Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 42: Ăn Dấm




Lộ Tu Triệt giơ tay chỉ vào cánh cửa sổ trên cao nhất: "Tầng cao nhất, đi lên đi.”

"Được!”

Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong hai tay trống không: "Bọn chúng đông người lắm, cậu không chuẩn bị món nào thuận tay à?”

"Đã chuẩn bị rồi, đi thôi.” Nhạc Thính Phong còn chưa nói xong, người đã sải bước đi thẳng, trong 20 phút kế tiếp, cậu phải đánh cho bọn chúng sợ, đánh cho chúng không dám chống đối cậu nữa.

Tuy đầu óc là một thứ tốt, nhưng có lúc, nắm đấm mới là chân lý.

Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, một mạch trèo thẳng lên tầng 5.

Lộ Tu Triệt ở phía sau đuổi theo rất vất vả: "Này, chậm một chút, cậu đi nhanh quá rồi.”

Leo đến tầng 5, cậu đã thở hồng hộc, gương mặt trắng nõn giờ đã đỏ ửng.

Nhạc Thính Phong thở ra: "Mới tầng 5, cậu đã chịu không nổi, sức khỏe quá yếu rồi, nên rèn luyện thêm đi.”

Lộ Tu Triệt nổi cáu: "M**, cậu dám nói tôi yếu... ”

"Im mồm, sắp đến rồi, cậu đi sau tôi, canh chừng là được, tôi tự vào đó xử lý chúng.”

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà vệ sinh nam, quả nhiên, vừa đến gần, đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong.

"Anh Đông, sáng nay em nhìn thấy tên tiểu tử thối đó lại chạy một chiếc xe mới giống hệt chiếc xe hôm qua. Anh nói xem sao nó lại có nhiều xe màu hồng thế chứ, có phải nhà nó buôn bán xe đạp không.”

"Hừm, xem ra vẫn chưa được dạy dỗ đủ mà, đợi hết tiết, đi đập nát xe mới của nó. Sau này chỉ cần nó chạy xe đến, đều đập nát hết cho tao, để tao xem nó còn dám hống hách nữa không.”

"Đúng vậy, chỉ là một tên thư sinh, sao sánh được với anh Đông chứ, vẫn là anh Đông bá khí uy vũ. Cũng chẳng biết bọn nữ sinh đó có phải mù hết rồi không, lại nói nó đẹp trai nữa chứ... ”

"Đúng, em thấy tiểu tử đó rõ ràng là thím, chỉ là đồ bỏ đi. Hôm qua chúng ta đập xe của nó, nó cũng chẳng dám đến tìm chúng ta.”

"Chắc chắn đã sợ rồi... ”

Nhạc Thính Phong đứng ở cửa nghe thấy, khóe môi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng.

Cậu nhìn Lộ Tu Triệt một cái, bảo cậu ấy đứng ở bên ngoài, sau đó xoay người đi, bước thẳng vào nhà vệ sinh nam.

"Các vị, trò chuyện vui quá nhỉ!”

Bọn người đó đang nói chuyện xôm tụ, bỗng thình lình nghe thấy một giọng nói lạ, bọn chúng kinh ngạc quay đầu lại.

Có điều cả đám còn chưa kịp nhìn rõ là ai đang nói, chỉ cảm thấy hình như có thứ bột gì đó vung khắp mặt, bột đó rơi vào mắt, khiến mắt chúng cay xè không mở nổi mắt, chúng bịt mắt. Kêu la thảm thiết.

Nhạc Thính Phong tiện tay cầm cây lau nhà trong góc nhà vệ sinh, dùng cây lau nhà trực tiếp chọc thẳng vào đầu của tên cao to cầm đầu, ra sức đánh xuống, cả người hắn ngả ra sau, rầm một tiếng, ngã lăn ra đất.

Lộ Tu Triệt đứng bên ngoài, chỉ nghe thấy mấy âm thanh loảng xoảng, cùng với tiếng kêu la thảm thiết.

Cậu vội thò đầu nhìn vào bên trong một cái, khóe miệng giật giật một lúc.

M**, bạo lực quá, đẫm máu quá!

Cậu vốn còn lo lắng, một mình Nhạc Thính Phong không xử lý nổi nhiều người như thế, nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn là lo lắng dư thừa.

Một mình Nhạc Thính Phong, đã đủ giải quyết tất cả rồi.

Suốt cả quá trình đánh nhau, dùng một câu để hình dung chính là: Nhạc Thính Phong ỷ thế ít người ức hiếp người ta đông người.

Chẳng bao lâu sau, nam sinh cao to đứng đầu tên anh Đông đó, bị đánh đến mức mặt sắp biến thành mặt heo rồi, hắn gào khóc, xin tha: "Đại ca, đại ca... Tụi em sai rồi, không nên gây sự với anh, không nên đập xe của anh... Tụi em, sẽ đền bù gấp đôi cho anh, tha mạng... tha mạng, sau này anh chính là đại ca của tụi em... ”

Lộ Tu Triệt nuốt nước miếng, cuộc hẹn đánh nhau cuối tuần này, cậu nghĩ chắc là nên lùi về sau một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.