Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 54: Tuần Trăng Mật Phần 3




Edit: Chiryu Vũ

Nam nhân luôn luôn đi theo nàng trở lại Liễu gia, luôn luôn đứng im lặng ở ngoài cửa sổ, vì thế Liễu Hồ Nguyệt mới tầm mắt của mình chuyển tới cửa sổ.

Màn đêm đen tối, hai mắt nàng lung linh dị thường đến động lòng người.

Liễu Hồ Nguyệt nhàn nhạt hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Người bên ngoài nhẹ giọng nói: "Không có lệnh của ta truyền xuống, không để bất kì một người nào tiến vào cấm địa Liễu gia, hiểu chưa?"

"Hừ." Thân mình Liễu Hồ Nguyệt rụt lại, đem bản thân toàn chui rúc vào trong chăn, lầm bầm lầu bầu nhẹ thở: "Ngươi cũng quản được."

Khóe môi nam nhân gợi lên, lộ ra nụ cười mỹ mãn, tiện đà xoay người, rời khỏi đại viện Liễu gia đại.

Hôm sau, tin Tần Duyệt chết ở Tử Trúc sơn chỉ một thoáng đã truyền khắp toàn bộ Liên Vân Thành, chuyện Liễu Linh U biến thành câm điếc cũng vì thế mà trở thành đề tài trọng tâm chạm tay có thể bỏng (nóng sốt).

Sau khi Liễu Linh U trở về thì luôn luôn chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, muốn nói cho Tần thị, mọi chuyện đều là Liễu Hồ Nguyệt làm.

Nhưng mà Liễu lão phu nhân lại cho rằng Liễu Linh U bị kinh hãi, liền nhốt nàng ta trong viện, không cho người khác đến thăm nàng ta, lại càng không đồng ý cho nàng ra khỏi cửa viện một bước.

Tần thị nhìn ra manh mối, nhưng mà hiện tại Liễu Linh U thành cái dạng này thì cho dù có biết hung phạm thì như thế nào?

Nàng cũng đã gả đến Liễu gia, chẳng phải nàng còn có thể dùng thân phậm chủ mẫu Liễu gia mà cho Liễu Hồ Nguyệt một bạt tai sao? Huống chi, nếu thực sự Liễu Hồ Nguyệt không thể lên làm đại sư chủ trì, đó mới là tổn thất lớn của Liễu gia. Có nghĩa rằng Liễu gia không có cách nào để tiếp quản Thí Nghiệm thần điện, sẽ bị người khác tiếp nhận quản lý, đến lúc đó, bọn họ lấy cái gì để nuôi sống một gia tộc lớn như thế này? Thứ hai, gia chủ Liễu gia không thể làm đại sư chủ trì, cũng không chắc chắn sẽ tới lượt người Tần gia bọn họ làm.

Cho nên,trước hết, Tần thị đem điều này ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt vào trong bụng.

Bất quá, Tần thị vẫn tự mình đi một chuyến đến Tần gia bên kia.

Tần gia chủ thống khổ khóc ngã vào thi thể nhi tử bên cạnh, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo trắng trên người Tần Duyệt, tê rống: "Đến cùng là ai, là ai ra tay ngoan độc như vậy, khiến Duyệt Nhi chết thảm như thế a!"

Nam nhân tóc trắng xóa đã qua tuổi sáu mươi, hắn già sắp chết, Tần Duyệt là con trai hắn sủng ái nhất, hiện tại lại vô duyên vô cớ chết đi.

Tần thị đi tới, đầu tiên là nhấc lên một góc vải trắng nhìn gương mặt Tần Duyệt bị biến thành màu đen, vải trắng che không hết, để lộ một phần cổ hắn bị lửa thiêu cháy.

"Đại ca..." Tần thị muốn an ủi Tần gia chủ, Tần gia chủ lại rống giận: "Có phải là người Liễu gia các người hay không?!"

Tần thị rút khăn tay ra, thưởng thức ở trong tay, trước mắt phải an ủi tốt đại ca, đỡ để hắn hồ ngôn loạn ngữ (nói năng hàm hồ, loạn) ở bên ngoài.

"Đại ca, mặc kệ phải không phải do người Liễu gia gây ra, ngươi chỉ cần biết, Duyệt Nhi là cháu ngoại của ta, ta không thể nhìn hắn chết một cách không công như vậy. Ta sẽ dùng hết khả năng của ta, thay đại ca tìm ra hung thủ giết Duyệt Nhi, tuyệt đối không tha." Đáy mắt Tần thị xẹt qua một chút lãnh ý, xoay người lại nói: "Năm đó cái nữ nhân kia không phải cũng rất lợi hại sao, cuối cùng... cũng như nhau, cút khỏi Liễu gia."

Tần gia chủ giật mình, ngẩng đầu nhìn phía muội muội của mình, hai tay ôm chặt lấy thân thể Tần Duyệt nói: "Thật sự là người Liễu gia làm?"

"Tạm thời ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà đại ca, nếu ngươi để lộ ra ngoài, chỉ sợ Tần gia sẽ không có chỗ tốt gì. Ngày mai chính là nghi thức thí nghiệm, ngươi còn sợ không có cách nào thay Duyệt Nhi báo thù sao?" Tần thị cũng từng nghe Tần Duyệt nói rằng muốn đi tìm Liễu Hồ Nguyệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.