Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

Chương 62: [NGOẠI TRUYỆN]: HÔN LỄ THẾ KỈ (1) - Phòng Tân Nương




c

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng ngươi là kẻ Cửu điện hạ không biết từ đâu mang về mà diễu võ dương oai. Bản cung nói cho ngươi biết, Cửu điện hạ bản cung không đắc tội nổi, bất quá một tiểu quỷ không biết từ đâu chui ra như ngươi, bản cung có giết ngươi thì sao chứ?”

Nhìn hài đồng yêu dị dùng một phương thức cực quỷ dị nháy mắt xuất hiện trước mặt mình, Tiêu phi tuy trong lòng thực chột dạ cùng hoảng sợ nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu mà phẫn nộ nói.

Nàng là phi tử hậu cung, là chủ tử có địa vị tôn quý trong hoàng cung, là đối tượng được biết bao nữ nhân hâm mộ. Cho dù mấy năm nay bệ hạ đã rất hiếm khi sủng hạnh hậu cung, thậm chí không triệu phi tử hậu cung thị tẩm, nhưng nói thế nào thì nàng cũng là hậu phi.

Mà yêu đồng quỷ dị không rõ lai lịch, không biết Cửu điện hạ mang về từ đâu này cho dù có được Cửu điện hạ che chở thì sao chứ.

Hắn dù sao cũng không phải Cửu điện hạ, trên người không chảy huyết mạch hoàng tộc cao quý, là một kẻ có thân phận thấp kém. Mà nàng là Tiêu phi được bệ hạ tự mình sắc phong, ở hậu cung này có thể xem là nữ nhân có quyền thế cùng địa vị.

Tuy so ra vẫn thua kém hoàng hậu Y Tô Na cùng Hoa quý phi, bất quá trước mặt những cung phi khác, bọn họ đều phải cúi đầu xưng thần, a dua nịnh nọt nàng a.

Hiện giờ, tiểu quỷ ngân phát bộ dáng quỷ dị này thế nhưng lại dám bất kính với Tiêu phi nàng? Hắn đây là muốn làm phản sao? Hắn nghĩ hắn là ai, được Cửu điện hạ mang về đây liền nghĩ mình thật sự là đệ đệ của Cửu hoàng tử điện hạ sao?

Bất quá chỉ là một nô tài mà Cửu hoàng tử điện hạ dưỡng bên người mà thôi. Chỉ mới được đối tốt một chút liền không biết phân biệt phân thận.

“Bản cung nói cho ngươi biết, ở hậu cung xem trọng thân phận cùng địa vị này, bản cung thân là phi tử của bệ hạ, cho dù ngươi đi theo bên người Cửu hoàng tử điện hạ thì thấy bản cung cũng phải hành đại lễ. Bằng không, cho dù bản cung xử tử ngươi cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”

“Giết ta? Ngươi vừa nói ngươi muốn giết ta?” Những lời nữ nhân kia lầm bầm Luyện Yêu căn bản không nghe thấy, tâm trí chỉ có bộ dáng ngoài mạnh trong yếu nhưng vẫn kiêu ngạo cùng phô trương thanh thế mà thôi.

Nữ nhân này vừa nói, nàng muốn giết Luyện Yêu?

Như vậy, có phải nói, nữ nhân này có ý đồ tổn thương sinh mạng của Luyện Yêu?

“Ca ca có nói, nếu có người muốn công kích, thậm chí là có ý đồ tổn thương Luyện Yêu, thì Luyện Yêu có thể phản kháng, giết chết kẻ dám can đảm tổn thương Luyện Yêu. Cho nên, nếu hiện giờ Luyện Yêu giết chết nữ nhân chán ghét này thì ca ca nhất định sẽ không trách Luyện Yêu.”

Nghiêng đầu cùng ánh mắt tinh thuần thực vô tội chăm chú nhìn nữ nhân sau khi nghe thấy lời nói của mình liền biến sắc, trở nên dị thường kinh hoảng cùng lúng túng, Luyện Yêu dùng âm thanh dị thường bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không hề có chút cảm xúc dao động nhẹ nhàng nói.

“Vậy, ngươi đi chết đi.”

“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Bản cung nói cho ngươi biết, bản cung chính là phi tử của bệ hạ, nếu ngươi dám động vào một cọng lông của bản cung, cho dù có Cửu điện hạ che chở, ngươi tuyệt đối cũng không thoát tội cố ý muốn thương bản cung. Đến lúc đó, cho dù là Cửu điện hạ cũng không bảo hộ được ngươi.”

Không biết vì cái gì, hài đồng thực đáng yêu cùng đơn thuần trước mắt rõ ràng không có chút uy hiếp nào, nhưng vì sao trái tim nàng lại nảy lên kịch liệt như vậy, trong lòng cũng dâng lên nguy cơ bất an cùng hoảng sợ cùng cực?

Tiêu Phi vô tình nhìn tới cặp mắt xinh đẹp nhưng thoáng chốc trở nên trống rỗng u ám của hài đồng yêu dị, thân thể đột nhiên cảm nhận được một cỗ âm hàn làm nàng không khỏi rợn da gà.

“Cửu điện hạ? Ca ca?”

Nghe thấy tên ca ca mà nữ nhân đột nhiên nhắc tới, Luyện Yêu vốn đã tiến vào trạng thái công kích bản năng của dã thú thoáng chốc khôi phục tỉnh táo, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc chăm chú nhìn nữ nhân đang run rẩy kia.

“Luyện Yêu giết ngươi liên quan gì ca ca? Luyện Yêu cảm thấy, ca ca kì thực cũng không thích đám nữ nhân hậu cung. Nếu Luyện Yêu hiện giờ giết chết các ngươi, ca ca nhất định sẽ thật cao hứng. Nói không chừng ca ca còn khen Luyện Yêu nữa a.”

Nghĩ đến ca ca, ánh mắt vốn trống rỗng cùng thân thể nháy mắt trở nên đầy sức sống, cũng thực chân thực. Hiện giờ biểu tình trên mặt Luyện Yêu hệt như một hài đồng dị thường mong chờ được ca ca khen ngợi.

Bộ dáng này của Luyện Yêu mới giống một hài đồng tuổi khờ dại non nớt, chứ không phải một con rối làm người ta cảm thấy tĩnh mịch.

“Cái gì… có ý tứ gì?”

Nói thật, Tiêu phi hiện giờ thật sự bị lời nói của yêu đồng kia dọa hoảng. Nhất là lúc nàng chú ý ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ của yêu đồng thì không khỏi lạnh sống lưng.

Những lời yêu đồng quỷ dị kia nói đều là thật, hắn không nói dối. Hắn thật sự đang suy nghĩ xem có nên giết nàng hay không.

Phá Hiểu ôm chặt muội muội Vân Nha trong lòng, ngẩng đầu nhìn thân thể nhỏ bé che trước mặt bọn họ, trong lòng cảm thấy dị thường tò mò cùng kinh ngạc, đồng thời còn có một loại rung động cùng cảm động khó hiểu.

Đó giờ chưa từng có ai không hề sợ hãi mà che trước mặt họ như vậy. Hơn nữa còn là một nam hài thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả mình.

Trước kia hắn cùng muội muội, còn có mẫu thân nương tựa lẫn nhau, ánh mắt người khác nhìn về phía bọn họ luôn tràn đầy chán ghét cùng miệt thị, không bắt nạt đã là tốt lắm rồi, nào có ai dùng tư thái bảo vệ xuất hiện trước mắt bọn họ cơ chứ.

Cho nên, Phá Hiểu học được kiên cường, học cách đánh nhau, mỗi ngày đều cố ép mình phải mau lớn lên, mau mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể bảo hộ muội muội Vân Nha cùng chiếu cố mẫu thân nhu nhược nhiều bệnh của mình.

Chính là dù sao Phá Hiểu cũng chỉ là một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi, còn chưa đủ thời gian để mạnh lên thì mẫu thân đã rời khỏi huynh muội bọn họ.

Hôm nay đi theo nam nhân dẫn bọn hắn về tiến cung, Phá Hiểu vốn có chút hưng phần vì mình cùng muội muội không phải chỉ có hai huynh đệ nương tựa nhau mà sống nữa, bọn họ vẫn còn thân nhân khác, nhưng nam hài thật sự không ngờ lại bị sỉ nhục cùng nguy hiểm như vậy.

Mà hài đồng ngân phát ngay lúc khẩn cấp xuất hiện trước mắt mình cùng Vân Nha này cũng gây ra chấn động rất lớn, làm trái tim Phá Hiểu nảy lên thực mạnh.

Từ từ, ngân phát? Nghe nói Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ có một mái tóc ngân sắc dài chấm đất, người trước mắt này chính là hoàng tử có thân phận cao quý nhất kia? Chính là tuyệt mỹ hoàng tử có quan hệ huyết thống mà lễ bộ đại thần đã nói với mình cùng Vân Nha sao?

“Ngươi… ngươi là ai?” Phá Hiểu nghi hoặc nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước mặt, có chút phức tạp nhẹ giọng hỏi. Nhưng mà, hài đồng vừa rồi còn nghiêm nghị suy tư căn bản không nghe thấy lời hắn nói, chỉ đột nhiên vui sướng nhìn chăm chú về một phương hướng.

“Luyện Yêu, ngươi ở trong này làm gì?”

“Ca ca!”

Ca ca? Nghe thấy xưng hô hài đồng yêu dị trước mặt hô, Phá Hiểu không khỏi nhìn theo tầm mắt đối phương. Sau đó, Phá Hiểu đột nhiên cảm thất hết thảy xung quanh tựa hồ không còn chân thực.

Tuyệt mỹ thiếu niên đang nghênh diện đi về phía bọn họ, thiếu niên yêu dị nắm một oa nhi thực đáng yêu đi tới kia không phải người Nha nhi gặp ngày đó sao? Không phải tiểu công tư nhà có tiền mà hắn cùng Nha nhi gặp trước đó không lâu sao? Sao người này lại xuất hiện trong hoàng cung?

Nếu lúc này Phá Hiểu chỉ cảm thấy nghi hoặc, thì xưng hô ẩn chứa chút chột dạ của Tiêu phi ngay sau đó thực sự làm hắn sợ ngây người.

“Cửu điện hạ, ngươi đến đây từ lúc nào?”

Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên xuất hiện, biểu tình trên mặt Tiêu phi quả thực rất ngoạn mục. Là hỗn hợp giữa nổi giận, chột dạ, kinh hoảng, còn có một phần là sợ hãi. Sau đó lúc tuyệt mỹ hoàng tử tới gần, nữ nhân phải cố trấn định, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười thực khó coi.

Cửu hoàng tử diện mạo dị thường yêu dị, còn tuyệt lễ mị hoặc hơn cả Nhược phi năm đó chính là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, là nhân vật là bất luận kẻ nào cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Ngay cả hoàng hậu Y Tô Na cùng đứng về phía Cửu hoàng tử, mà Hoa quý phi cũng không dám chọc tới vị hoàng tử tôn quý này, huống chi là Tiêu phi nàng.

Trong hoàng cung này có ai không biết bệ hạ sủng nịch Cửu hoàng tử điện hạ cỡ nào, có thể nói là dị thường sủng nịch cùng dung túng. Còn ai ngu ngốc nguyện ý đi làm chim đầu đàn, thử xem sủng ái của bệ hạ đối với Cửu hoàng tử rốt cuộc vẫn còn hay đã chậm rãi tiêu tán cơ chứ?

Bọn họ cũng không muốn làm Viện phi, còn có kết cục của nhóm cung phi cùng nàng gây chuyện năm đó.

“Luyện Yêu, vừa rồi sát khí trên người ngươi thực nặng a. Ngươi muốn giết ai? Bảo Bảo có thể giúp ngươi nga.” Đi theo chủ nhân tiến vào đình các, ánh mắt Bảo Bảo sáng ngời, cười híp mắt nói với Luyện Yêu.

Nghe thấy lời Bảo Bảo, còn có biểu tình chẳng có chút biến hóa nào của Huân nhi cùng Luyện Yêu đang nghĩ ngợi, những người ở đây cùng Phá Hiểu đang ôm chặt muội muội nhà mình đều khiếp sợ trừng to mắt, ánh mắt có chút dại ra nhìn oa nhi dị thường đáng yêu ở bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên.

Về phần Tiêu phi, nháy mắt nhìn thấy Huân nhi cùng Bảo Bảo đến gần thì không khỏi rùng mình.

Oa nhi này là tiểu quỷ từ đâu chui ra, sao trước kia nàng chưa từng gặp qua? Vì sao bên người Cửu hoàng tử luôn xuất hiện những thứ thực quỷ dị?

“Ca ca xinh đẹp, Nha nhi lại gặp ngươi rồi.”

Khoảnh khắc Huân nhi đi tới trước mặt Luyện Yêu cùng Phá Hiểu, thiếu nữ Nha nhi nghe thấy âm thanh thiếu niên liền ngẩng đầu khỏi lồng ngực ca ca nhà mình, nhìn về phía Huân nhi. Sau đó, ánh mắt vốn khóc đến sưng đỏ của thiếu nữ liền cong lên lộ ra một nụ cười thực sáng lạn, cao hứng gọi Huân nhi.

“Nha nhi, ngươi nhớ rõ hắn sao?”

Phá Hiểu không khỏi nghi hoặc cùng kinh hỉ chăm chú nhìn muội muội trong lòng. Từ lúc năm tuổi sốt cao bị mất đi trí lực, Vân Nha vẫn không thể nhớ rõ diện mạo người khác. Thậm chí ngay cả mình thân là ca ca, cũng không được.

Phá Hiểu thật không ngờ, Nha nhi có một ngày thế nhưng có thể nhớ kỹ một người chỉ mới gặp qua một lần.

“Ca ca, Nha nhi từng gặp qua ca ca xinh đẹp nha. Ca ca xinh đẹp thực dễ nhìn, lại còn cười thực ôn nhu với Nha nhi nữa.”

“Các ngươi sao lại xuất hiện trong hoàng cung?”

Đi tới trước mặt bọn họ, Huân nhi nhìn Phá Hiểu cùng Nha nhi, ánh mắt đầy nghi hoặc. Là ai dẫn hai người này vào cung, sao lại để bọn họ một mình ở đây?

“Cửu… Cửu hoàng tử điện hạ, chúng ta là do lễ bộ… là hắn! Là hắn mang ta cùng Nha nhi tiến cung!”

Ngẩng đầu nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mặt, trong mắt Phá Hiểu thoáng chốc có chút hoảng hốt. Bất quá lúc nghe thấy câu hỏi của thiếu niên thì cũng lập tức bừng tỉnh, lúc suy nghĩ nên đáp lời thế nào thì một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt. Vì thế, Phá Hiểu thuận tay chỉ về phía người đang đi tới.

Huân nhi quay đầu lại, nhìn thấy diện mạo người mà Phá Hiểu chỉ, là một người mình khá quen thuộc.

“Lễ bộ đại thần… Lê Tạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.