Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 27: Chăm Sóc.




Editor: Nguyetmai

Tập đoàn Kỷ thị?

Bà Dương hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất xỉu!

Trời ơi! Bà ta lại hiểu nhầm cậu hai nhà họ Kỷ là một tên trai bao!

Những lời bà vừa nói lúc nãy, chẳng phải đã đắc tội nhà họ Kỷ một cách triệt để rồi sao?

Bà Dương dùng sức vỗ mạnh vào lưng mập mạp: "Sao con không chịu nói sớm? Thằng nhóc con thối tha này!"

Dương mập mạp: "..." Hu hu hu cái này không thể trách con, con vẫn muốn nói mà, là mẹ cứ ngắt lời con suốt đó chứ!

Ông Dương luống cuống tay chân đứng dậy khỏi mặt đất, ấn đầu Dương mập mạp xuống, cúi gập người với Kỷ Dạ Bạch: "Mau xin lỗi cậu Kỷ nhanh lên! Nhìn coi mày đã làm ra chuyện vô sỉ gì này!"

Dương mập mạp tội nghiệp chắp tay trước ngực: "Cậu Kỷ, tôi sai rồi, xin lỗi! Nếu không cậu... đánh tôi đi!"

Bà Dương hoảng sợ thét chói tai: "Không được, không được! Con trai của mẹ... Cậu Kỷ, đều do tôi có mắt không tròng, ngài muốn đánh thì đánh tôi đi, đừng đánh con trai tôi mà!"

Nhìn thái độ cả gia đình này quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Ninh Hề Nhi thật sự là dở khóc dở cười.

Kỷ Dạ Bạch quá độc ác, ban đầu hắn càng để cho bà Dương đắc ý, càng tâng bà ta lên cao bao nhiêu, thì bây giờ bà ta ngã càng đau bấy nhiêu! Càng chật vật bấy nhiêu!

Bình tĩnh nhấp một ngụm trà, Kỷ Dạ Bạch ngước mắt lên: "Ngài Dương tính phạt con trai ngài thế nào?"

"Thằng nhóc ranh! Trở về xem ông xử lý mày thế nào!" Ông Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong ngực tích tụ một cơn tức, trên mặt lại phải cười làm lành: "Cậu Kỷ, đều là lỗi của tôi, tôi không biết dạy con, ôi, vị này là cô Kỷ đi, ngài là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin cô đừng coi chuyện này là thật!"

Một tiếng "Cô Kỷ" hại Ninh Hề Nhi phun tất cả nước trà trong miệng ra ngoài!

"Khụ khụ..." Quẫn chết mất!

Ông Dương len lén liếc trộm Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch tỏ ra bình tĩnh, điềm nhiên nói: "Vị hôn thê của tôi có vẻ rất thích quán cà phê này..."

Ông Dương là một tay lão luyện thấy nhiều gặp nhiều, lập tức vỗ đùi: "Vậy quán cà phê này, tôi lập tức mua lại tặng cho cô Kỷ!"

Bà Dương vội vàng đập ông một cái: "Ông xã, cái quán này cũng không phải chỉ là một triệu Tệ thôi đâu!"

Nằm trên đoạn đường tốt như vậy, diện tích còn không nhỏ, nếu mua lại cả cái quán này không có mấy triệu Tệ thì làm sao đủ?

"Đứng sang bên cạnh đi!" Ông Dương âm thầm ở trong lòng mắng câu tóc thì dài kiến thức lại hạn hẹp, nếu thực sự chọc giận cậu Kỷ, vậy hạng mục kia sẽ bay luôn, đừng nói mấy triệu Tệ, chỉ sợ công ty của ông đều phải sập!

Kỷ Dạ Bạch thuận theo nói: "Ngài Dương đúng là ra tay hào phóng, vậy tôi đây xin thay vị hôn thê của mình cảm ơn ngài."

"Đừng khách khí, đừng khách khí." Ông Dương thấy đủ liền thu liễm lại, "Sau khi về nhà, tôi nhất định sẽ dạy dỗ con trai mình thật tốt! Thủ tục chuyển nhượng của quán này, tôi sẽ nhanh chóng làm xong, sai người đưa tới cho cậu!"

Một tay ông ta kéo vợ mình, một tay nhéo lỗ tai đứa con trai mập mạp, chạy trối chết như bị ma đuổi.

Ninh Hề Nhi tâm phục khẩu phục: "Kỷ Dạ Bạch cậu thật sự quá lợi hại!"

Đầu tiên là đùa giỡn, quay người ta như dế, cuối cùng không mất bao nhiêu công sức đã khiến người ta cam tâm tình nguyện tặng nguyên một cái cửa hàng!

So với Ngôn Dịch Thâm còn xấu xa gấp mấy trăm lần luôn ấy chứ!

Nhận được lời khen, tâm tình Kỷ Dạ Bạch rất sung sướng, ở bên ngoài còn làm bộ lạnh lùng thản nhiên: "Chỉ là nhìn cậu rất đần, bị ức hiếp quá thảm, mới tiện tay giúp cậu một chút."

Ninh Hề Nhi: "..."

"Hề Nhi, chờ anh lâu rồi đúng không." Bỗng, một giọng nói khàn khàn vang lên.

Thấy rõ người tới là ai, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch đột nhiên trầm xuống, xoảng phát quăng ly trà đi, chửi tục một tiếng: "Sh*t! Ninh Hề, cậu tới quán cà phê này, chính là vì gặp Cung Tu?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.