Trọng Sinh Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 27: Chương 27 : Sự Việc Bất Ngờ - Tủi Thân




Edit: Dương Thục nghi.

Beta: Tuệ Quý phi.

Sau khi từ biệt Phong Thiến, trên đường trở về, Thẩm Vũ nhìn thấy phía đối diện có mấy tiểu thái giám đang bước đi vội vàng, tên tay họ cầm theo đèn lồng không ngừng tìm kiếm gì đó.

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Mấy tiểu thái giám kia nhìn lên thấy là Thẩm Vũ thì vội vàng cúi người hành lễ, trong đêm tối giọng nói lanh lảnh lại càng trở nên chói tai hơn.

"Đứng lên đi, đây là đang làm gì hả, dáng vẻ hoang mang rối loạn như vậy?" Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay cho bọn họ đứng lên, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh nhạt.

"Nô tài đáng chết, vừa rồi trong tiệc rượu Lâm tướng quân uống nhiều quá, cho nên xin đi ra ngoài hóng gió một chút, Hoàng thượng cũng đồng ý. Nhưng đi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy người quay lại, Hoàng thượng đành phái mấy người chúng nô tài đi tìm." Thái giám dẫn đầu nhỏ giọng nói, âm thanh ép xuống hơi thấp.

Chân mày của Thẩm Vũ nhẹ nhàng cau lại, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, không khỏi run rẩy.

"Tiệc rượu ở tiền điện còn chưa kết thúc à?" Nàng nắm thật chặt áo ngoài, khẽ hỏi một câu. Minh Âm đứng phía sau thấy động tác này của nàng lập tức lấy một chiếc áo choàng mỏng ra khoác lên vai nàng.

"Bẩm nương nương, hứng thú của Hoàng thượng đang cao, có lẽ còn phải thêm một lát nữa ạ" Thái giám dẫn đầu trả lời một câu.

"Các ngươi tiếp tục tìm đi!" Thẩm Vũ phất phất tay rồi xoay người rời đi.

Nàng hít sâu mấy hơi, đầu có chút mơ mơ hồ hồ, muốn đi dạo bên ngoài một chút, cho nên đã cho người nâng phượng liễn đi, rõ ràng là chuẩn bị đi bộ về Phượng Tảo cung. Cũng không biết là tâm trạng gì, bước chân của Thẩm Vũ lại hướng về mấy nơi hẻo lánh. Mấy người Minh Âm đi theo sau đều tỏ ra khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau nàng.

"An Như, nàng theo ta đi đi. Ta sẽ nói với Hoàng thượng rằng ta đã cưới vợ, chỉ là do sức khoẻ không tốt nên không tiện ra gặp người khác! Nàng theo ta đến biên quan, không bao giờ trở lại kinh đô nữa, như vậy sẽ không ai có thể nhận ra nàng!" Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của nam nhân truyền đến, trong giọng nói còn mang theo vài phần trấn an.

Thẩm Vũ đột ngột dừng chân, trong hậu cung này để phân biệt giọng nói của nam nhân thật cũng vô cùng dễ dàng, dù sao thì ngoài Hoàng thượng ra, giọng của các thái giám đều vô cùng chói tai.

"Chàng để ta suy nghĩ đã, ta..." Giọng của Phỉ An Như truyền tới, Thẩm Vũ và mấy cung nữ phía sau đều ngưng thở như sợ bị người khác phát hiện ra.

"Ai!" Tiếng quát khẽ của nam nhân truyền đến, còn chưa đợi Thẩm Vũ kịp phản ứng lại thì một thanh chuỷ thủ đã đặt ngang trên cổ nàng.

Đối với chuyện Lương phi nương nương lén gặp nam nhân, sau khi kinh ngạc lúc ban đầu, Minh Âm là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Nhưng nàng vừa đảo mắt đã thấy Thẩm Vũ bị khống chế. Xung quanh cũng thật tối tăm hợp lòng người, nếu Phỉ An Như lén gặp nam nhân đương nhiên không dám đốt đèn, bây giờ chỉ có một chiếc đèn lồng trong tay Minh Ngữ.

Ánh nến yếu ớt mơ hồ chiếu sáng đường nét khuôn mặt góc cạnh của nam nhân kia. Thẩm Vũ nhẹ nhàng nín thở, nàng biết đây là Lâm Phong. Đôi mắt nam nhân sáng ngời vô cùng, cho dù ở trong hoàn cảnh tối tăm hiện tại thì vẫn lộ ra ánh nhìn hung ác, quanh thân hắn đều tản ra một loại sát khí.

Da thịt ở cổ Thẩm Vũ hơi chấn động, dường như chỉ cần nàng cử động một chút thôi, thanh chủy thủ kia sẽ cứa chết nàng.

"Lâm Phong, mau buông nàng ra!" Phỉ An Như hoảng sợ hô lên.

Lâm Phong hơi nhíu mày, quay đầu đi thấp giọng nói: "Sao nàng lại đi ra? Không sao đâu, dù nàng ta là ai, chỉ cần giết mấy người này sẽ không ai tố giác được!"

Tuy hắn nói vậy nhưng vẫn thu chủy thủ về, sắc mặt lạnh lùng vẫn không giảm. Phỉ An Như lại liên tục lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Vũ rồi thấp giọng nói: "Nàng ta sẽ không tố giác đâu, nếu ta thật sự muốn xuất cung còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của nàng ta nữa!"

Lâm Phong xoay đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, khi ánh mắt hắn đảo qua trâm phượng trên đầu và phượng bào đỏ như lửa trên người nàng, vẻ mặt tỏ ra hơi kinh ngạc một lát.

"Nàng ta là Hoàng hậu?" Tuy Lâm Phong chưa từng nhìn thấy Hoàng hậu nhưng toàn bộ xiêm y trên người Thẩm Vũ đều có biểu tượng phượng hoàng không phải ai cũng có thể mặc, vì vậy hắn lập tức đoán được.

"Đúng vậy, Hoàng thượng đã phái người đi tìm Lâm tướng quân, tướng quân vẫn nên mau chóng trở về đi. Tránh để Hoàng thượng nghi ngờ!" Thẩm Vũ mở miệng thừa nhận, ánh mắt đảo qua giữa hai người đối diện, không thể không nói, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Phỉ An Như đứng bên cạnh Lâm Phong, trên mặt cũng không còn vẻ trấn định như ngày thường nữa, mà ngược lại, khoé mắt đuôi mày đều lộ ra vài phần dịu dàng.

Lâm Phong không hề nhúc nhích, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm tay Phỉ An Như, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, rõ ràng là đang quan sát sắc mặt nàng. Thẩm Vũ đương nhiên thấy động tác của bọn họ, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, cũng không hề lộ ra chút bất mãn nào.

"Hai cung nữ phía sau bổn cung đều là người hầu hạ bên cạnh, Lâm đại tướng quân có thể yên tâm. Nếu hai người các ngươi quyết định xong thì có thể báo cho bổn cung một tiếng để ta giải thích với Hoàng thượng một chút, nếu không chỉ sợ người lại bực bội, ghi tạc trong lòng ngươi là kẻ khi quân!" Thẩm Vũ lại mở miệng lần nữa, bây giờ không còn sớm, không chừng sẽ có cung nhân tìm đến đây, nàng nói thẳng ra những lời này vừa là hứa hẹn vừa để hai người họ thả lỏng.

"Nếu Hoàng hậu nương nương thật sự có thể giúp An Như một phen, mạt tướng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu sau này Thẩm gia có gặp nguy nan, mạt tướng chắc chắn sẽ báo đáp!" Lâm Phong kéo cổ tay Phỉ An Như, cứ như vậy quỳ một gối xuống, làm ra một cái lễ tiêu chuẩn.

Đợi sau khi Lâm Phong đi rồi, người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai người Minh Âm và Minh Ngữ vội vàng tiến đến cẩn thận kiểm tra, sợ trên người nàng có để lại thương tích.

"Tỷ đừng để ý, hắn chính là kiểu người nghĩ gì nói đấy, Thẩm gia có Hoàng hậu tọa trấn, nhất định sẽ mãi vinh hoa phú quý!" Phỉ An Như đi đến trước mặt nàng nhỏ giọng giải thích, trên mặt lộ ra vài phần e lệ.

Thẩm Vũ nhìn nàng ta cười cười, thấy vẻ mặt nàng ta ngượng ngùng, trong lòng nàng bỗng cảm thấy mềm mại đi vài phần.

Hai người lần lượt trở về cung, Thẩm Vũ ngồi trên giường thêu, trang dung đều đã tháo xuống, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lan Hủy vội vàng đi đến, thấp giọng thông báo: "Nương nương, long liễn của Hoàng thượng tới!"

Thẩm Vũ vừa nghe thấy lập tức đứng dậy, cầm lấy áo ngoài khoác lên người, nàng liếc nhìn gương đồng, cầm lấy cây lược gỗ sửa lại búi tóc tán loạn.

"Hoàng thượng say rượu." Lan Hủy nhìn thấy dáng vẻ vội vàng này của nàng, không khỏi thấp giọng nhắc nhở một câu.

Lúc này Thẩm Vũ mới thả lỏng, quấn chặt áo ngoài rồi đi về phía ngoại thất, Lý Hoài Ân và mấy tên thái giám đã dìu Hoàng thượng vào đến nơi.

"Trẫm không say!" Tề Ngọc nheo hai mắt lại, mặt mũi đỏ bừng, giọng nói không rõ mà còn mở miệng nói mình không say. Hắn nửa nâng mắt lên nhìn Thẩm Vũ đi đến trước mặt, hai cánh tay dùng toàn lực đẩy lùi mấy người đang dìu hắn, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía Thẩm Vũ rồi ôm chặt nàng.

Đầu tiên là mùi rượu mát lạnh truyền đến, Thẩm Vũ không khỏi nhíu nhíu mày. Nhiệt độ trong ngực nam nhân bây giờ còn cao hơn so với ngày thường, hai tay hắn gắt gao ôm chặt nàng như sợ nàng sẽ chạy mất.

"A Vũ, A Vũ của trẫm đây rồi!" Tề Ngọc vừa ôm chặt nàng vừa lẩm bẩm, chiếc mũi như mũi chó, hết ngửi rồi lại cọ cọ vào cổ nàng.

Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu vừa khiến nàng hơi ngưa ngứa, nàng bị hắn ôm chặt cứng không thể cử động được. Sau khi Tề Ngọc ngửi xong, có vẻ như hắn đã xác định được đây là người mình muốn tìm nên lại ngẩng đầu lên lần nữa, dùng nhiều sức hơn nữa để ôm nàng, áp cơ thể mình vào người nàng.

Thẩm Vũ vội vàng lui về phía sau hai bước đứng vững lại, có vẻ hôm nay Hoàng thượng rất vui nên mới say đến mức vậy.

"Mau đỡ Hoàng thượng đến nội thất đi!" Đầu của Thẩm Vũ còn đang bị hắn ôm trong lòng, tuy giọng nàng giương rất cao nhưng giọng nói lại vô cùng nặng nề, lực tay của hắn sắp khiến nàng không hít thở nổi rồi.

Mấy cung nhân được nàng ra lệnh lập tức tiến lên phía trước, muốn đỡ hắn đi vào trong. Nào ngờ Tề Ngọc vốn chẳng để ý đến họ, thậm chí hắn còn không cho người khác lại gần mình, chỉ một mực ôm lấy Thẩm Vũ.

"Tất cả lui xuống đi!" Thẩm Vũ phất phất tay, bất đắc dĩ nói một câu.

Lý Hoài Ân và Lan Hủy liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ chừa lại hai cung nhân canh giữ ở bên ngoài rồi vội vàng lui xuống.

"Đi nào, Hoàng thượng, chúng ta vào nội thất thôi!" Thẩm Vũ nâng hai tay lên, vòng qua eo của nam nhân, gian nan bước từng bước.

Dường như Tề Ngọc không muốn cử động, hắn dựa đầu lên vai nàng rồi cọ cọ, thấp giọng líu ríu: "Không vào nội thất đâu, ở đây cũng ổn mà. Ta sẽ ngủ ở đây! Còn nữa, A Vũ, nàng gọi tên ta đi, nếu không ta sẽ quên tên mình là gì mất!"

Bởi vì nam nhân say rượu cho nên nói mấy lời thật buồn cười. Động tác cọ cọ vào cổ Thẩm Vũ của hắn chẳng khác nào một đứa bé vô hại muốn làm nũng chỉ vì không muốn di chuyển.

Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ. Cứ đứng ngủ như vậy? Bởi vì mặt nàng vẫn đang chôn trong ngực hắn nên bây giờ nàng không thể ngẩng đầu lên xem biểu hiện của hắn, nàng đành phải nhẹ nhàng nâng tay lên sờ vào mặt hắn.

Nhiệt độ trên mặt hắn thật là nóng, lòng bàn tay của Thẩm Vũ lại hơi lạnh, khi nàng sờ lên trán hắn, hắn còn "ưm" một tiếng, hình như cảm thấy khá thoải mái nên lại xoay đầu về phía tay nàng.

"Hoàng thượng, chàng phải vào nội thất thì thần thiếp mới gọi tên chàng. Nếu không để người khác nghe thấy sẽ không hay!" Thẩm Vũ vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa chậm rãi vỗ lưng hắn.

Nào biết Hoàng thượng lại nổi cơn bướng bỉnh, không vào là không vào, không những vậy còn nâng giọng nói: "Không vào, A Vũ gọi tên thì vào, sao phải sợ người khác, ai không nghe thì lôi ra ngoài chém!"

Tề Ngọc vừa nói vừa bám lấy bả vai Thẩm Vũ, kéo nàng từ trong ngực ra rồi đột ngột cúi đầu hôn một cái lên môi Thẩm Vũ, phát ra một tiếng "chụt" thật kêu, chẳng khác nào cách một đứa bé hôn, một nụ hôn không mang theo ý nghĩa nào khác. Sau khi hôn xong hắn lại cảm thấy mỹ mãn mà ôm nàng, lực đạo trên cánh tay không hề giảm chút nào. Lúc ôm nàng hắn cảm thấy thoả mãn như ôm được cả thiên hạ vậy.

Thẩm Vũ cười khổ, thật hy vọng lúc tỉnh lại Hoàng thượng cũng có thể thẳng thắn thành khẩn, che chở nàng như vậy.

"Được rồi, ta gọi là được. Tề Ngọc, chúng ta đi vào được không, ngoài này lạnh quá!" Thẩm Vũ vừa nói vừa cố đi vào trong, lúc này Hoàng thượng tương đối phối hợp, cùng đi theo nàng, có điều tay hắn vẫn ôm chặt nàng, không muốn thả lỏng.

Có lẽ hắn thật sự đã uống quá nhiều, rất nhiều lần bước sai chân, hai người phải đi ngang như cua mới có thể vào trong được, lại còn ôm nhau rất chặt. Bỗng nhiên nam nhân dẫm vào chân Thẩm Vũ khiến cả hai người đều lảo đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.