Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 9




Dịch: Hoangtruc

Mai Hương lâu hôm nay đã không có mấy người nhận ra Ngôn ca nhi nữa. Dung nhan đứng đầu hồng bảng năm đó đã không còn, Thanh La đã nguyện ý lập gia đình được một mớ tiền bạc, lại không muốn rời đi mà ở một tòa biệt viện ở ngoài thành dưỡng già.

Mai Tam Nương là lão bản, đối đãi với những nữ tử mệnh khổ này vô cùng tốt.

Tuy rằng mấy cái tên đứng đầu bảng hiện nay đã không nhận ra Từ Ngôn, nhưng Thanh La thân là hoa khôi đương nhiên sẽ không quên. Nhìn thấy người thanh niên xuất hiện đột ngột trước mặt, Thanh La kinh hô lên, nước mắt theo đó rơi xuống.

Mai Tam Nương nghẹn ngào cố nén nước mắt, giữ chặt Từ Ngôn xem trái xem phải. Xác nhận đệ đệ của mình không thiếu tay thiếu chân nào, nàng mới yên tâm.

"Vừa đi đã mất hai mươi năm, tiểu tử thối ngươi không biết đường quay về..."

Mai Tam Nương đang cười, nước mắt lại rơi xuống. Nữ nhân đã bước qua qua tuổi năm mươi, sau khi ăn Trú Nhan đan vào vẫn giữ được dung mạo xinh đẹp giống như năm đó.

"Không phải đã trở về sao? Sợ Tam tỷ mong nhớ cho nên mới thăm tỷ trước đấy. Từ Ngôn hắc hắc cười, nhìn về phía Thanh La nói: "Tiểu Thanh La đã trưởng thành rồi, đứa con trai của nàng căn cốt không tệ, tìm danh sư dạy nó tập võ cho tốt, tiền bạc cứ trừ vào chỗ ta."

"Biết Ngôn ca nhi hào phóng mà." Thanh La gạt nước mắt nói: "Đợi con trai lớn hơn, nhất định sẽ cho nó tu hành, sau này có thể có thể tới đi như gió, phi thiên độn địa giống như Ngôn ca nhi."

Trong sân truyền đến tiếng trẻ nhỏ khóc. Nhìn đứa bé té ngã, Mai Tam Nương nói với Thanh La: "Ngươi cũng đã gặp Ngôn ca nhi rồi, trở về đi, tỷ đệ chúng ta có việc cần bàn."

Thanh La gật đầu đồng ý, đứng dậy đi xuống lầu.

"Lại gặp phải nguy hiểm gì hả?" Nhìn Thanh La đi xa, Mai Tam Nương khẽ nói một câu: "Tiểu tử ngươi không phải là kẻ có số sống yên ổn. Hai mươi năm trời không có tin tức, chắc hẳn chịu không ít khổ sở?"

"Cũng được, đi qua Thiên Bắc một chuyến, cả ngày ăn uống, chỉ là không về được." Từ Ngôn cắn quả lê, thuận miệng nói: "Vất vả lắm mới trở về, sẽ không đi nữa. Lần này tới đưa Tam tỷ tới động phủ của ta ở, coi như tỷ đệ chúng ta đoàn tụ."

"Cũng biết hiếu thuận tỷ tỷ?" Mai Tam Nương hừ một tiếng, liếc mắt nhìn thanh niên đối diện nói: "Động phủ tu hành giả một nghèo hai trắng, cần hạ nhân không có hạ nhân, cần vàng bạc không có vàng bạc, có khác gì miếu hòa thượng? Ta không đi."

"Đó là động phủ của người khác, trong động phủ của đệ đệ cái gì cũng có, không chỉ có hạ nhân mà còn có cả một bầy cua nhỏ. Hoa viên lầu các đình đài cầu nhỏ... mọi thứ đều có, nếu Tam tỷ buồn phiền có thể tìm Hải Đại Kiềm. Tên kia là một bao cát thịt, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, rất thú vị."

"Thiên hạ này có biến rồi đúng không? Ta cũng biết." Mai Tam Nương nở nụ cười ôn hòa, nói: "Hồng Nguyệt đã tới tìm, muốn dẫn ta đi nhưng ta từ chối. Nàng chưa nói nguyên do nhưng ta có thể đoán được, nhất định là có thiên đại kiếp nạn sắp kéo đến, phàm nhân không tránh khỏi, cũng không trốn thoát, đúng không?"

Từ Ngôn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, gật gật đầu, không nói gì.

"Cản được thì cản, không được thì cao chạy xa bay, ngàn vạn lần không được do dự."

Cầm lấy tay Từ Ngôn, nữ nhân vừa cười vừa nói: "Từ khi bị bắt tới Nguyên sơn trại, Tam tỷ đã không sợ chết nữa. Ngươi không biết, năm đó ta vẫn luôn cất giấu một cái kéo. Lúc ngươi còn chưa tới Nguyên sơn trại, ta có thể cảm giác được Hắc Bạch Vô Thường đêm nào cũng xuất hiện, đến bên cạnh nhìn chằm chằm vào ta, chờ ta tự sát, rồi mang theo hồn phách của ta xuống địa phủ."

"Cũng may tiểu đạo sĩ ngươi cũng bị bắt vào trong Nguyên sơn trại. Tam tỷ mới buông bỏ ý định tự sát. Từ lúc chúng ta đầu độc đám Nguyên sơn phỉ đó, Tam tỷ đã coi mạng này là lợi nhuận rồi. Hôm nay sống được thêm mấy chục năm đã sớm đủ vốn. Nghe Tam tỷ nói, nếu như kiếp nạn buông xuống, tuyệt đối đừng sính cường, chỉ cần ngươi còn sống thì đã cứng cỏi hơn bất cứ thứ gì..."

Nhìn ra được Mai Tam Nương quyết ý lưu lại ở kinh thành, ở lại thế gian, Từ Ngôn nặng nề thở dài gật gật đầu, đồng ý với quyết định của nàng.

Bầu không khí trong phòng có chút áp lực, Từ Ngôn bèn tản đi một tia không đành lòng, trêu ghẹo nói: "Ta có thể nhìn thấy Vô Thường, ít nhất hiện tại họ cũng không tới tìm tỷ. Có lẽ Tam tỷ sẽ sống thêm vài chục năm nữa mới phải."

"Có ai nhìn thấy được Vô Thường hả? Chớ nói bậy, có thấy cũng phải giả bộ như không thấy được. Điềm xấu." Mai Tam Nương nhíu mày trách cứ.

Nàng bèn gọi hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu, còn mình thì bày tiệc dọn cơm tẩy trần cho hắn.

"Kỳ thật Hắc Bạch Vô Thường không có gì đáng sợ, mặc bộ quần áo mũ giấy dài, ít nhất hai vị đó giữ rất đúng quy củ. Nếu ngươi không chết, người ta cũng sẽ không cưỡng ép lấy mạng."

Tỷ đệ nói chuyện với nhau khiến Từ Ngôn nhớ tới chuyện năm đó thường xuyên trong thấy hai vị Vô Thường. Mới nói vài câu, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị đầy bàn. Ba hũ rượu lâu năm được mang lên, màn che kéo xuống, trong phòng đầy mùi rượu.

Từ Ngôn bưng một chén rượu nhỏ, khóe miệng luôn mang theo nụ cười vui vẻ thoải mái như thể đang đắm chìn trong hồi ức cũ. Chẳng qua không ai phát hiện ra, đáy mắt xuất hiện vẻ kinh sợ không cách nào ức chế!

Quỷ sai...

Bị Mai Tam Nương khơi gợi dòng suy nghĩ, Từ Ngôn chợt nhớ đến thời điểm cùng đồng bạn lên núi bắt thỏ, ngay khoảnh khắc hắn ở bên ngoài đạo quán ngừng chân quay đầu lại.

...

Thời gian như ngược dòng trở lại ba mươi năm trước, tiểu đạo sĩ đang bận rộn lau mồ hôi trong hậu viện.

Bức tường đạo quán, có mấy cái đầu nho nhỏ thò lên. Bọn nhỏ do Thiết Trụ cầm đầu đang đứng đầu tường kêu gọi đi tìm món dân dã.

Nhớ đến hương vị thịt thỏ ngọt ngào khiến bụng dạ tiểu đạo sĩ sôi sụng, bèn vui vẻ lên tiếng. Hắn còn quay lại phòng lấy cái bánh nướng nhỏ, quấn thêm một vòng dây đỏ chỗ cổ tay rồi chạy ra khỏi đạo quán.

Tiểu đạo sĩ thèm ăn, bởi hài tử tuổi choai choai không có đủ thịt để ăn. Chẳng qua lúc kiếm tìm món dân dã, tiểu đạo sĩ còn có thêm chuyện càng trọng yếu hơn. Đó chính là tìm kiếm sơn sâm.

Thân thể lão đạo sĩ không tốt, cần sâm núi bổ mạng. Tiểu đạo sĩ hiếu thuận, từ khi phát hiện Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện đã thường xuyên đi vào núi sâu tìm sâm, có khi đi tới hai ba ngày.

Bên ngoài đạo quán, đám nhỏ kia đã sớm chạy xa, bước chân tiểu đạo sĩ chợt chậm rãi, quay đầu nhìn lại. Hai bên cửa đạo quán có hai bóng người đang đứng, mặc quần áo dài đội mũ giấy, một đen một trắng. Đó là quỷ sai Hắc Bạch Vô Thường.

Ánh mắt Tiểu đạo sĩ trùng khớp với Từ Ngôn hôm nay. Tay hắn bưng chén rượu bỗng nhúc nhích, trong ánh mắt mang theo bi ý như năm nào, nhưng lại có thêm một phần cổ quái khiếp sợ.

"Tam tỷ, lúc Vô Thường lấy mạng, chúng có quay lưng về phía người sẽ chết hay không...."

Nghe Từ Ngôn hỏi một câu đầy cổ quái, Mai Tam Nương gắp một miếng cá vào trong chén đối phương, đáp: "Nào có chuyện Vô Thường lấy mạng mà quay lưng về phía người đấy. Đưa lưng về phía người khác được kêu là mở đường, chỉ có Diêm vương gia ở Địa Phủ may ra có tư cách để cho Vô Thường mở đường thôi. Đương nhiên sẽ đối mặt với người sẽ chết. Quỷ sai người ta còn phải đi câu lấy hồn phách, quay lưng về phía họ thì ra tay như thế nào a."

"Đúng vậy a, quay lưng thì làm sao động thủ trói hồn được..."

Khóe miệng Từ Ngôn giật giật, biểu lộ trở nên ngốc chát mà chết lặng. Lời hắn khẽ nói, chén nhỏ cũng rời tay, rượu đổ đầy người.

Mai Tam Nương kinh hô một tiếng, chẳng biết tại sao Từ Ngôn lại trở nên mờ mịt như vậy. Mới vừa rồi hắn còn vui vẻ, động chuyện gì mà biến đổi như vậy?

Không ai biết rõ lúc này Từ Ngôn đang khiếp sợ, là chuyện đến từ vị quỷ sai kia.

Bởi vì hắn nhớ rõ rành mạch, năm đó ngừng chân đứng ngoài đạo quán nhìn lại, Hắc Bạch Vô Thường kia đang đứng ở cửa ra vào Thừa Vân quan. Một trái một phải, không chút tiếng động, đưa lưng về phía đạo quán, mặt đang nhìn về chính mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.