của Dương Thần như tràn đầy sinh lực.

Hai thân thể của Mạc Thiện Ny và Sắc Vi vẫn còn đang trần như nhộng, hơn một nửa thân thể xinh đẹp kia đang lộ ra bên ngoài, may thay tố chất cơ thể đã được cải thiện đáng kể nên cũng không dễ bị cảm lạnh.

Dương Thần thích thú hôn lên mặt của hai người phụ nữ này, hai người này vẻ mặt vẫn còn nũng nịu, cũng không biết là đang thì thầm cái gì, tóm lại là không muốn mở mắt, nghĩ đến trận đại chiến hồi sáng sớm khiến các cô rất vất vả.

Hai người phụ nữ cùng ở lại để nằm ngủ tiếp, còn Dương Thần thì mặc quần áo, hừ nhỏ một tiếng rồi chạy về nhà ăn sáng.

Đối với quyết định đưa hết những người phụ nữ này tập trung vào một chỗ thì Dương Thần cảm thấy bản thân mình thật anh minh. Những ngày sống thần tiên như vậy mới là ước mơ bấy lâu nay của mình.

Đương nhiên, nếu như Lâm Nhược Khê cũng “biết điều” chút, ví dụ như là đừng có đi ngủ cùng với Lam Lam thì thật vừa với ý mình.

Vừa mới bước vào trong phòng khách thì không khí trong phòng đã ngập tràn mùi thơm của bữa sáng.

Điều khiến cho Dương Thần kinh ngạc đó là lúc này, theo như bình thường thì trong nhà chưa bắt đầu bữa sáng mới đúng, nhưng hôm này thì lại sớm một cách kỳ lạ, những người phụ nữ trong nhà đều đã sớm ngồi trước bàn ăn.

Lâm Nhược Khê ăn mặc chỉnh tề, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác gió theo phong cách châu Âu, phối hợp với chiếc váy hoa, đi một đôi tất giấy càng tôn lên vẻ đẹp nõn nà, thon dài của đôi chân, trông rất sang, không giống như đi làm, nhưng lại đẹp hơn bình thường.

Bây giờ đã là một ngôi sao lớn, mặc dù Tuệ Lâm cũng ăn mặc rất cầu kỳ, nhưng bất luận cho tư thế có ung dung như thế nào cũng khí chất cũng không thể so sánh với người phụ nữ này được, luôn cảm thấy vẫn còn chút khác biệt, giống như chỉ làm nền ở một bên.

Lúc này, ngồi bên cạnh Lâm Nhược Khê là Lam Lam đang ôm một bát mì có canh to đùng. Món mì này giống như được đặc biệt làm cho cô bé này, người khác không có phần.

Thay một chiếc váy ngắn màu xanh vẫn thích mặc thường ngày, đối với thể chất của Lam Lam mà nói thì vấn đề thời tiết thực sự không đáng phải quan tâm.

Dựa vào mức độ yêu quý của Lâm Nhược Khê đối với cô bé này mà nói thì có lẽ những thứ này đều là do Lam Lam thích. Nếu như thực sự chỉ thích mặc chiếc váy màu xanh thì chỉ cần mua một đống về rồi thay đổi thường xuyên.

Cô bé vừa đúng lúc ăn xong hết cả một bát mì to có nước canh gồm cả rau và thịt bằm thì nhìn thấy Dương Thần bước vào cửa.

- Chú xấu xa trở về rồi.

Lam Lam ngẩng đầu lên, hô lớn.

Sắc mặt Dương Thần có vẻ rất bối rối, vốn định lén lút chạy lên tầng, giả vờ như qua đêm ở nhà, nhưng không ngờ hôm nay mọi người đều dậy sớm.

Lập tức, những người phụ nữ trong nhà đều nhìn Dương Thần với ánh mắt kỳ quái. Đương nhiên tất cả mọi người đều biết rõ, tối qua Dương Thần qua đêm ở ngoài.

Còn Quách Tuyết Hoa và vú Vương vừa mới vui mừng vì đôi vợ chồng này đã nên chuyện, nhưng không ngờ, vì Lam Lam ngủ với Lâm Nhược Khê một đêm mà Dương Thần lập tức ra ngoài ngủ.

Điều này thực sự trùng hợp, nhưng những người phụ nữ này nhìn Dương Thần như đang “đói khát”.

Dùng đôi mắt oán trách liếc nhìn Dương Thần một cái, sắc mặt Quách Tuyết Hoa vẫn không đổi, nói:

- Sáng sớm đi dạo cái gì nữa, mau mau ăn bữa sáng thôi.

Dương Thần ngẩn người ra, trong lòng khâm phục trình độ nói chuyện của mẹ mình. Đúng vậy, mình đang “đi dạo sáng sớm”, không phải là nửa đêm đi đến nhà người phụ nữ khác để ngủ.

Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng điều này ít nhất cũng dễ nghe hơn.

Dương Thần cười híp mắt ngồi vào vị trí của mình, vú Vương cũng rất bình tĩnh múc cho hắn một thìa cháo.

Chỉ có điều, khi Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần bước vào cửa, sau khi nhìn với ánh mắt lạnh lùng thì không nói gì nữa, chỉ lấy những thứ mà Lam Lam thích ăn cho cô bé, làm thay công việc cho cô bảo mẫu xinh đẹp.

Dương Thần húp hai miếng, không kìm được đành lên tiếng hỏi:

- Sao hôm nay mọi người lại dậy sớm như vậy. Trước kia chẳng phải phải hơn nửa tiếng sau mới thức dậy sao?

Trinh Tú nói:

- Còn không phải là Lam Lam, rất sớm đã dậy rồi, xuống dưới nhà kêu đói bụng, chị Nhược Khê dậy để nấu bữa sáng cho cô bé ấy sao? Tự dưng lại bị vạ lây, cuối cùng vú Vương mà cô Quách đều dậy hết, mà mọi người cũng bị gọi dậy hết luôn.

- Hì hì.

Dương Thần hít một hơi dài. Sự đối đãi của người phụ nữ này cũng quá khác, nói:

- Nhược Khê, em cũng không thể quá chiều chuộng cô bé được, sao có thể nói muốn ăn sáng là lập tức đi nấu nữa sáng được. Cô bé được chiều như vậy sẽ sinh hư đấy.

- Vẫn là trong thời gian cô bé lớn mà, lại không phải là nghèo đến nỗi không có gì ăn, lẽ nào để cô bé bị đói sao?

Nhược Khê ngẩng đầu lên nói.

Dương Thần nghẹn lời:

- À…Cũng không phải ý đó.

- Nếu anh thức dậy sớm và muốn ăn thì em cũng sẽ nấu cho anh. Đương nhiên,nếu như anh ở nhà.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, ngẩng đầu nhìn Dương Thần một cái.

Dương Thần nhất thời toát mồ hôi lạnh, quả nhiên trong lòng người phụ này cảm thấy không hài lòng, chỉ có điều là ngoài miệng không nói rõ ra thôi.

Ngẫm nghĩ lại cũng thật là, vừa mới có tiến triển tốt chút thì kết quả bản thân lại lập tức đi ra ngoài tìm những người phụ nữ khác, không còn cách nào khác, ai bảo mình cứ qua lại con đường đấy cơ chứ?

Đành vùi đầu vào ăn tiếp, nếu như không thức dậy thì cũng nằm tiếp.

Bữa sáng vẫn tiếp tục, cô bé Lam Lam đã ăn ba cái bánh bao nhân thịt và nửa nồi cháo, lại thêm một bát mì lớn, và có thể bỏ qua những món rau không tính nữa, dường như bao gồm hơn một nửa số lương thực.

Mặc dù Dương Thần không phóng khoáng trong việc ăn uống, nhưng xem ra nếu như bản thân thực sự phóng khoáng thì cũng có thể ăn nhiều được như thế, nhiều hơn nữa mới cảm thấy ngán được.

Ngược lại Lam Lam, chỉ sờ sờ cái bụng của mình, sau đó nhảy lên ghế, từ trong vòng tay của bảo mẫu lấy con gấu trúc chơi, rồi nhảy nhót, sau đó mới ngồi xem TV, dường như không có gì khác thường.

Vú Vương cũng đã hiểu Lam Lam, đương nhiên sẽ không quá kinh ngạc, chỉ cười, nói với Dương Thần:

- Cậu chủ, với sức ăn của Lam Lam như vậy, thì làm cha con với cậu thì quả thật là hợp.

Cơ thịt trên mặt Dương Thần như nhảy lên:

- Như vậy không khoa học gì cả, khi mà tôi lớn bằng với cô bé, thì cũng không thể ăn nhiều như vậy được.

- Cái này gọi là hậu sinh khả úy.

Tuệ Lâm cười nghiêm trang xen vào.

Trinh Tú ở một bên trợn tròn mắt:

- Chị Tuệ Lâm, bài hát của chị không cần phải nói, nhưng cái này là dùng thành ngữ nên dù sao cũng đáng tin chút. Cái này cũng có thể coi là việc tốt gì đây? Nếu như Lam Lam đi học thì những người bạn sẽ thấy khả năng ăn uống của cô bé, đừng nói là trẻ con, mà cả thầy cô giáo còn bị dọa cho phát khóc ý chứ.

Nói điều này lại khiến cho vài người lộ vẻ ưu tư. Chính xác, Lam Lam quá đặc biệt, về sau dù có nuôi nấng thế nào thì cũng gặp không ít phiền phức.

Cũng không thể khiến một đứa trẻ cả ngày ở trong nhà, không tiếp xúc với những người xung quanh, không gia nhập vào xã hội được, như vậy làm sao mà trưởng thành được chứ.

Đôi lông mày kẻ nhẹ của Lâm Nhược Khê khẽ chau lại, nhìn sang Lam Lam đang ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình kia, có chút lo lắng.

Lúc này, Dương Thần từ phía sau duỗi tay ôm lấy vai của người phụ nữ, nhéo nhẹ một cái.

Lâm Nhược Khê quay đầu lại, gặp ngay ánh mắt ấm áp, đầy sự an ủi của người đàn ông đang nhìn mình.

- Yên tâm đi, con gái của Dương Thần này căn bản là không cần so sánh với những người thường, ai cũng không thể khiến nó phải chịu uất ức, có đúng không bà xã?

Lâm Nhược Khê khẽ động lòng, được một thứ cảm giác vui vẻ bao trùm lấy, không kiềm chế được, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

- Không…không phải là con gái của anh, Lam Lam là con gái của em.

Lâm Nhược Khê phuổi tay Dương Thần xuống, xoay người lại vội vàng đi đến chỗ của Lam Lam.

Dương Thần bĩu môi, tự lắc đầu thở dài:

- Đúng là một người phụ nữ không biết theo kịch bản gì cả, dù sao cho người ta chút sĩ diện có phải hơn không, trong TV diễn quả nhiên không đáng tin.

Đang lúc lúc này, chuông cửa reo lên.

Đám người Quách Tuyết Hoa đang có chút buồn bực, sao sáng sớm mà đã có người gọi cửa rồi.

- Không phải là người tìm chị Tuệ Lâm để bàn công việc đấy chứ? Lẽ nào là đám phóng viên phát hiện ra chị Tuệ Lâm ở đây sao?

Trinh Tú hiếu kỳ nói.

Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế sô pha, ôm Lam Lam, quay đầu lại nói:

- Không thể nào, chị đã bí mật phát cảnh báo rồi, làm gì có giới truyền thông nào dám đến đây để phóng vấn chứ. Nếu quấy rầy cuộc sống cá nhân của Tuệ Lâm thì chị sẽ cho bọn họ phá sản.

Trinh Tú lè lưỡi, cảm thấy rùng mình.

Vú Vương bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Các người nói nhiều như vậy, mở cửa chưa mà đã biết rồi.

Nói xong, vú Vương đi đến cửa, sau khi nhìn nhìn, hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng mở cửa.

Mọi người vừa nhìn thấy thì sắc mặt liền biến đổi khác nhau.

Chỉ thấy hai người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, nét mặt tươi sáng là Mạc Thiện Ny và Sắc Vi đang cười khanh khách ngoài cửa, hai người phụ nữ này còn xách theo một túi mua đồ to, không biết bên trong đựng cái gì.

- Thiện Ny, Sắc Vi?

Sau khi Quách Tuyết Hoa ngây người ra liền cười nói hòa nhã:

- Sao hai người lại tới đây thế?

Dương Thần lại trợn tròn mắt, chẳng phải vừa mắt cách nhau chưa đến một tiếng sao, hai người phụ nữ này lại định chơi gì đây?

Bởi vì đã sống cùng nhau, nên Quách Tuyết Hoa và Mã Quế Phương đã có mối giao tình, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có gặp Mạc Thiện Ny và Sắc Vi. Mặc dù không phải con dâu chính thống nhưng trong mắt Quách Tuyết Hoa, những người có thể thành tâm với Dương Thần thì đều là những người phụ nữ tốt, cũng có quan hệ tốt.

Đồng thời, vì không phải là mối quan hệ con dâu nên có rất nhiều câu nói ra không tiện, nhưng lại rất thích nói chuyện với hai người phụ nữ hiểu chuyện này.

- Cô Quách, chúng cháu nghe Dương Thần nói, Nhược Khê có nhận nuôi một đứa con gái, nên chúng cháu rất hiếu kỳ qua đây xem.

Trong lúc vừa nói, Sắc Vi vừa nhìn về phía Lam Lam đang ngồi trên ghế sô pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.