Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 39: Bất Mãn




Trên đường, Nhạc Thính Phong vẫn không nói gì. Thanh Ti ngồi phía sau, đong đưa hai chân bé nhỏ, cào cào eo của Nhạc Thính Phong: "Anh, anh sao thế, sao chẳng nói gì, tâm trạng anh không được tốt sao?”

Nhạc Thính Phong giữ chặt tay Thanh Ti: "Ngoan, ngồi im, anh không có việc gì không vui, tâm trạng rất tốt.”

Thanh Ti không hỏi thêm nữa, cô bé ôm chặt eo Nhạc Thính Phong, "Anh Thính Phong, em biết phía trước có một quán trà sữa rất ngon, em mời anh uống trà sữa có được không? Dù sao... giờ vẫn còn sớm, trước giờ cơm tối chúng ta về đến nhà là được!”

Nhạc Thính Phong cười: "Tiểu nha đầu, còn nói mời anh… là bản thân em muốn uống phải không?”

"Đâu có, em thật sự muốn mời anh uống mà!”

Cậu thuận theo Thanh Ti nói: "Được, hiếm khi Thanh Ti chúng ta muốn mời anh, anh đương nhiên không thể từ chối.”

Đến quán trà sữa mà Thanh Ti nói. Cô bé hỏi: "Anh, anh thích mùi vị nào?”

"Anh... gì cũng được... Em chọn giúp anh đi.” Những món này, Nhạc Thính Phong thật sự rất ít khi uống. Trước đây cậu thà uống nước lọc, cũng không muốn uống bất kỳ loại trà sữa nào có vị ngọt ngọt ngấy ngấy đó.

"Được, vậy em chọn giúp anh nhé.” Thanh Ti kiễng chân, nói: "Chị ơi, em muốn một ly đậu đỏ, một ly vani.”

Chẳng bao lâu sau, phục vụ đã làm xong hai ly trà sữa, đưa cho Thanh Ti.

Thanh Ti đưa ly đậu đỏ đến trước mặt Nhạc Thính Phong: "Anh, anh uống thử xem.”

Nhạc Thính Phong đón lấy uống một ngụm, gật đầu: "Ừm, ngon lắm... ”

Thanh Ti lại đưa ly vị vani trên tay mình sang cho cậu: "Anh cũng nếm thử vị vani này đi.”

Nhạc Thính Phong vẫn rất nhẫn nại uống thêm một ngụm: "Ừm, ngon lắm, đi thôi, còn không về, mặt trời sẽ xuống núi mất.”

"Vâng... ”

Thanh Ti lại lên xe, ngồi phía sau, hai tay cầm hay ly trà sữa, tự mình uống, cô bé còn đút cho Nhạc Thính Phong, nhưng lần nào cũng đưa ống hút không đúng chỗ.

Thanh Ti cũng không biết cô bé đã chọc đến mức cằm của Nhạc Thính Phong đỏ hết lên rồi.

"Anh, anh có thích không?”

"Thích... ”

"Vậy sau này em sẽ thường xuyên đưa anh đến uống.”

"Được!” Nhạc Thính Phong biết là bản thân Thanh Ti muốn uống, nhưng cậu cũng không vạch trần. Huống hồ... tiểu nha đầu này còn biết nghĩ đến cậu nữa.

Hôm nay tuy tâm trạng Nhạc Thính Phong không tốt, cực kỳ kém. Thanh Ti thích chiếc xe đó đến mức nào, cậu rõ hơn ai hết. Mấy nam sinh tự tìm cái chết đó, ngày mai cậu nhất định sẽ xử lý họ, bằng không, chiếc xe mới đó, vẫn không được đảm bảo.

Cậu vốn muốn ở trường mới, học hành chăm chỉ, cố gắng không gây họa.

Nhưng, phiền phức đã tự tìm đến cửa, cậu cũng không né tránh!

...

Về đến nhà, Thanh Ti vẫn không phát hiện chiếc xe đó có gì khác biệt, cô bé vẫn cho rằng đó là chiếc xe mà họ cùng nhau mua về.

Ngày thứ hai, Nhạc Thính Phong cũng giống hôm qua chở Thanh Ti đến trường, sau khi đưa cô bé vào trường, sắc mặt cậu liền thay đổi.

Lúc học tiết một, Nhạc Thính Phong đợi qua 10 phút đầu, cậu giơ một tay lên, một tay ôm bụng, nét mặt đau đớn: "Thầy ơi, em… bụng em đột nhiên đau quá, em… muốn đến phòng y tế... ”

Lộ Tu Triệt kinh ngạc, m**, rõ ràng vừa nãy vẫn khỏe mạnh mà?

Thầy giáo nhìn thấy sắc mặt cậu thật sự không được tốt, không nghĩ nhiều, "Em nam sinh nào đó, đưa Thính Phong đến phòng y tế đi.”

Lộ Tu Triệt liền đến đỡ Nhạc Thính Phong: "Em đưa cậu ấy đi.”

Thầy giáo đương nhiên không nói gì, để hai người rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng học, Nhạc Thính Phong liền đẩy Lộ Tu Triệt ra, nét mặt vừa rồi còn đau đớn, giờ đột nhiên u ám xuống.

Lộ Tu Triệt kinh hãi: "M**, cậu giả vờ đấy à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.