Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 6: Em trai - Cửu Lam Ngân




Biên tập: Bột
Nắng sớm trong veo mà sáng rõ, xa xa có mấy cây thủy sam đã bắt đầu rụng lá. Sáng sớm ở nông thôn cũng chẳng hề yên tĩnh, những người kia đã sớm rời giường tới chợ đi làm rồi.

Thế nhưng Lương Vi đứng trước cửa sổ sát đất quan sát lại thấy tất thảy những cảnh này đều cực kỳ an tĩnh.

Chợt có chim bay ngang qua, đậu trên dây điện rỉa lông vũ rồi quay đầu nhìn quanh. Ánh nắng dần phá tan màn sương mù hôm qua, mọi thứ cũng dần trở nên rõ ràng.

“Sao sáng ra đã hút thuốc?”

Lục Trầm Ngân đi chân trần tới phía sau cô, Lương Vi nghe được giọng nói mới lấy lại tinh thần, cô cầm gạt tàn ra gảy tàn thuốc.

Lục Trầm Ngân thấy trong gạt tàn đã có 5, 6 đầu lọc thuốc, anh giúp Lương Vi khoác chăn lên: “Vẫn bận tâm về chuyện kia sao?” Giọng anh hơi khàn, có lẽ do vừa mới tỉnh dậy.

Lương Vi rũ mắt xuống nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xem như cũng có một chút đi.”

“Sắp tháng 12 rồi.” Cô nói.

Lục Trầm Ngân nghĩ cô nói tới ngày tháng là chỉ việc rời đi, anh ôm lấy Lương Vi từ phía sau: “Anh sẽ không rời khỏi em.”

Lương Vi “ừ” một tiếng, ánh mắt phiêu dạt tới nơi xa.

Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên người bọn họ thành những cái bóng thật dài.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp để đi chơi. Anh không đi làm cũng không sao à?” Lương Vi nói.

“Lát nữa anh gọi điện xin nghỉ.”

“Nếu ảnh hưởng đến công việc của anh thì không cần ——”

“Không ảnh hưởng. Ông chủ cửa hàng chuyển phát nhanh là người tốt, có việc xin nghỉ ông ấy cũng không nói gì. Huống hồ trừ ngày giỗ của mẹ, anh chưa từng xin nghỉ ngày nào.”

Anh muốn hôn cô lại bị Lương Vi che miệng lại, Lương Vi nói: “Em chưa đánh răng còn hút thuốc, vị không tốt. Kịch bản thần tượng hôn môi thâm tình vào sáng sớm vẫn nên bỏ qua đi.”

Lục Trầm Ngân cười, anh mổ xuống lòng bàn tay cô một chút. Lương Vi thấy hơi ngứa nên dịch chuyển tay, cô cúi đầu nhìn thoáng qua thấy anh không đi dép lê: “Không lạnh sao?”

“Vẫn ổn.”

Lương Vi: “Đi đánh răng rửa mặt, em thay quần áo trước —— A —— Lục Trầm Ngân!”

Cô bị anh ôm lấy.

Lục Trầm Ngân: “Em ngủ tiếp đi, anh đi làm đồ ăn sáng, sau đó thu dọn đồ ra ngoài chơi.”

Anh đắp chăn thật kín cho cô, Lương Vi tức giận mà cười.

“Lục Trầm Ngân, em không phải trẻ 3 tuổi.”

Anh đi dép vào: “Sáng muốn ăn cháo hay món khác?”

Lương Vi: “Trứng ốp đi, sữa tươi nữa.”

“Được.”

Chỗ Lục Trầm Ngân nằm vẫn còn lưu lại hơi ấm, Lương Vi dịch sang bên đó, trên gối vẫn vương lại mùi hương của anh.

Đây là lần đầu tiên trong 27 năm cô có loại cảm giác này.

Như thể tất thảy đều bình yên.

Lương Vi rửa mặt rồi xuống nhà, Lục Trầm Ngân cũng đã làm xong bữa sáng và đang rửa nồi.

Lương Vi nhìn bánh mì thêm trứng ốp và dăm bông trên đĩa thì bật cười: “Anh làm đồ ăn cho trẻ con?”

Còn xếp thành hình mặt cười, tuy có hơi xấu nhưng rất đáng yêu.

“Làm cho em.” Lục Trầm Ngân nói.

Dường như Lương Vi đã quen với việc ném đá giấu tay này của anh, cô ngồi xuống ăn sáng, cắn bánh mì một cái làm rơi miếng dăm bông.

Anh nói: “Em ăn trước đi, anh về lấy ít đồ.”

Lương Vi bê sữa tươi lên rồi gật đầu, nhiệt độ của sữa rất vừa vặn.

Lục Trầm Ngân là người tỉ mỉ.

Lương Vi nhìn bàn bếp lưu ly thì lại nhớ tới một màn điên cuồng hôm qua. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi, tính tình như Lục Trầm Ngân mà lại ở phòng bếp…

Có anh, sinh hoạt cũng không tẻ nhạt, vô vị đến vậy.



Hai người bàn bạc qua rồi quyết định tới công viên bách thảo chơi, đây là công viên bách thảo duy nhất và cũng lớn nhất ở Nam Thành.

Lục Trầm Ngân lái xe của Lương Vi, Lương Vi ngồi ở vị trí phó lái trang điểm.

Lục Trầm Ngân liếc cô một chút: “Không trang điểm trông cũng đẹp rồi.”

Xe chạy hơn 40 phút, cô ngồi tô tô vẽ vẽ với gương hơn 40 phút.

Lương Vi nói: “Trang điểm xong sẽ càng đẹp.”

“Còn phải đánh son sao?”

“Ừ.”

Lục Trầm Ngân đánh tay lái: “Thật ra có thể không đánh… Mỗi lần hôn đều là vị son môi…” Anh nói với giọng rất nhỏ.

Lương Vi: “…”

Mùa này đang là mùa ế ẩm, nhưng trông công viên vẫn náo nhiệt như cũ. Có vài đoàn du lịch tới thăm quan, họ đứng chụp một bức ảnh mang tính tiêu trí trước tấm bia đá ở cổng công viên.

Lương Vi đứng ở một bên cầm gậy tự sướng tìm góc và ánh sáng, Lục Trầm Ngân thì đứng xếp hàng mua vé.

Gậy tự sướng này được tặng kèm lúc mua điện thoại di động mới, cán gậy màu đỏ khiến lòng người cũng thấy vui vẻ hơn.

Lương Vi tìm được góc, chuẩn bị nhấn nút chụp thì màn hình bỗng xuất hiện mặt của Lục Trầm Ngân. Cô giật mình, còn Lục Trầm Ngân nói: “Mua vé xong rồi, vào thôi.”

“Vội cái gì.” Lương Vi kéo anh tới trước bia đá, giơ gậy tự sướng lên, nói: “Anh cười một cái đi.”

Lục Trầm Ngân cười, nụ cười tỏa nắng này thật nhẹ nhàng mà sạch sẽ. Trong bức ảnh chụp chung xinh đẹp này có khuôn mặt cô gái xinh đẹp và chàng trai ngũ quan cân đối.

Vừa vào công viên sẽ thấy biển hoa nhân tạo trải dài. Vào mùa thu, các loại hoa cúc đâm chồi tươi tốt, nhưng đài phun nước không mở tất cả mà chỉ mở một vòng ngoài.

Trên cành cây còn treo lồng chim, bên trong là chim sáo. Có mấy ông lão bà lão trong đoàn du lịch đang trêu chọc chim chóc.

Công viên có hai con đường chính, một lối là cửa vào, một lối là cửa ra, ở giữa có hàng cây thủy sam ngăn cách. Những cây thủy sam này đã nhiều năm tuổi, rễ đâm sâu bị cỏ dại mọc trùm lên, nhân công của công viện lại chưa cắt tỉa nên chúng vẫn tự do sinh trưởng, giống như những sinh mệnh ở rừng rậm nguyên thủy vậy.

Cây cối hai bên vững chắc sừng sững, dưới mặt đất phủ đầy lá cây thủy sam rụng xuống. Lớp lá cây chi chít rậm rạp, giẫm lên sẽ thấy có chút mềm mại. Lá cây màu quýt trải dài khắp một con đường, tuy hiện giờ cây cối tiêu điều chỉ còn thân cành nhưng vẫn mang một hương vị khác.

Lục Trầm Ngân cầm túi đeo trên vai Lương Vi, nắm tay cô đi vào trong.

Lương Vi nói: “Trước đây em cũng tới nơi này mấy lần, hiện giờ cũng không thay đổi lắm. Chỉ là trước kia đều đến chơi vào mùa hè nhưng không bị nóng tí nào, ánh nắng đều bị bóng cây che khuất nên râm mát lắm.”

“Đi cùng ai?”

“Gì cơ?”

“Trước kia đi cùng ai?” Anh hỏi rất nhẹ nhàng, giống như không để ý quá khứ của cô.

“Lúc học đại học có đến chơi cùng bạn, sau đó tới thêm lần nữa cũng mấy người Chu Lâm.”

Lục Trầm Ngân gật đầu: “Em học đại học ở đây à?”

“Ừ.” Lương Vi chỉ vào chỗ thuê xe đạp: “Muốn đạp xe đi dạo không?”

“Được, muốn đi xe đôi hay xe đơn.”

“Xe đôi.”

Lương Vi chọn xe đạp màu cam, Lục Trầm Ngân trả tiền.

Lục Trầm Ngân: “Lâu rồi anh không đạp xe, có lẽ sẽ hơi loạng choạng.”

Lương Vi: “Ừ, em cũng lâu rồi không đạp xe.”

Hai người đứng đối diện nhau, Lục Trầm Ngân nói: “Thử trước một chút.” Trước kia anh chưa từng đi xe đạp đôi bao giờ.

Vừa giẫm lên bàn đạp đã bắt đầu lung lay, Lục Trầm Ngân giữ chặt ghi-đông. Lương Vi thấy buồn cười nên ở phía sau cười ra tiếng.

Có một trường học tổ chức buổi dã ngoại cho học sinh, đội ngũ học sinh rất dài nhưng xếp hàng cực kì ngay ngắn, các em đều yên lặng đứng cùng cô giáo dẫn đầu ở bên đường.

Nhưng yên lặng chưa quá 3 giây, bọn trẻ bắt đầu líu lo.

“Hai anh chị kia trông buồn cười quá, sao xe đạp mà cũng không biết đi.”

“Ha ha ha, tớ còn biết đạp đây này, thế mà bọn họ lại không biết.”

Ghi-đông rung lắc quá mạnh, Lục Trầm Ngân bất đắc dĩ phải dùng chân chống trên mặt đất, Lương Vi chọc vào eo anh: “Anh đã nghe thấy chưa, học sinh tiểu học đang cười nhạo anh không biết đạp xe kìa.”

Lục Trầm Ngân rầu rĩ “ừm” một tiếng, sau đó lại tiếp tục để chân lên bàn đạp:” Ngồi cho chắc.” Anh nhấn chân xuống một cái rồi đạp đi một đường thẳng tắp, tuy nhiên xe vẫn hơi rung lắc.

Đi một đoạn thì tìm lại được cảm giác, anh cầm lái cũng thuận tay hơn rất nhiều.

Tần suất đạp xe của hai người đồng nhất, cả hai đều đạp rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Vòng qua vườn hồng tiến vào khu hồ, ở đó có thảm cỏ trải dài mãi, trên bãi cỏ xanh mát có ba tảng đá lớn, du khách có thể dựng lều thả diều ở đây. Bên cạnh khu hồ còn dựng một chiếc máy xay gió cỡ lớn, giống như ngôi nhà cối xay gió trong truyện cổ tích vậy, cối xay gió cứ chậm rãi chuyển động đón những cơn gió mơn man của thu về.

Lương Vi thích phong cảnh khoáng đạt như vậy, cô nhìn mãi mà không biết chán.

“Muốn đi chơi trò gì không?” Lục Trầm Ngân quay sang hỏi cô.

“Được, chơi gì?”

Bọn họ đạp xe tới khu giải trí. Công viên này được xây từ mấy chục năm trước, tới nay vẫn luôn nổi tiếng về hệ sinh thái. Mà mấy công trình trò chơi ở đây cũng không quá xuất chúng, lại càng không có nhiều trò chơi.

Lương Vi nhìn quanh một vòng, nói: “Thuyền Hải Tặc thì sao, có mỗi trò đó là chơi được.”

“Có cả dạo chơi trên hồ nữa, muốn đi không?” Lục Trầm Ngân nhìn bảng danh sách rồi nói.

“Vậy chọn hai trò này đi.”

Lục Trầm Ngân trả tiền mua vé, còn Lương Vi không nhắc gì tới chuyện tiền. Không phải cô yên tâm thoải mái hưởng thụ, mà điều Lục Trầm Ngân muốn cũng chính là cô hưởng thụ.

Có rất nhiều người chơi Thuyền Hải Tặc, Lương Vi thấy đó là một nhóm học sinh: “Hôm nay mấy trường đều tổ chức dã ngoại mùa thu sao?”

Lục Trầm Ngân: “Ừ, có lẽ vậy, anh nghe Tiểu Oánh nói trường con bé cũng sẽ đi dã ngoại mùa thu.”

Hai người đợi mười mấy phút mới đến lượt mình, nên phải đi cùng lượt với nhóm học sinh.

Mấy em học sinh đều sợ ngồi ở đuôi thuyền, vì thế chỗ trống để chừa lại cho Lương Vi và Lục Trầm Ngân.

Lúc cài dây an toàn xong, Lương Vi nói: “Thật ra em sợ độ cao.”

Tay Lục Trầm Ngân cứng lại: “Vậy chúng ta xuống thôi.”

Lương Vi đè tay anh lại: “Không cần.”

Khi đối mặt với điều làm mình sợ hãi, trong khoảnh khắc đó tâm trí sẽ chỉ nghĩ đến hiện tại. Cô hiểu điều gì là quan trọng hơn với mình, những thứ khác không cần quan tâm nữa.

Lục Tầm Ngân trở tay cầm lấy tay cô: “Lát nữa mà sợ thì kêu lên, nắm chặt tay anh.”

Tiếng ‘đinh’ vang lên, thân thuyền bắt đầu chậm rãi lay động. Thuyền hải tặc xây ở bên hồ, lúc vung lên chỗ cao thì nhìn xuống sẽ chỉ thấy mặt nước, như vậy sẽ khiến người ta bất an hơn khi nhìn thấy mặt đất.

Những học sinh ngồi ở phía trước có người cười, có người phụng phịu.

Lương Vi lơ đãng nhìn thoáng qua, còn Lục Trầm Ngân từ đầu tới cuối chỉ nhìn cô.

“Em không sao —— A!” Lời còn chưa dứt, thân thuyền đột nhiên vung lên trong phạm phi lớn. Lương Vi hét lên, Lục Trầm Ngân nhanh tay lẹ mắt ấn cô vào trong ngực mình.

Mấy học sinh ngồi đối diện bọn họ cười hì hì nhìn xem, sau đó hơi ngượng ngùng nên nghiêng đầu sang nơi khác.

Thân thuyền vung càng ngày càng cao, dù Lương Vi không nhìn thấy hết tất cả mọi thứ nhưng có thể cảm nhận được. Cô túm lấy góc áo Lục Trầm Ngân, giữ mãi không buông.

Lục Trầm Ngân ôm cô chặt thêm một chút, anh cười nói bên tai cô: “Lương Vi, đây là lần đầu tiên anh thấy em có chút đáng yêu.”

Lương Vi nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, nhưng đó không phải do Lục Trầm Ngân đùa giỡn, mà là an tâm anh mang đến cho cô.

Ba phút này là ba phút dài nhất trong đời cô. Trừ tiếng hét lên lúc đầu kia, Lương Vi không phát ra thêm một âm thanh nào khác. Cô không thích càn rỡ kêu to, cô luôn cảm thấy như vậy thật giống người điên hoặc quá nực cười.

Lúc hai chân chạm đất khi bước từ trên thuyền xuống, chân Lương Vi vẫn còn hơi run run. Cô nhíu chặt mày, hít sâu một hơi.

Mặt mày Lục Trầm Ngân đầy ý cười mà nhìn cô.

Lương Vi: “Rất kích thích.” Đúng là khiến toàn thân sảng khoái.

Lục Trầm Ngân nhìn cô chăm chú, Lương Vi cười tới mềm mại. Rõ ràng còn chưa tỉnh lại nhưng trông lại rất phóng khoáng, rộng rãi. Đến cùng, anh vẫn không chỉ ra được cô không giống ở đâu, khác biệt ở điểm nào, nhưng Lương Vi như vậy đúng là rất có sức hút với anh.

Có mấy học sinh đứng trong hàng nghiêng đầu nhìn bọn họ. Mấy em nhỏ thấy anh trai cúi đầu nói gì đó bên tai chị gái, mặt chị gái dần đỏ lên. Cô ngẩng đầu lên nói chuyện với anh, dáng vẻ có chút không cam lòng yếu thế.

Anh trai dùng một tay ôm chầm lấy cô, một tay khác cầm túi rồi đi về phía tàu du lịch.

Một cô bé nói với bạn tốt của mình: “Về sau tớ cũng sẽ tìm bạn trai như vậy rồi ngồi Thuyền Hải Tặc cùng cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.