Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 91: Ngoại truyện 2 ~ Yêu nhưng không bên nhau




Bí mật An Tử Nhiên vẫn luôn không muốn nói, chính là Phó Vô Thiên khá giống Hoa Vương gia.

Lần đầu tiên ở trên đường cái nhìn thấy Hoa Vương gia, hắn đã nhìn ra. Hắn không cần giống Cao Lương Tài phải nhìn kỹ mới có thể phân rõ chỗ tương tự, bởi vì sớm chiều ở chung với Phó Vô Thiên cho nên hình dáng Phó Vô Thiên đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.

Nếu Phó Vô Thiên muốn làm hoàng đế, lúc trước hắn sẽ không đẩy Phó Nguyên Phàm cái gì cũng không hiểu lên ngôi, chính hắn đã sớm ngồi trên cái ghế kia.

An Tử Nhiên không nói cũng là nguyên nhân này. Phó Vô Thiên tuyệt sẽ không chạy sang Cao Trạch làm hoàng đế, cho nên hắn mới cảm thấy không cần phải nói ra. Cao Lương Tài hiển nhiên không nghĩ như vậy. Dù có biết thân phận của hắn hay không, Cao Lương Tài đều cho rằng hắn sẽ nói ra, cho nên nói ngu thì chết cũng không quá.

Mọi chuyện kết thúc, Hoa Vương gia cực lực mời họ nhất định phải ở lại, hơn nữa luôn miệng cam đam với Phó Vô Thiên tuyệt đối sẽ không làm hại hắn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Tuy không rõ ngọn nguồn, nhưng Phó Vô Thiên nhìn Hoa Vương gia như đã đoán được cái gì, nhưng hắn vẫn trưng cầu ý kiến An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên phát hiện từ khi Phó Vô Thiên lộ chân dung, đôi mắt Hoa Vương gia dính lên người hắn như keo 502, làm thế nào cũng không rời ra, trong lòng biết bí mật đã không dấu được, liền đáp ứng Hoa Vương gia ở lại mấy ngày, hắn hiện tại đã không cần sốt ruột rời đi.

Hoa Vương gia cao hứng đến thiếu chút nữa rớt nước mắt, vội vàng sai người an bài chỗ ở, còn dặn dò tổng quản thái giám nhất định phải hầu hạ cho tốt, tuyệt không thể xảy ra sơ suất. Bộ dáng kích động vội vàng làm những người không hiểu rõ sôi nổi kinh ngạc không thôi.

Cấm vệ mất mấy canh giờ mới có thể dọn sạch thi thể ngoài Thái Hòa điện. Vết máu do cung nữ thái giám rửa sạch, bởi vì phạm vi quá lớn, cũng mất cả ngày. Mùi máu nồng đậm, đứng cách Thái Hòa điện khá xa cũng có thể ngửi thấy trong không khí.

……

Hoa Vương gia trước tiên chạy tới Càn Lan điện.

Hoàng đế Cao Trạch hiện giờ chỉ là bệnh nặng, chưa qua đời. Hoa Vương gia sợ hoàng huynh bệnh tình tăng thêm, không nhắc đến chuyện ba huynh đệ Cao Lương Tài mưu phản, cho nên hoàng huynh đến bây giờ đều chẳng hay biết gì.

“Khụ khụ khụ……”

Từ trong Càn Lan điện truyền ra tiếng hoàng đế Cao Trạch ho khan, ho mạnh như sắp ho bay cái mạng già, ngắn ngủn không đến một tháng đã gầy như củi.

Hoa Vương gia cho tất cả cung nữ thái giám lui, ngồi cạnh long sàng cầm bàn tay khô gầy của hoàng huynh. Hoàng đế Cao Trạch chậm rãi mở mắt, thấy hoàng đệ liền suy yếu tươi cười, sắc mặt tái nhợt không dễ nhìn.

“Hoàng huynh, thần đệ nói một tin tốt, ngươi nghe xong nhất định cũng sẽ thật cao hứng. Thần đệ rốt cuộc tìm được nha đầu, nha đầu rất nhiều năm trước đã thành thân, hơn nữa có một nhi tử thực xuất sắc. Hoàng huynh nhất định không thể ngờ được hắn là ai, thần đệ cũng không ngờ sẽ là hắn……” Hoa Vương gia nói nói liền nghẹn ngào.

Cao Trạch hoàng đế đột nhiên trừng lớn đôi mắt, há to miệng muốn nói chuyện, nhất thời sốt ruột lại nói không nên lời.

Hoa Vương gia vội vàng trấn an vuốt lồng ngực kịch liệt phập phồng, “Hoàng huynh đừng kích động, thần đệ biết tâm tình của ngươi, cho nên ngươi nhất định phải nhanh khỏe lên, đến lúc đó có thể gặp hắn.”

Cao Trạch hoàng đế rơi lệ gật đầu.

……

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên được an bài ở Phượng Quân điện.

Phượng Quân điện là đại điện dành cho Thái tử, chỉ là tới thế hệ này, bởi vì hoàng đế Cao Trạch không có con nối dõi nên đã để trống vài thập niên. Mỗi hai ngày sẽ có cung nữ thái giám đi vào quét tước cho nên vẫn luôn sạch sẽ.

Cho lui những người khác, Phó Vô Thiên đột nhiên bế Vương phi của hắn đi vào nội điện.

An Tử Nhiên hoảng sợ lại không giãy giụa.

Hắn đến bây giờ vẫn có chút không thể tin được, Phó Vô Thiên thật sự tìm tới, hiện tại ở ngay trước mặt hắn. Chỉ có dựa vào bả vai rộng lớn này, hắn mới có cảm giác an toàn, chỉ có nơi này, hắn mới không cần phải luôn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, thần kinh căng chặt cũng có thể thả lỏng.

“Vương gia……”

An Tử Nhiên ôm cổ hắn, ở bên tai hắn phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng, hơi thở quen thuộc trêu chọc làn da.

Phó Vô Thiên đặt hắn trên đùi, nâng cằm liền thô bạo hôn lên. Cái hôn đơn giản thô bạo như muốn nuốt hắn, làm hắn trở thành một phần thân thể. Mùi rỉ sắt tràn ra trong khoang miệng.

Chờ hắn thối lui, An Tử Nhiên mới phát hiện môi bị nứt, không cần soi gương cũng biết khẳng định bị chà đạp đến sưng đỏ.

“Tuyệt đối không có lần sau.”

Phó Vô Thiên nâng mặt hắn lên, màu mắt đen mờ mịt một tầng sương đen, ánh mắt kiên địn bá đạo, lời tuyên thệ trực tiếp đánh vào trong tim. An Tử Nhiên biết hắn nói đến chuyện bị bắt cóc mang ra Đại Á, khuôn mặt thanh tuấn đột nhiên nở rộ tươi cười sáng lạn hơn bất cứ lúc nào.

“Ta cũng cam đoan sẽ không có lần sau, vất vả ngươi, Vương gia……” Có thể tìm đến tận Vân Trạch, khẳng định phí không ít sức lực, thật ngoài dự kiến, lại làm hắn kinh hỉ không thôi, hắn quả nhiên không nhìn lầm nam nhân này.

Phó Vô Thiên cầm tay hắn, cúi đầu thành kính hôn, “Chỉ cần Vương phi có thể trở lại bên bổn vương, bổn vương vĩnh viễn cũng không cảm thấy vất vả.”

“Khó mà làm được.” An Tử Nhiên vuốt cái cằm lún phún râu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Phó Vô Thiên lôi thôi như vậy, “Vương gia quá vất vả, ta sẽ đau lòng.”

Phó Vô Thiên cười rộ lên, tươi cười anh tuấn lại tràn ngập nam nhân vị. An Tử Nhiên không phủ nhận mình bị nam sắc đỉnh cấp trước mắt dụ hoặc, chủ động đưa lên đôi môi còn chưa tiêu sưng.

Xa cách gần hai tháng, họ cần có nhau. Khi những người khác còn bận rộn không ngừng, hai người quấn lây nhau trên giường lớn ở Phượng Quân điện. Chiếm hữu cùng bị chiếm hữu, càng thêm kịch liệt hơn ngày thường, đến nửa đêm mới dừng.

An Tử Nhiên gối đầu lên lồng ngực Phó Vô Thiên. Đi liên tục mấy ngày mấy đêm, mãi cho đến khi tìm được hắn đều không nghỉ ngơi, Phó Vô Thiên giờ phút này đã nặng nề ngủ. Lồng ngực rắn chắc như đá không phải thực thoải mái, An Tử Nhiên lại không khắc nào quyến luyến như bây giờ.

“Gặp được ngươi, là may mắn của ta!”

Trong bóng đêm vang lên một thanh âm nhẹ nhàng.

Phó Vô Thiên thân phận rất mẫn cảm, dưới tình huống không hiểu rõ có thể vì hắn đi tới tận thủ đô Cao Trạch. Hành động mạo hiểm không màng tánh mạng này, người đá cũng sẽ cảm động. An Tử Nhiên biết mình không phải một người dễ bị cảm động, nhưng giờ khắc này, con tim cứng rắn rung động không thôi.

……

Ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ, Phượng Quân điện một mảnh sáng ngời.

Cung nữ thái giám đã bắt đầu đâu vào đấy tiến vào, nhưng hai vị chủ tử vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời giường. Hoa Vương gia dặn dò không thể xảy ra sơ suất, cho nên họ không dám tự tiện đi vào quấy rầy hai người, chỉ canh giữ bên ngoài chờ truyền lời.

Hai người đều không phải người thích ngủ nướng, lần này lại mặt trời lên cao rồi mới dậy.

Cung nữ bên ngoài đã thay nước rất nhiều lần. Thời tiết ngày càng lạnh, nước ấm vừa mang lên không bao lâu đã lạnh, các nàng lo lắng bên chủ tử sẽ cảm thấy các nàng làm việc qua loa, cho nên nước vừa lạnh liền đổi nước một lần.

Hai người rửa mặt xong liền dùng bữa sáng trong Phượng Quân điện.

Cung nữ thái giám vừa dọn đồ ăn lên, tiểu Vương gia đã tung ta tung tăng chạy tới.

“Ca ca……”

Người chưa thấy đâu, thanh âm đã tới trước. Không một hồi, tiểu Vương gia đã xuất hiện ở cửa, quần áo trên người đã đổi. Hắn nhìn thấy An Tử Nhiên đôi mắt đặc biệt sáng, tinh thần phấn chấn bừng bừng, hoàn toàn không bị ngày hôm qua ảnh hưởng, thật là ngốc tử thiên chân vô ưu vô lự.

“Ca ca?” Phó Vô Thiên nhướng mày nhìn về phía An Tử Nhiên.

“Hắn là cháu trai của Hoa Vương gia, rất dính ta, lần đầu tiên thấy ta đã kêu ca ca, cũng không biết nguyên nhân.” An Tử Nhiên khựng lại, ánh mắt qua lại giữa Phó Vô Tiên và ngốc tử, “Nhưng mà, kế tiếp phỏng chừng danh chính ngôn thuận.”

Ngốc tử tuy đã hơn hai mươi tuổi, nhưng tuổi tâm lý khẳng định chỉ có vài tuổi, bảo ngốc tử gọi hắn đệ đệ, hắn không tiếp thu được.

Phó Vô Thiên không truy vấn vì cái gì, trên thực tế hắn ngày hôm qua đã đoán được một ít, sáng nay ngẫm lại một chút, đại khái đều mạch lạc rõ ràng.

Hắn biết mẫu phi họ Cao, nhưng thời gian sống với nàng quá ít. Trong ấn tượng, nàng là nữ tử anh tư hào sảng, không giống đa số nữ tử sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, cho nên rất nhiều người đều không nghĩ nàng là công chúa. Rốt cuộc trong lòng mọi người, công chúa hoàng thất đều cao quý đoan trang.

“Có một số việc, tìm Hoa Vương gia hỏi một câu sẽ biết.” An Tử Nhiên ý có điều chỉ nói. Hắn biết Phó Vô Thiên thông minh khẳng định đã đoán được, nhưng họ vẫn có mấy vấn đề cần được giải thích.

Hoa Vương gia có kiên nhẫn hơn họ nghĩ, ngày thứ ba mới đến tìm họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.