Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 9: Tỏ tình




-Yoo.... Chào buổi chiều "anh trai" yêu quý!-Tiếng giọng đùa cợt ở phía đầu dây bên kia vang vọng đến tai Jordan khiến anh có chút khó chịu. Cái gì mà anh trai yêu quý? Thích gây sự với anh lắm à?

-Thằng chập! Xưng hô chừng mực tý đi.-Jordan cười khỉnh. Anh nhẹ nhàng ngả người ra sau ghế, đôi mắt màu đen bí ẩn của anh cũng theo đà mà nhắm lại-Gọi tao có việc gì?

-----Sân bay-----

Sân bay quốc tế ABC thêm 1 lần nữa đón chào 1 máy bay của hãng hàng không American Arilie, dải đất Việt Nam hình chữ S lại đón thêm những "cư dân mới" và... gia tộc họ Hoàng cũng sắp sửa đón thêm 1 thành viên "mới"........

Bước xuống sân bay là hình ảnh của 1 DÂN CHƠI CHÍNH HIỆU trong set đồ được phối theo kiểu xì tai "hầm hố": áo sơ mi hiphop kẻ caro, quần Jean nâu bạc và giày Vans màu đen kết hợp với chi chít phụ kiện và 1 chút "ngông" của cái tôi cá tính càng khiến anh chàng này cuốn hút hơn bao giờ hết...

-Ô ré... Đâu phải cứ có việc gì tao mới gọi được cho mày chứ Jordan...-Anh chàng dân chơi chưa kịp nói xong thì bị giọng nói lạnh ở đầu dây bên kia làm anh cứng họng lại:

-Tao bận, không có gì thì tao cúp máy đây!

-Ấy từ từ đã....đừng ngắt máy.-anh chàng đó thở dài rồi nói tiếp-Chơi với mày chán thật đấy Jordan. Chửa nói được gì đã đòi cúp máy rồi... Hzzz.....

-Nói dưới 10 từ.-Jordan lạnh lùng lên tiếng. Thật là bực mình! Sao những cái người anh quen biết đều lấy cái sự lề mề ra để chọc tức anh thế nhỉ? 

-Chào mừng tao đi Jordan, tao về nước rồi!

-----Văn phòng Jordan-----

2 chữ "về nước" vang lên khiến Jordan ngạc nhiên, con mắt đen bí ẩn của anh nhanh chóng được mở ra, cả cơ thể anh từ từ được "nhấc bổng" lên bởi đôi chân của chính mình. Bàn tay của Jordan cũng theo thói quen nằm yên vị trong túi quần và đôi chân anh cũng lười biếng tiến về phía cửa kính...

-Về nước?-Jordan cười khỉnh-Quá trình rèn luyện đạo đức của mày ở bên đó 1 năm nữa mới kết thúc, mày trốn về sao?

-Tao có hèn hạ như mày đâu mà phải trốn với chả tránh.-anh ta kích đểu Jordan 1 câu rồi nói tiếp-Ba mẹ sau khi biết tin tao về nước đều đã cạch mặt tao rồi. Ông bà không muốn nhìn tao, tao cũng chẳng thiết tha gì khi nhìn thấy mặt 2 người họ cả!

-----Văn phòng Jordan-----

Jordan nghe đến đây, khoé môi anh khẽ vẽ lên nụ cười kinh bỉ. Con mắt anh nhìn bâng quơ về bầu trời phía trước mà "phun" ra đúng 10 từ khiến anh chàng ở đầu dây bên kia tý nữa thì sặc: 

-Xin chúc mừng.... Mà cũng chẳng liên quan tới tao!

-----Sân bay-----

-Sao lại không liên quan! Chúng ta là anh em họ mà, phải giúp đỡ nhau những lúc như thế này chứ! IQ cao như anh nghe tới đây chắc biết em định nói gì rồi đúng không. Phòng 3 lầu 2 như mọi lần, OK?!

Và không cần biết người ở đầu dây bên kia có OK hay không, anh chàng tóc nâu đỏ nhanh chóng cúp máy, ung dung đút tay túi quần đi ra ngoài....

-Cậu muốn đi đâu ạ?-chú tài xế taxi lên tiếng hỏi khi anh chàng đó đã ngồi yên vị trong xe

-Bar Play King!-anh nói rồi lôi con Samsung Galaxy Note 8 ra nhắn tin với ai đó. Chiếc xe taxi cũng từ từ mà chuyển bánh...

-----Văn phòng Jordan-----

Jordan ngao ngán thở dài khi anh nghe tiếng "tút" ngân dài từ phía đầu dây bên kia. "Kẻ mua ngòi nổ cho người khác châm" sau bao năm biệt tích cuối cùng cũng xuất hiện và sắp sửa ở lì tại biệt Hoàng gia.... 

-Lại thêm 1 kẻ phá đám!-Jordan nhếch mép cười nói. Nhưng điệu cười đó chợt biến mất, thay vào đó là 1 cái nhíu mày tỏ vẻ khó chịu pha chút ngạc nhiên... Khoan đã, nãy tên đó nói là phòng 3 lầu 2?-Phòng 3 lầu 2 sao?...

-----Trước cổng bệnh viện-----

Cánh cửa của chiếc xe Toyota màu đen bóng loáng từ từ mở ra, nó ngây mặt ra nhìn cảnh vật xung quanh mình... Bệnh viện? Will đưa nó đến đây làm gì?

-Này anh đưa em đến đây làm gì vậy Will?-nó thắc mắc nhìn anh chàng đang đứng cạnh mình.

-Đi theo anh, rồi em sẽ biết lí do vì sao!-Will nói rồi đi trước khiến nó chỉ biết ú ớ mà chạy theo như sợ bị lạc...

Thật là bực mình! Lúc Will gặp nó thì anh nói là lên xe anh kể, lên xe rồi thì anh nói là đến nơi nó sẽ biết. Còn lúc anh đưa nó đến nơi rồi thì nó lại nhận được câu nói bá đạo từ anh: Đi theo anh rồi em sẽ biết-.- Mẹ nó, bà là bà nhịn lắm rồi nha! Kiểu gì nó cũng biết sao Will không nói toẹt ra luôn đi, vòng vo từ nãy đến giờ mệt cả lên! Không vì trả ơn người đã chở mình về nhà thì nó cũng chẳng phải tốn thời gian, lết xác đi ra ngoài vào ngày nghỉ vàng như thế này đâu! Thật là đáng ghét....

-"Đáng ghét! Nói mẹ ra đi, vòng vo mãi..."-Tường Vy cứ thế đi sau lưng anh mà lầm bầm suy nghĩ

Nhưng nó đang đi thì chợt phải dừng lại vì đụng phải tấm lưng của ai đó. Theo phản xạ tự nhiên, nó ngước mặt lên nhìn xem kẻ vô duyên, thần kinh có vấn đề nào đang đi thì dừng lại đột ngột như này...

-Anh ở ngay trước mặt em, có gì hậm hực không vừa lòng về anh thì cứ nói ra, anh nghe! Không cần phải lẩm bẩm suy nghĩ đâu cô gái!-Will chống hông cúi gập người xuống cười nhẹ nhìn nó.

-Aha... Làm gì có anh..... Em đâu có nói xấu hay hậm hực gì về anh đâu...Ahaha......-nó cười gượng gạo, xuề xoà xua tay mà nói. Gương mặt của nó cũng theo từng câu chữ mà chuyển thành màu đỏ. Thật không thể tin nổi, anh ta như đi guốc trong bụng nó vậy...>~< cái quái gì nó suy nghĩ anh đều biết hết là sao?

-Được rồi!-Will đứng thẳng người dậy nhìn nó rồi nói tiếp-Ta đi thôi, chúng ta sắp đến nơi rồi!

-Vâng!-nó ngoan ngoãn cúi đầu đi theo anh chàng tóc vàng hanh. 

2 người họ đi thêm tầm hơn chục bước chân nữa thì dừng lại. Tường Vy ngước con mắt to tròn của mình mà nhìn lên phía tấm biển treo trước cửa phòng bệnh:

"PHÒNG ĐIỀU DƯỠNG VIP1

Bệnh nhân: Trịnh Anh Vũ, 23 tuổi

Bác sĩ điều dưỡng: Phạm Ngữ

Y tá: Hải Ân"

-"Trịnh Anh Vũ?...Hình như mình nghe tên này ở đâu rồi thì phải!"-suy nghĩ của Tường Vy. 

Cạch... 

Cánh cửa phòng VIP1 nhanh chóng được mở ra bởi cánh tay rắn chắc của Will. Anh nhẹ nhàng nhìn nó, đôi môi anh khẽ vẽ lên nụ cười toả nắng:

-Phần còn lại trông cậy cả vào em đấy cô gái ạ!

-??.... Vâng!-nó tuy chẳng hiểu anh đang nói cái quần gì nhưng cũng gật đầu mà bước vào bên trong căn phòng bệnh đó....

Thứ đầu tiên nó cảm nhận được khi bước vào trong căn phòng VIP1 chính là nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Điểm nhìn của nó nhanh chóng được đặt lên "vật thể" trên chiếc giường trắng cách nó khoảng 2m. Trước mặt nó lúc này là 1 chàng trai không rõ gương mặt có mái tóc màu nâu đất đang chăm chú ngồi trên giường đọc sách. Trong lòng nó bỗng dấy lên 1 thứ cảm xúc thân quen...........

-Will, đến rồi sao không vào đây ngồi đi!-anh chàng đó cất tiếng nói. Nhưng có vẻ như anh đã cảm nhận được sự khác thường trong gian phòng mình gắn bó suốt mấy tháng nay, bất giác anh ngẩng mặt lên nhìn....

2 con người... 

4 con mắt vô tình chạm nhau.......

1 cảm giác....

1 cảm xúc thân quen chợt ùa về......

-Tưởng Vy / Edric...

-----Quá khứ 3 năm trước-----

Khúc giao mùa, những con phố thay màu áo mới khiến không ít người cảm thấy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cảnh sắc. Khi thiên nhiên quyết định "chuyển mình", sẽ không thiếu những điều kỳ diệu xuất hiện trong không gian...

Cơn gió đầu thu lướt qua 1 cách nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm "rung chuyển" mọi thứ. Những tán cây bạch quả cũng theo đó mà rung rinh trước gió, 1 vài chiếc lá vàng cũng theo đó mà lìa cành rơi xuống đôi bàn tay bé nhỏ của nó (14 tuổi):

-1 mùa thu khác lại tới...!-nó nở nụ cười buồn nhìn chiếc lá vàng ở trong tay mình. Hzzz.... Thời gian trôi đi thật nhanh, thấm thoắt đã 7 năm...đã 7 năm rồi nó không được gặp mặt người mẹ thân yêu của mình. Thời gian thật đáng sợ, nó đến với chúng ta 1 cách nhẹ nhàng, và ra đi 1 cách lặng lẽ. Thời gian thật tàn nhẫn khi đã trôi đi và vô tình làm mờ đi hình ảnh người mẹ trong trí óc thơ ngây của nó....

Nó lẳng lặng tung chiếc lá lên trời rồi lầm lũi bước đi. Cơn gió lại 1 lần nữa thổi bay chiếc lá mà nó vừa tung lên, lá vàng bay đi theo hơi thở của đất trời....và hạ cánh xuống 1 bàn tay khác...

-So I"ll go

But I know

I"ll think of you every step of the way.

And I will always love you... Uhhhh

Will always love you.

Bitt ersweet memories

That is all I"m taking with me.

I"m wishing you joy and happiness.

But above all this - I wish you love.

And I will always love you..

I Will always love you

I Will always love you...

Nó cứ thế ngân nga bài hát "I will always lover you" trên con đường trải đầy lá vàng mà không hề biết rằng có người đi theo và lắng nghe nó hát từ nãy đến giờ...

Clap...Clap..... Clap....

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên phía sau lưng làm nó giật mình. Theo phản xạ, Tường Vy nhanh chóng quay người lại nhìn. Đập vào mắt nó là hình ảnh của chàng trai có vẻ đẹp Á Đông, cao trên mét 8 trong trang phục trường cấp 3 Starlights. Nó khẽ nhíu mày nhìn anh chàng trước mặt mình. Chẳng lẽ anh ta đi theo nó từ nãy đến giờ?!

-Xin lỗi cô bé, anh không cố ý nghe lén em hát đâu!-anh chàng đó cười nói rồi tiến đến gần phía nó. Bàn tay anh mở dần ra trước mắt nó khiến nó có chút ngạc nhiên. Không phải nó ngạc nhiên vì 1 kẻ lạ hoắc đang nhiên đang lành xoè tay ra trước mặt nó mà vì cái "vật thể màu vàng" đang nằm gọn trong tay anh. Đây chẳng phải là chiếc lá nó vừa ném đi lúc nãy hay sao???

-Anh....-nó ngước con mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu để tìm câu trả lời từ phía chàng trai lạ mặt. Đáp lại nó chỉ là 1 nụ cười toả nắng...

-Cứ gọi anh là Edric!-anh đưa tay ra trước mặt nó-Còn em thì sao cô gái?

-... Em là Tường Vy!-nó vui vẻ bắt lấy tay anh-Rất vui được biết anh!

-Anh cũng vậy!

Thế giới này hấp dẫn bởi vì luôn xảy ra những thứ bất ngờ. Không cần phải rườm rà, hoa mĩ, ta chỉ cần 1 cái bắt tay, 1 cái chạm mặt hoặc đơn giản chỉ cần 1 nụ cười cũng có thể đưa 2 con người xa lạ đến gần lại với nhau. Họ gặp nhau, họ quen biết nhau trong 1 thời gian ngắn (3 tháng)...và cũng lặng lẽ cách xa nhau trong khoảng gian dài (3 năm). Nhưng họ sẽ không bao giờ quên cuộc gặp mặt đáng nhớ đầy sự ngẫu nhiên và thơ mộng trên cung đường trải đầy lá vàng....

-----Quán Coffe Flowers-----

Quán Coffe Flowers được trang trí theo kiểu không chỉ là quán cà phê mà còn có thể là nơi phục vụ cho những bữa tiệc lớn, quán phục vụ đặc sản cà phê và thực phẩm được trồng ở địa phương. CF được coi là "người phục vụ" tận tình nhất vì đi đến đâu trong quán, ta cũng bắt gặp cảnh những nhân viên cúi chào "thượng đế" 1 cách lịch sự và tao nhã!

-Hzzz...... Cuối cùng cũng xong!

Angus thở dài ngả người ra sau ghế khi vị giám đốc bên công ti Gold Group bước ra khỏi quán. Ngày nào cũng như ngày nào, cái công việc kí kết hợp đồng làm ăn với các công ti khác diễn như cơm bữa khiến anh cảm thấy nhàm chán. Nhưng anh không giống Nathan, Angus cũng coi trọng công việc mình đang làm nhưng không phải là tất cả. Đối với người khác, nếu như đối tác không muốn kí hợp đồng thì họ sẽ tìm mọi cách níu kéo, rồi "chém gió", rồi thế này thế nọ để "con mồi" có thể rơi vào "bẫy" mà mình giăng ra. 

Còn với Angus thì lại khác! 

Đối phương không đồng ý hợp tác với công ti của anh? 

"OK, tôi chấp nhận sự lựa chọn của ngài!" chính là câu anh dùng để nói khi điều đó xảy ra, và anh cũng chính là người đứng dậy rời khỏi ghế đầu tiên trước con mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng từ phía của đối phương-.-

Nhưng Angus ít khi phải sử dụng đến câu nói đầy ám ảnh đó vì có tới 99% các đối tác của anh đều đồng ý kí kết hợp đồng^^ Và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ! Sau khi hoàn thành xong công việc của mình thì anh quyết định ở lại đây thêm chút nữa để giết thời gian. Angus thả tự do điểm nhìn của mình quanh quán để mong tìm được "cái gì đó lạ mắt"...

Và con mắt của anh sau nửa vòng đảo lộn thì cũng chịu dừng lại ở góc quán-nơi có 1 cô gái trẻ đẹp đang ngồi suy tư...

-"Ồ kia chẳng phải là....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.