Trọng Sinh Tại Nhẫn Giới

Chương 31




Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, quan hệ với Tiêu Chỉ Tình có vẻ tốt hơn rất nhiều, nhưng Dương Thần cũng không để ý nhiều, lúc này, hắn chủ yếu suy nghĩ làm cách nào để giúp các cô nâng cao tu vi.

Thấy Tiêu Chỉ Tình tự mình về trường, Dương Thần cũng quay xe về khu biệt thự ở ngoại ô phía Tây.

Cũng gần nửa tháng không đến xem Sắc Vi tu luyện như thế nào rồi, vừa hay đem Bồ đề đan qua luôn.

Từ lúc không làm Hội trưởng Hồng Kinh hội, Sắc Vi tập trung tu luyện, nếu không có việc gì cũng sẽ không ra khỏi nhà.

Nhưng không ngờ, lúc đến biệt thự mà Sắc Vi và Mạc Thiện Ny ở, Dương Thần mới phát hiện, hóa ra trong nhà không có ai cả.

Dương Thần cũng ngại không muốn gọi điện hỏi Molins, dù sao cũng không nhận được cấp báo gì, cho nên chắc các cô cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là mình quá vô tâm, người phụ nữ của mình đi đâu mà cũng không biết.

Bất đắc dĩ lấy di động ra, Dương Thần bấm số của Sắc Vi, nhưng không ngờ điện thoại tắt máy.

Dương Thần không khỏi nhíu máy, ngẫm nghĩ một chút, lại gọi cho Mạc Thiện Ny.

Vang lên vài tiếng tút tút, Mạc Thiện Ny vội vàng nghe điện thoại,

- Dương Thần thối tha, đồ vô lương tâm, cuối cùng anh cũng có thời gian để liên lạc với em rồi.

Dương Thần xấu hổ sờ trán, vì bận kết hôn cùng Lâm Nhược Khê, cũng không có nhiều thời gian ở bên các cô, xem ra phải dành nhiều thời gian cho các cô hơn, nếu không trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Khẽ mỉm cười, Dương Thần nói:

- Tiểu Thiện Thiện, thực ra...Anh là muốn hỏi, Sắc Vi đi đâu? Sao không có ai ở nhà?

Đầu máy bên kia Mạc Thiện Ny thở dốc.

- Anh gọi điện cho em chỉ để hỏi chuyện này? Em tắt máy đây.

- Đừng, Thiện Ny ngoan, đừng dỗi mà, bây giờ anh mới được rảnh rỗi, tối nay Anh mời em đi ăn nhé? Em muốn như thế nào cũng được, đừng có như thế với anh.

Dương Thần nịnh nọt cười nói:

- Hay là tối nay anh để em ngồi trên anh, em thích làm gì thì làm.

Mạc Thiện Ny không kìm được cười lên nói:

- Vừa nói được mấy câu dễ nghe lại nói bậy rồi, em mới không thèm chơi với anh, anh đi mà tìm Sắc Vi, em còn có việc bận, Nhược Khê vừa về công ty áp lực lại lớn, không phải em cảm thấy từ chức thì không có chút nghĩa khí nào, thì đã sớm đi tu luyện giống như Sắc Vi rồi.

Dương Thần tò mò nói:

- Bảo bối, em biết Sắc Vi ở đâu?

- Vâng.

Mạc Thiện Ny nói:

- Sau hôm anh và Nhược Khê tổ chức hôn lễ, Sắc Vi liền nói đã tu luyện đến thời điểm mấu chốt, muốn tìm một nơi yên tĩnh, cho nên đã đi đến khu Kim Sơn ở phía bắc Trung Hải, ở đó là nông thôn, khắp nơi đều là núi, nhưng cũng có rất nhiều chùa, miếu.

Dương Thần lục lọi trong đầu, hình như cũng có một nơi là Kim Sơn, nơi đó cũng không thể coi là xã được, chính xác hơn là một sơn thôn, nhân khẩu hơn 1 vạn.

Chủ yếu là do nằm giữa hai tỉnh Tô Châu và Trung Hải, hai bên cũng không muốn hợp tác phát triển, rất nghèo, chỉ có cái tên nghe có vẻ rất giàu.

Không nghĩ tới Sắc Vi có giác ngộ như vậy, tuy rằng làm thế hiệu quả không nhiều, nhưng chắc chắn sẽ hơn là ở trong thành phố, đúng là phương pháp tốt.

Dương Thần rất muốn biết, rốt cuộc Sắc Vi gặp phải chuyện như thế nào, lúc trước thì ở trong mưa bão, Sắc Vi từng nói cảm ngộ một cảnh giới mới, chẳng lẽ thật sự sắp có đột phá?

- Tiểu Thiện Thiện, anh đi tìm Sắc Vi, xem cô ấy thế nào, buổi tối anh sẽ quay lại tìm em, em không được làm thêm giờ đâu đấy.

Dương Thần cười nói.

- Hứa rồi đấy nhé.

Mạc Thiện Ny dứt khoát nói, hôn trong điện thoại...liền tắt luôn.

Dương Thần gọi điện về nhà, nói với Vú Vương không về nhà ăn cơm, rồi đi thẳng đến Kim Sơn.

Đã xác định sẽ không dẫn tới thiên kiếp, đối với loại đường dài như thế này, Dương Thần cũng không muốn lái xe, dùng một chút tu vi, chỉ sau vài cái chuyển mình, mấy phút sau đã đến Kim Sơn.

Đi bộ đến cái chợ nhỏ của xã Kim Sơn, xung quanh đều là tiếng mua bán của người dân địa phương.

Những đặc sản của núi rừng, gia cầm trong nhà, làm cho khu này trở nên tách biệt, không có liên hệ gì với bên ngoài.

Dương Thần chỉ muốn hỏi Yên Vũ am ở đâu, nhưng không ngờ, đám lái buôn toàn nói tiếng địa phương, không những không nói rõ là ở đâu, mà còn tiếp thị sản phẩm.

Dương Thần hỏi hồi lâu, mới biết được vị trí của Yên Vũ am từ môt cán bộ xã.

- Yên Vũ am nghiêm cấm đàn ông đi vào, Yên Vũ sư thái cũng không khám bệnh cho đàn ông, anh đến đấy làm gì?

Sau khi chỉ đường, cán bộ xã kia liền tò mò hỏi.

Dương Thần ngẩn ra

- Nghiêm cấm đàn ông? Yên Vũ am không phải chùa công sao?

- Đương nhiên không phải.

Người kia nói:

- Yên Vũ am là do Yên Vũ Sư Thái mấy nắm trước tự mình bỏ tiền dựng lên, bà còn là Lão Thần Tiên ở vùng này, rất nhiều phụ nữ có bệnh đều được bà chữa trị khỏi, nhưng bà rất ghét đàn ông, cho nên không cho đàn ông vào Yên Vũ am, cũng không khám bệnh cho đàn ông.

Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia mê hoặc, cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng không nói nhiều, chào tạm biệt cán bộ xã kia, tìm một nơi vắng người, lặng lẽ hướng về phía Yên Vũ am di chuyển xuyên đến đấy.

Sau hai lần di chuyển, Dương Thần đã xuất hiện bên ngoài bức tường của am ni cô, trên còn viết lớn ba chữ “Yên Vũ Am”, chắc là không sai rồi.

Am này nhìn giống như một kiến trúc cổ, nằm ở phía đông trên đỉnh của dãy núi, bốn phía được bao bọc bởi tùng bách, ánh mặt trời chiếu qua cánh rừng, chiếu lên phía trên tường, hiện lên những cảnh sắc mê ly.

Gió thu hiu hiu thổi qua, nơi này thật đúng là nơi thanh nhã.

Đúng lúc Dương Thần đang âm thầm tán thưởng nơi mà SắcVi đã chọn, vừa định bước vào trong am, một cỗ thần thức lạnh lẽo, bỗng nhiên quét qua.

Mới đầu Dương Thần cũng không quá để ý, nhưng vừa bị quét qua, mới giật mình, không ngờ trong Yên Vũ Am, có một cao thủ!

Thần thức lạnh thấu xương thế này, Dương Thần cảm thấy mạnh hơn rất nhiều so với những người của Hồng Mông trước kia, có lẽ chỉ có người mà ngày trước gặp ở nhà họ Đường, so ra còn mạnh hơn chút.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh lùng nghiêm nghị truyền vào tai, Dương Thần còn chưa bước chân vào cửa, một thân ảnh màu xanh xám đã chắn bên trong cửa!

Chỉ thấy là một người dung mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, trên đầu đội mũ ni cô, mặc bộ đạo bào màu xám, không trang điểm, nhưng lại lộ ra dung mạo thanh thoát.

Dáng người yểu điệu tuy không đầy đặn, nhưng ở trong bộ đạo bào lại có một phong tình khác.

Trong tay cầm một cây phất trần màu trắng, có hoa văn tinh xảo tuyệt luân, vừa nhìn biết ngay không phải là vật đơn giản, ẩn ước tán phát ra linh khí âm dương.

Theo lý mà nói phất trần là pháp khí của đạo gia, nhưng vật này rõ ràng là một kiện pháp khí, cũng không quá để ý là ai cầm.

- Người nào dám xông vào cửa am Yên Vũ của ta!?

Ni cô lạnh lùng chất vấn.

Dương Thần híp híp mắt, cẩn thận nhìn, mới thấy, ni cô này có tu vi độ kiếp kỳ! Tuy nhiên, Dương Thần đơn giản đoán qua, cũng là Tam Dương Chân Hỏa kiếp sơ kỳ, nhiều nhất là trung kỳ, so với mình vẫn có khoảng cách không nhỏ.

Dương Thần cũng không phải đến đánh nhau, ni cô này nói không chừng là một tán tu, không phải người của Hồng Mông, mình cũng không cần gặp phải là giết, cho nên cũng ôn hòa cười cười.

- Vị sư thái này, chắc là Yên Vũ sư thái, tôi không có ác ý, tôi chỉ đến tìm người phụ nữ của tôi, nghe nói cô ây thanh tu ở đây.

Trong mắt Yên Vũ lóe lên vài tia suy tư, cô phát hiện, mình không thể nhìn rõ tu vi của Dương Thần, người này nếu không phải mạnh hơn mình rất nhiều, thì do công pháp mà Dương Thần tu luyện thuộc loại có thể che dấu tu vi, cũng không phải là không có khả năng.

Thấy tuổi tác của Dương Thần, Yên Vũ nghĩ rằng cho dù tu vi có thấp hơn Dương Thần, cũng không thấp hơn bao nhiêu, cho nên không thấy sợ hãi.

- Tĩnh tu ở nơi này, đều là phụ nữ, cậu là đàn ông, không thể vào được, nếu cậu muốn tìm người phụ nữ của mình, thì đợi cô ấy tự mình đi ra.

Yên Vũ nói.

Đối với ni cô không có tình người này, đặc biệt là ánh mắt nhìn mình, Dương Thần không khỏi cảm thấy bực bội:

- Sư Thái, tôi cũng không phải vào để nhìn trộm phụ nữ tắm, sao nơi này của bà giống như nhà tù, nhà tù còn cho người thân vào thăm,

Yên Vũ vừa nghe, mày liễu trợn ngược, phất trần trên tay quét vung mạnh, không ngờ còn đem theo một đạo linh lực.

- Ngươi dám nói Yên Vũ am của ta giống nhà tù!? chẳng lẽ nhìn không rõ tu vi của ngươi, bần ni mặc cho ngươi ức hiếp hay sao!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.