Trọng Sinh Tại Nhẫn Giới

Chương 20




Chỉ sau một cái lắc mình, Dương Thần đã xuất hiện ở phía nam một cái vườn nhân tạo ở biệt viện phía tây ngoại ô.

Xung quanh cây bách là một cái hồ nước, trong một cái đình hình tròn đỉnh nhọn ở giữa, là hai người một nam một nữ đứng đó.

Cách ăn mặc của hai người này, vừa nhìn đã biết không phải thế tục…

Người đàn ông mặc một bộ trường bào ô vuông xám trắng, búi tóc, sau lưng là kiếm Thanh Phong ba thước, dùng vải đen bao lại, hơi có cảm giác tuấn tú phóng khoáng.

Mà người phụ nữ lại là một bộ áo dài màu phỉ thúy, xõa tóc dài, dung mạo cũng tạm, chỉ có điều vẻ kiêu căng lạnh lùng trên mặt, hơi khiến người ta không thoải mái.

Võ công của người đàn ông ở kì cuối Hóa thần, còn người phụ nữ thì hóa thần sau kì giữa, cũng không chênh lệch lắm, mà thần tức cao ngạo lạnh lùng lúc nãy, đương nhiên là người phụ nữ này phát ra.

Lúc Dương Thần đánh giá hai người này, hai người này cũng đang đánh giá Dương Thần, khi bọn họ phát hiện không có cách nào nhìn thấu được võ công của Dương Thần, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ánh mắt của Dương Thần hơi hơi di chuyển trên eo của hai người, rõ ràng nhìn thấy, ở bên hông hai người đều dắt lệnh bài có chữ “Hoàng”, cùng với lệnh bài chữ Hoàng của đạo nhân tướng mạo lôi thôi trước kia gặp phải giống nhau như đúc.

Xem ra, hai người này là nhân vật của Hồng Mông Hoàng gia, trước kia tên sứ giả Hồng Mông áo cà sa đen kia đột nhiên xuất sư liền chết bất đắc kì tử, Hồng Mông phái người đến điều tra cũng là phải, chẳng qua nhìn dáng vẻ của hai người này, bộ dáng không thân thiện.

- Anh chính là Dương Thần?

Người phụ nữ nói trước lạnh giọng hỏi.

Trong lòng Dương Thần thầm nghĩ, võ công hai người này rõ ràng không bằng hắn, thậm chí kém quá xa, lại còn bộ dạng tự cho mình là cao, xem ra là ỷ vào sau lưng có cả Hồng Mông, không đặt hắn trong mắt.

Nghĩ đến những thứ này, Dương Thần cũng hơi tức giận, người mạnh hơn so với hắn khinh miệt như thế thì cũng thôi, nhưng hai tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này lại còn dám kiêu căng như thế, đương nhiên không thể để cho bọn họ dễ chịu.

- Hai người đã tìm đến đây, chẳng lẽ còn cần xác nhận?

Dương Thần cười nhạt một tiếng nói.

- Hỏi anh thì ngươi dựa theo tình hình thực tế mà trả lời, bọn tôi không có thời gian khua môi múa mép đấu khẩu với anh.

Người phụ nữ nhíu mi.

- Tôi hỏi anh hòa thượng Thiên Âm có phải bị Nghiêm Bất Vấn giết không?

Dương Thần buồn cười nói:

- Không đầu không đuôi, tôi còn chưa biết các người là ai đâu, hòa thượng Thiên Âm là ai?

- Đừng giả vờ, chúng tôi là đặc sứ Hồng Môn lần này tới điều tra chuyện Nghiêm Bất Vấn, tôi là Lục Hoa Đình, đây là sư huynh của tôi Hách Trường Đỉnh, hai người chúng tôi lần này đại diện Hồng Mông, muốn tiến hành thẩm vấn với anh.

Hòa thượng theo như lời chúng tôi, đương nhiên là đại hòa thượng mặc áo cà sa đen đó, Thiên Âm là sứ giả Hồng Mông của bổn miếu, mới xuất hành không được mấy tháng đã bị hại chết ở Yến Kinh, chặt đứt bài vị linh hồn, chuyện này đã kinh động đến các vị trưởng lão của Hồng Mông, anh tốt nhất đem sự tình lúc đó nói ra không sót một chữ, tránh cho thêm phiền phức.

Lục Hoa Đình hừ lạnh nói.

Bài vị linh hồn? Hóa ra còn có thứ đó, chẳng trách một người chết lập tức mọi người liền biết.

Chuyện này hai người nên hỏi Thái Tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, ông ấy nói không phải càng khiến người ta tin phục sao?

Dương Thần nói.

- Thái Vân Thành nói, lúc đó anh giết chết Nghiêm Bất Vấn, hơn nữa ưu thế tuyệt đối, dùng Lôi Đình Lực giết Nghiêm Bất Vấn, có thể có chuyện này!?

Lục Hoa Đình hoài nghi hỏi.

Dương Thần cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

- Thái Tướng quân đương nhiên sẽ không nhàn rỗi không có việc gì mà lừa hai người.

- Lôi Đình Lực, hừ hừ, Lôi Đình Lực là một trong những thần lực khó nắm giữ nhất của thần lực mạnh nhấtThiên Địa, nếu như anh thực sự khống chế Lôi Đình Lực, tại sao không giết chết Nghiêm Bất Vấn trước, ngược lại để sau khi sứ giả Hồng Mông của chúng tôi chết mới ra tay?

Ánh mắt Lục Hoa Đình lóe lên nói.

Dương Thần mỉm cười.

- Cái này cũng coi là lỗi của tôi? Thế sao cô không đi hỏi cái tên hòa thượng ngốc kia, rõ ràng đánh không lại còn đi chịu chết làm gì?

- Anh! Anh nói cái gì!? Tên ngốc!?

Lục Hoa Đình giận dữ.

Hách Trường Đỉnh ra hiệu sư muội đừng tức giận, hỏi tiếp:

- Được, cho dù hòa thượng Thiên Âm tính sai bị Nghiêm Bất Vấn giết, vậy lục ma trượng và mấy thứ pháp bảo của hòa thượng Thiên Âm tại sao không thấy tung tích?

- Lẽ nào Thái Vân Thành không nói cho hai người, đều bị năng lượng phản vật chất của Nghiêm Bất Vấn hủy diệt rồi?

- Nói là nói như vậy, có thể tên đó là một phàm phu tục tử, đương nhiên nhìn không ra một số thủ đoạn tu hành chi sĩ. Theo như chúng tôi biết, anh kế thừa thần cách của một đời Minh vương, đồng thời có Không Gian Pháp Tắc Lực, nếu anh muốn giấu pháp bảo trong không gian song song, bọn họ cũng không biết được.

- Hai người nghi ngờ tôi ăn cắp pháp bảo?

Dương Thần thầm chửi, anh đây cũng thực sự muốn mấy thứ pháp bảo đó, mấy thứ pháp bảo này càng nhiều càng tốt, nhưng mấu chốt là bị tên chó Nghiêm Bất Vấn làm hỏng rồi!

Không chỉ có như vậy, lúc đó thời gian vội vã đã dùng vòng tay Hạ Càn Nguyên Thiên, cũng bị vỡ thành mảnh vụn!

- Nói thật cho anh biết, áo cà sa đó, tấm chắn và lục ma trượng, chỉ có áo cà sa là pháp bảo của chính hòa thượng Thiên Âm, hai thứ khác đều là trước khi ông ấy nhận mệnh sứ giả Hồng Mông, pháp bảo cấp cho ông ấy sử dụng, nếu như anh giấu, đồng nghĩa với trộm đồ của Hồng Mông.

Dương Thần nghĩ thầm đám tu sĩ này xem ra thực sự không “Có tiền”, trước khi xuất môn, pháp bảo còn mượn để trưng ra.

Tiêu Chỉ Tình đã nói, Ẩn thế gia tộc mới thực sự là nhà giàu mới nổi chân chính, xem ra không giả.

- Bị hủy chính là bị hủy, các người muốn cho rằng tôi trộm, tôi cũng không có cách nào nói gì.

Dương Thần khoát khoát tay.

Lục Hoa Đình ở bên cạnh đè nén sắc mặt tối sầm lại.

- Đừng tưởng võ công của anh cao hơn hai người chúng tôi thì có gì ghê lắm, các trưởng lão của Hồng Mông chúng tôi cao thủ như mây, nếu như anh không trả lời hẳn hoi rõ ràng, cố ý khiến của sứ giả Hồng Mông chúng tôi mất mạng, cho dù anh là người nhà họ Dương cũng sẽ không có người có thể bảo vệ anh!

- Nực cười, người Hồng Mông các người tài nghệ không bằng người, chết rồi còn muốn trách tội, người giúp ông ta báo thù là tôi đây, các người không có bản lĩnh giữ gìn căn cơ Hoa Hạ, thì đừng ở chỗ đó bắn pháo, các người hiện tại chỉ là ăn theo, còn không biết xấu hổ, tung tin đồn vô căn cứ vu cáo hãm hại ân nhân.

Dương Thần mỉm cười.

- Ngông cuồng đến cực điểm! Anh đừng cho rằng chúng tôi không dám đụng đến anh!

Lục Hoa Đình âm u nói.

- Vậy phải xem các người có bản lĩnh hay không.

- Một tên dã tu cũng dám đối địch với Hồng Mông chúng ta, thấy anh ở nơi thế tục vẩn đục này hoành hành đã quen, không biết trời cao đất rộng!

Hách Trường Đỉnh thấy sự muội có ý động thủ, rất bình tĩnh mà ấn vai Lục Hoa Đình.

- Sự muội, võ công người này hơn chúng ta, tuy khả nghi, nhưng vẫn nên về hồi bẩm cho sư phụ trước, do lão nhân gia người làm chủ mới thỏa đáng.

Hai đầu lông mày Lục Hoa Đình hàn quang lưu chuyển.

- Sư huynh nói đúng, vậy để lại hắn mấy ngày, với thủ đoạn của sư phụ, hắn cũng không dám ăn nói bừa bãi, sớm muộn gì chân tướng cũng lộ diện!

Nói xong, sau khi hai người nhìn Dương Thần, thì định rời đi.

Hàn quang trong con ngươi của Dương Thần lại tỏa ra, lắc mình ngăn đường đi của hai người.

- Đi nhanh như vậy? Tôi còn muốn giữ hai vị đặc sứ Hồng Mông lại uống chén trà.

Dương Thần cười vô hại.

- Không cần, nếu uống trà, cũng phải là chủ nhà nhà họ Dương, không đến lượt anh.

Lục Hoa Đình khinh thường nói.

Dương Thần hơi khó xử nói:

- Nhưng tôi không muốn để hai vị cứ đi như vậy, như vậy phải làm sao đây?

Hách Trường Đỉnh hơi cảnh giác.

- Anh còn muốn động thủ cùng chúng tôi? Ngang nhiên cùng Hồng Mông đối đầu!?

- Ầy, lời nào đây, tôi nào dám.

Dương Thần vội cười khoát tay.

- Chẳng qua tôi chỉ lo lắng, hai người trở về mời cao thủ lợi hại, cao thủ kia lại nhận định tôi cố ý hại chết đại hòa thượng kia, thế thì tôi làm sao đây?

- Hừ, điểm này anh yên tâm, sư phụ của tôi nhìn rõ mọi việc, cương trực công chính, trước nay không vu cáo hãm hại người tốt, nếu anh không có tật giật mình, ngoan ngoãn ở Trung Hải, đợi sư phụ của tôi đến tự nhiên biết anh có âm thầm gây chuyện hay không.

Lục Hoa Đình ngạo nghễ nói.

Dương Thần gật đầu, lại nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó.

- Hai vị, Hồng Mông các vị mỗi người đều có bài vị linh hồn sao?

- Sao anh lại hỏi cái này.

Hách Trường Đỉnh nhíu mi.

Dương Thần bộ dạng hòa khí.

- Đừng căng thẳng, tôi chỉ là hiếu kì, vì trước đây tôi có gặp qua một đạo sĩ tướng mạo cực kì lôi thôi, tôi đã hỏi ông ấy, chạy ra ngoài lẽ nào không sợ người của Hồng Mông bắt về sao? Ông ấy nói các người không tìm được ông ấy, đúng rồi, đạo nhân đó còn biết dùng một thanh Huyết Giao Kim đao gì đó…

- Cái gì!?

Lục Hoa Đình kinh hô.

- Huyết Giao Kim đao!? Sao anh có thể gặp đạo nhân Hoang Vân phản đồ kia!?

- Phản đồ?

Dương Thần nghi hoặc.

- Hai người đều biết ông ấy? Sao lại nói ông ấy là phản đồ, tôi thấy ông ta khá hiền lành, còn nói chuyện với tôi mấy câu.

Dương Thần chỉ cảm thấy kỹ thật diễn của mình đã dày công tôi luyện, lời nói dối như vậy cũng có thể nói thuận miệng như thế, không trao giải Oscar cho hắn thì không có thiên lý!

Hai người Lục Hoa Đình và Hách Trường Đỉnh nhìn nhau, cảm thấy có chút khó có thể tin, dường như nghe thấy tin gì kì quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.