Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 31: Tiếu tiếu




Edit: Kim Phượng

Một thiếu niên cao gầy bước ra từ trong rừng cây gần đó. Lưng hắn vác một cây tứ huyền cầm, tay cầm cây gậy xù xì dùng để chăn cừu. Da thịt ngăm đen do lâu ngày phơi dưới ánh mặt trời chói chang và bộ quần áo cũ kỹ vẫn không che giấu được đôi mắt sáng hơn cả ánh mặt trời mùa xuân. Mặc dù ngũ quan không tuấn mỹ như thần linh nhưng khóe môi tươi cười lại bày ra độ cong hút hồn làm thiếu nữ bối rối.

"Kha Nhu."

Khi thiếu niên mở miệng, thiếu nữ bị giật mình. Nhưng khi nàng nhìn thấy con cừu trụi lông dưới chân đến bên cạnh cọ cọ thiếu niên thì mới nhận ra thiếu niên đang gọi con cừu kia chứ không phải gọi nàng.

Thiếu niên cúi người xuống khẽ vuốt ve con cừu Kha Nhu đã trụi lông kia, rồi sau đó lại mỉm cười ngẩng đầu nói với thiếu nữ Kha Nhu: "Những con cừu này cũng không phải thuộc về ta, ngươi cũng lấy đi lông của nó rồi, ngươi nói ta nên làm như thế nào mới phải."

Rất rõ ràng, mới vừa rồi thiếu niên ở bên cạnh đã thấy cả quá trình thiếu nữ dệt vải. Hai gò má Kha Nhu đỏ hơn, nhưng nét mặt của nàng vẫn trầm tĩnh như vậy, không có lộ ra quá nhiều thấp thỏm, chỉ nhẹ giọng mở miệng nói: "Ta chỉ là muốn dâng lên quà tặng xinh đẹp nhất cho mẫu thân vào ngày sinh nhật của bà, nhất thời làm quá hăng say...... Lông cừu này...... Ta có thể dùng hoàng kim (*) bồi thường cho ngươi."

(*): Vàng.

Đôi mắt thiếu niên lấp lánh, không nói gì. Thiếu nữ cắn cắn môi dưới, lại nói: "Nếu như hoàng kim còn chưa đủ, vậy châu báu......"

"Không cần những thứ kia." Thiếu niên thu hồi nụ cười, ngắt lời nàng, vẻ mặt có chút ảo não: "Ta xuất hiện không phải muốn đòi những thứ kia của ngươi."

Thiếu nữ hơi hoang mang, còn chưa hiểu tình huống hiện tại. Thiếu niên đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói rằng: "Ta chỉ muốn quen biết ngươi."

Ánh mắt của hắn thành kính như thế, giống như đây chính là chuyện quan trọng nhất cuộc đời hắn. Ngay cả Ngoã Đa Tư đang nhìn trộm hồi ức cũng có thể cảm nhận được khát vọng của thiếu niên, huống chi là Kha Nhu bị hắn nhìn chằm chằm.

Đóa hoa bé nhỏ trong gió nhẹ và nắng ấm lặng lẽ rơi trên tóc thiếu nữ, quần áo trắng như tuyết của nàng nhẹ nhàng lay động giống như cánh chim thuần khiết đang vỗ cánh bay lên. Ngược lại, áo quần thiếu niên lam lũ quê mùa, chỉ đến gần thiếu nữ đã là quá phận, đừng nói đến ý định kết bạn với nàng.

Một người là con gái của thần được nuông chiều, một người khác lại là thân thể phàm tục, hơn nữa chỉ là một thiếu niên chăn cừu nghèo khổ. Dựa trên lập trường đứng xem, Ngoã Đa Tư hoàn toàn không cho rằng bọn họ có thể có kết cục tốt. Có lẽ thiếu niên không nghĩ xa như vậy, hắn chỉ là không có cách nào giấu đi rung động trong lòng, cũng giống như chính mình mới vừa rồi vậy.

Không biết trải qua bao lâu, thiếu nữ phục hồi tinh thần lại, lùi về sau mấy bước. Hình như thiếu niên muốn tiến lên giữ chặt nàng, nhưng lại không dám hành động mù quáng. Khi tròng mắt đen của hắn hiện lên chút thất vọng thì thiếu nữ lại đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: "Rất nhiều người đều gọi ta là Kha Nhu......"

Thiếu niên sửng sốt một chút, thấy mặc dù vẻ mặt thiếu nữ nhìn như bình tĩnh nhưng mang tai lại khẽ ửng hồng: "Ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."

Nói xong, nàng nhìn con cừu kia một cái, cầm lấy tấm vải mình đã đan tốt, xoay người chạy về phía bờ sông bên kia. Khi tấm vải do nước chảy, nắng xuân, nhiều loại hoa và lông cừu đan thành nhẹ nhàng phất phới, muốn rời khỏi cùng thiếu nữ, thiếu niên đột nhiên nhấc chân chạy theo, cao giọng hỏi: "Lần sau ta còn có thể nhìn thấy ngươi ở nơi này không?"

Thiếu nữ không quay đầu nhìn hắn, nhưng lại khẽ gật đầu một cái. Dường như thiếu niên hơi hưng phấn, trước khi nàng biến mất lớn tiếng kêu lên: "Kha Nhu, ta là......"

Ngoã Đa Tư còn chưa kịp nghe rõ thiếu niên nói cái gì, các cây cỏ lại đột nhiên yên lặng. Hắn bị đẩy ra khỏi hồi ức, đối diện với một đôi mắt thâm thúy màu lam, mà chủ nhân của nó chính là thiếu nữ lúc nãy vẫn còn ngủ say.

Không tươi đẹp như trong ký ức, trong mắt của Kha Nhu đầy ắp thê lương không nên thuộc về thiếu nữ. Nhưng sau khi thấy Ngoã Đa Tư, bên trong con ngươi vốn thâm thúy như giếng cổ lại nổi lên một tia gợn sóng, trộn lẫn cảm xúc rất phức tạp.

"Hoàng Tuyền......"

Đôi môi tái nhợt run rẩy phát ra âm thanh yếu ớt, giống như gió vừa nhẹ nhàng thổi sẽ tan ra. Minh vương có chút không hiểu phản ứng của nàng, nhưng thấy trong mắt nàng lóng lánh nước mắt thì Ngoã Đa Tư đột nhiên hiểu ra, tên của thiếu niên chính là Hoàng Tuyền.

Cái tên như vậy xuất hiện ở bờ Vong Hà là cỡ nào trùng hợp và buồn cười (*). Nhớ tới thiếu nữ hao hết trăm cay ngàn đắng chỉ vì tên thiếu niên bình thường kia, Minh vương thu hồi tất cả rung động trong hồi ức, mím môi lạnh lùng ngắm nhìn nàng không nói một câu.

(*): Buồn cười vì tên Hoàng Tuyền này cũng có nghĩa là suối vàng, âm phủ. 

Không biết là do đã từ từ tỉnh táo lại hay bị phản ứng lạnh lùng của hắn doạ sợ mà dao động trong mắt thiếu nữ từ từ ảm đạm. Nàng rũ xuống lông mi như cánh quạt, ngăn lại nước mắt sắp trào ra. Thế nhưng vẻ cô đơn và ưu thương này khiến cho lòng Ngoã Đa Tư dâng lên lo lắng kì lạ.

Ngoã Đa Tư không hiểu vì sao gần đây mình thường dâng lên cảm xúc kì lạ. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không dao động chút nào, chỉ từ trên cao nhìn xuống Kha Nhu, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi không nên tùy ý trồng những thứ không thuộc về Minh giới."

"Ta......" Kha Nhu toát ra chút thấp thỏm, cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu hỏi: "Trước giờ ta chưa từng gặp ngài, xin hỏi ngài là?"

Ngoã Đa Tư còn chưa kịp mở miệng, con gái thần sông Vong Hà (*) là Mễ Nhi Tháp chạy từ sau lưng Kha Nhu tới, kéo kéo vạt áo nàng, lặp tức khom người về phía Ngoã Đa Tư: "Bệ hạ, đây là Kha Nhu, lúc trước ngài đã đồng ý cho nàng ấy vào Minh giới tìm người."

(*): Còn gọi là con gái Hà Bá.

Nghe được câu này, Kha Nhu lập tức phục hồi tinh thần lại, cũng một mực cung kính cúi người chào: "Gặp qua Minh vương bệ hạ."

Thái độ hờ hững, hữu lễ của Kha Nhu không hiểu sao lại khiến cho Ngoã Đa Tư bực mình. Hắn không tiện nổi giận với Kha Nhu, chỉ có thể chỉ vào cây cỏ ben cạnh, trầm giọng nói với Mễ Nhi Tháp: "Ta đồng ý cho nàng đi vào nhưng không cho phép nàng động tới Minh Thổ. Phụ thân ngươi biết chuyện này không?"

Sau khi Minh vương đồng ý cho Kha Nhu vào Minh giới thì không tiếp tục hỏi trạng thái của nàng. Tất cả mọi người cho rằng điều này bày tỏ hắn đã ngầm cho phép Kha Nhu khiêm tốn tìm người. Mễ Nhi Tháp hơi bối rối, Kha Nhu vội vàng mở miệng nói: "Bệ hạ, đều tại ta khư khư cố chấp. Sau khi tìm được người, ta nhất định sẽ làm nơi này khôi phục hình dáng ban đầu."

Con ngươi đen bóng của Ngoã Đa Tư không có bất kỳ gợn sóng: "Thần Thẩm Phán tìm khắp sổ sinh tử cũng không tìm được, cho nên mới đến bờ Vong Hà thử vận may sao? Không phải người nào chết cũng đến Minh giới, có một bộ phận người phàm chết đi sẽ hoàn toàn biến mất, không tồn tại ở bất kỳ địa phương nào."

Tuy hắn nói là sự thật, nhưng đối với một người thiếu nữ khổ sở đi từ nhân gian tới Minh giới chỉ vì tìm người yêu mà nói là tàn nhẫn cỡ nào. Kha Nhu không tránh tầm mắt lạnh lùng của hắn, chỉ bi ai nhìn vào đáy mắt hắn, hình như khát vọng có thể tìm ra một tia sáng. Nhưng Ngoã Đa Tư cũng không nguyện cho nàng bất cứ hy vọng nào.

Hắn xoay người tránh ánh mắt của nàng, đối mặt với bóng lưng rời đi của hắn, Kha Nhu có chút lảo đảo muốn ngã ở trong gió. Sau khi bóng dáng của Minh vương hoàn toàn biến mất, Mễ Nhi Tháp mới phục hồi tinh thần lại, tựa như trấn an nói: "Đừng lo lắng, Tu Phổ Dạ từng nói, chuyện mà bệ hạ không cho phép, ngài sẽ lập tức hạ lệnh cho người xử lý. Mới vừa rồi bệ hạ không có nói rõ sẽ cấm, chứng tỏ vẫn còn có chút không gian để tiếp tục."

Đối mặt con ngươi màu xanh lá đầy chân thành của Mễ Nhi Tháp, Kha Nhu thoáng lên tinh thần nói: "Cám ơn ngươi, Mễ Nhi Tháp. Nếu không có ngươi, ta không biết nên làm cái gì mới phải."

Trên mặt Mễ Nhi Tháp dâng lên đỏ ửng, lắc đầu nói: "Sẽ không, một mình ngươi tới Minh giới, luôn phải có người hỗ trợ chứ sao...... Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể tìm được hắn."

Kha Nhu gật đầu một cái, nhẹ nhàng vuốt ve cây cỏ Ngoã Đa Tư đã sờ qua. Lúc Mễ Nhi Tháp đang nghĩ tới phải nói chuyện mới vừa rồi cho phụ thân như thế nào thì Kha Nhu đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Thời gian trước bệ hạ có rời đi Minh giới không?"

"Trừ phi có chuyện rất quan trọng, nếu không bệ hạ rất ít rời đi Minh giới." Mễ Nhi Tháp không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Trong ấn tượng của ta, lần trước rời đi hình như là bởi vì Thiên giới có đại hội chư thần. Đó cũng là chuyện gần ngàn năm trước."

Nghe đáp án như thế, vẻ mặt Kha Nhu hơi hoảng hốt. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, có Mễ Tháp Nhi làm bạn, yên tĩnh ở bờ sông tiếp tục đan cỏ.

※※※

Ngoã Đa Tư không biết lời mình nói có tạo thành ảnh hưởng đối với Kha Nhu hay không? Nhưng không nghi ngờ chút nào, hắn lại bị chính mình quấy lên chút sóng gió này làm nhiễu loạn tâm tư.

Hắn đang đứng ngồi không yên trong Minh điện. Nhớ tới mỗi câu mình nói với Kha Nhu đều làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Nàng là hậu bối (*) của hắn, tuổi lại nhỏ, vượt ngàn dặm xa xôi đi tới Minh giới, phí hết tâm tư cố gắng tìm người, lúc mới gặp gỡ hắn cần gì phải mở miệng dập tắt lửa hy vọng duy nhất của nàng.

Nhưng về phương diện khác, hắn lại cho rằng mình nói không sai. Đã từng có nhiều người đi tới Minh giới tìm người, thường chỉ dựa vào sổ sinh tử là có thể tìm được tử hồn (*). Kha Nhu là người đầu tiên phải đến bờ Vong Hà thử vận may.

(*): Linh hồn.

Mặc dù hàng năm ở bờ sông thật sự sẽ có vài cô hồn đi lại, vì quên mất quá khứ nên không thể qua sông. Những người chết như vậy cũng không nhiều, định kì Minh phủ sẽ có người xác nhận lần nữa, ghi lại danh sách. Từ lúc Kha Nhu đến Minh giới tới bây giờ đã được một khoảng thời gian, nếu nàng đi con đường bình thường mà không tìm được người, vậy rất có thể vị thiếu niên tên là Hoàng Tuyền kia đã sớm tiêu tán giữa thiên địa (*).

(*): Trời đất.

Nghi thức chiêu hồn lấy hồi ức đan thành cây cỏ chẳng những tiêu phí lượng lớn sinh lực (*) mà còn tiêu hao thần năng. Thiếu nữ thần từ nhân gian đến, ở Địa phủ làm thuật chiêu hồn như vậy, kết quả chỉ có không ngừng suy yếu.

(*): Sức sống.

Rời khỏi cha mẹ, bất chấp nguy hiểm, không nề hà vất vả, khư khư cố chấp đi tới cõi chết chỉ để cứu về một thiếu niên hèn mọn, tầm thường như vậy. Từ một góc độ khác nghĩ đến, thực sự quá mức tùy hứng, hắn nói lời kia chẳng qua chỉ muốn ngăn cản nàng cứ chấp mê bất ngộ.

(*): Một mực không chịu giác ngộ.

Dù cố gắng nói như thế để thuyết phục mình nhưng Ngoã Đa Tư chỉ cần vừa nghĩ tới đáy mắt thất vọng của nàng thì không cách nào tỉnh táo lại.

Không tới vài ngày sau, Minh vương lại lặng lẽ đến bờ Vong Hà lần nữa. Đứng ở chỗ cao và xa lẳng lặng nhìn Kha Nhu ở nơi các linh hồn quanh quẩn tới lui, một tấc một tấc đan ra cây cỏ.

Kha Nhu nghỉ ngơi rất ít, cộng thêm nàng vốn là thiếu nữ thần có thần cách không đầy đủ, nếu ăn thức ăn ở Minh giới sẽ rất khó thuận lợi trở về nhân gian, vì vậy nàng chưa từng ăn cơm, chỉ toàn tâm toàn ý đặt tất cả hi vọng lên các bụi cỏ ở trước mắt. Có lúc Mễ Nhi Tháp cho Kha Nhu đến chỗ ở của nàng ngủ một giấc ngon, nhưng Kha Nhu khéo léo từ chối. Mỗi khi mệt mỏi, nàng sẽ dựa vào tảng đá to lớn màu đen ở cạnh bờ sông nghỉ ngơi, để khi tỉnh lại có thể lập tức bắt đầu đan.

Ngoã Đa Tư hơi hơi hiểu được, tại sao ban đầu Tu Phổ Dạ lại tự mình nói cho hắn biết về chuyện của Kha Nhu, cũng đoán được vì sao thỉnh thoảng Mễ Nhi Tháp sẽ đến chăm sóc Kha Nhu. Nàng thực sự quá kiên nhẫn, từ nhân gian một đường đi tới Minh giới, dù cho chịu nhiều đau khổ, nàng cũng chưa từng rơi lệ, chưa từng có một câu oán trách. Cứ an tĩnh như vậy, từng bước đi lên con đường đầy chông gai.

Thỉnh thoảng nàng sẽ ngừng động tác trên tay, đưa mắt nhìn bóng tối ở phương xa và các u hồn hoang mang không nơi nương tựa quanh quẩn ở gần đó. Nhưng phần lớn thời gian nàng đều cúi đầu, liên tục không ngừng tiêu hao sinh lực và chịu khổ. Lúc ngón tay ngọc mềm mại của Kha Nhu bị ma sát trở nên thô ráp, chai sần thì là bờ sông vốn tĩnh mịch cũng lan tràn ra nhiều cây cỏ. Thiếu nữ càng ngày càng tiều tụy, không người nào có thể khuyên nàng dừng lại, mà thời gian Ngoã Đa Tư ở lại bờ sông cũng càng ngày càng dài.

Minh vương cảm thấy mình thật mê muội. Biết rõ nếu tiếp tục thâm nhập sâu vào hồi ức của nàng thì cảm xúc của mình sẽ càng khó khống chế hơn, nhưng hắn vẫn không cách nào tự kềm chế được. Sau khi nàng ngủ say, hắn lại nhìn chăm chú cảnh vật trong hồi ức được cây cỏ cất giấu.

Kha Nhu không phải một thiếu nữ hoạt bát, hướng ngoại, cũng không quen bộc lộ tình cảm. Xem như cố ý đến bờ sông chờ Hoàng Tuyền xuất hiện nhưng nàng lại rất ít cười ở trước mặt thiếu niên chứ đừng nói chủ động mở miệng. Mà hình như thiếu niên cũng biết rất rõ chênh lệch của hai người, luôn thận trọng giữ một khoảng cách với nàng. Thật giống như sợ nhiệt tình quá mức sẽ doạ nàng chạy mất.

Xuân đi thu đến, trước khi mùa đông tới, Hoàng Tuyền nhất định phải dẫn đàn cừu tới một đồng cỏ nuôi súc vật khác. Lúc hắn nói cho Kha Nhu biết mình không thể tới đây một khoảng thời gian, nàng cũng không có phản ứng quá lớn. Ở trong trời đông giá rét, thiếu niên cho là mình có thể không gặp được thiếu nữ nữa. Vậy mà một ngày nọ, khi tuyết bị hòa tan, hắn phát hiện Kha Nhu vẫn như cũ ngồi ở bờ sông, lẳng lặng đan vải tràn đầy sắc xuân.

Thiếu niên mừng rỡ như điên, lấy dũng khí sóng vai ngồi chung một chỗ với nàng, thiếu nữ cũng không khước từ. Vì vậy, từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu lớn mật đến gần.

Thỉnh thoảng Hoàng Tuyền sẽ hái một bó hoa đưa cho thiếu nữ, hắn kể với nàng tên của mỗi một con cừu và nhiều chuyện lý thú. Những ngày đàn cừu non không ở kế bên xem náo nhiệt, Hoàng Tuyền sẽ ôm tứ huyền cầm ca hát cho nàng nghe. Trong ca khúc có anh hùng chinh phạt, sông núi tráng lệ, nhưng trọng yếu nhất là thể hiện tình ý mà hắn không dám nói thẳng ra miệng.

Hoàng Tuyền có một giọng nói hay, lại thêm một tay đàn rất tốt, hát lên nghe hết sức cảm động. Phần lớn thời gian, Kha Nhu đều chuyên chú nhìn chằm chằm vào hắn, lắng nghe tiếng hát và tiếng đàn của hắn. Nhưng mỗi khi thiếu niên bắt đầu hát lên tình ca, nàng đều cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của hắn, thậm chí còn giả vờ bình tĩnh rút tơ tầm ra, bắt đầu đan dệt.

Nàng tránh né như thế cũng không làm thiếu niên lùi bước. Bởi vì khi gió nhẹ thổi lên mái tóc màu vàng kim của nàng để lộ ra mang tai trắng nõn nhiễm hồng, việc này cũng đủ làm lòng hắn không ngừng nổi lên ngọn lửa.

Hắn muốn tiến thêm bước nữa, nhưng thân phận chênh lệch của hai người vẫn làm hắn chần chờ, còn Kha Nhu lại càng chưa từng chủ động đến gần. Hôm nay, khi gió thổi lên thì rốt cuộc hắn cũng không nhịn được vươn tay ra, từ từ vén tóc nàng ra sau tai. Giờ khắc này, Kha Nhu ngừng đan, khẽ run, mặc cho ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve trên da thịt nhạy cảm của nàng.

Hoàng Tuyền cũng không có dũng khí xoa gương mặt của nàng, chỉ lấy đầu ngón tay không lưu loát nhẹ nhàng vuốt ve. Kha Nhu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lần này cuối cùng hai người cũng không còn xấu hổ ngó sang chỗ khác, mà buông thả tình ý nơi đáy mắt của mình.

"Kha Nhu......" Da thịt ngăm đen của thiếu niên hiếm khi để lộ ra ngại ngùng, con ngươi đen nhánh lấp lánh như ánh sao đêm: "Nàng bằng lòng sống cùng ta không?"

Con ngươi màu lam của thiếu nữ mờ mịt hơi nước. Hình như trong lúc nhất thời có chút không hiểu lời nói của hắn, Hoàng Tuyền hơi khẩn trương bổ sung: "Ta hi vọng là không chỉ hiện tại, còn có tương lai...... Mặc dù bây giờ ta gần như là hai bàn tay trắng, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc nàng thật tốt."

Thiếu nữ mở to hai mắt, cúi đầu xuống không nói gì, thiếu niên hết sức thấp thỏm, nhưng cũng không muốn buông tay nàng ra. Hai người cứ như vậy, tay nắm tay ngồi ở trên cỏ, trầm mặc. Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, gió lớn nổi lên thì Kha Nhu mới đứng dậy nói: "Mẫu thân ra ngoài tìm ta rồi...... Ta phải trở về......"

"...... Kha Nhu...... Ta......"

Kha Nhuế cúi mặt, không đón nhận tầm mắt của Hoàng Tuyền. Chỉ đưa ra một cái tay khác, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra khỏi cổ tay nàng. Lúc Hoàng Tuyền mất mác buông nàng ra, tập tễnh lui lại mấy bước, cho rằng mình chỉ là một bên tình nguyện thì lại nghe Kha Nhu nhỏ giọng nói: "Ngươi phải cho ta chút thời gian, để cho ta thuyết phục mẫu thân mới được."

Thiếu niên sững sờ, còn chưa kịp tiêu hóa lời của nàng, thiếu nữ liền ném cái áo choàng nàng đan trong thời gian này cho hắn. Rồi sau đó chạy về phía mặt trời lặn. Trước khi hoàn toàn biến mất, Kha Nhu không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy dưới nắng chiều đỏ rực, thiếu niên ôm cái áo choàng đó si ngốc nhìn nàng, cười ngốc nghếch. Thấy bộ dạng khờ khạo này của hắn, thiếu nữ không nhịn được mỉm cười ngọt ngào.

Thiếu nữ mỉm cười rất đẹp, trong ánh mắt chứa đựng chờ mong về tương lai, không có nhiều ưu sầu. Có lẽ khi đó nàng cho rằng khoảng cách giữa hai người cũng không có xa xôi như vậy, cho là hai người yêu nhau có thể ở chung một chỗ, đáng tiếc Thần Tử yêu người phàm, có thể được người khác chúc phúc sao?

Bầu trời Minh giới không có một tia nắng, Ngoã Đa Tư thu hồi suy nghĩ, nhìn thiếu nữ trước mắt đang chìm trong giấc mộng nhưng ấn đường vẫn nhuộm ưu sầu. Hình như hôm nay thời gian nàng ngủ say lâu hơn trước kia, gương mặt tái nhợt, hơi trong suốt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đám u hồn ở bờ Vong Hà thở dài, thổi tới bên người Ngoã Đa Tư và Kha Nhu. Mái tóc vàng của Kha Nhu đã không còn chói mắt như xưa, nhưng vẫn có thể dễ dàng lay động tiếng lòng của Ngoã Đa Tư. Hắn đưa tay muốn vén lọn tóc bị thổi lên nhưng khi xúc cảm ở đầu ngón tay chạm phải nàng lại làm cho hắn không tự chủ được nhăn đầu lông mày lại.

Da thịt của nàng quá mức lạnh lẽo, lạnh giống như là chưa bao giờ chạm đến ánh mặt trời. Nhiệt độ như vậy đối với một thiếu nữ thần từ nhân gian đến mà nói thật quá không bình thường.

Hắn cúi người khẽ gọi tên của nàng, nhưng Kha Nhu lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Nghĩ đến nàng có thể đã suy yếu đến không thể tiếp tục mở mắt, Ngoã Đa Tư tâm hoảng ý loạn, lập tức bế Kha Nhu lên. Khi xoay người thấy bộ mặt kinh ngạc của Mễ Nhi Tháp đứng ở cách đó không xa đang nhìn hắn thì hắn mới nghĩ đến hành động lần này của mình quá không ổn.

Nhưng lúc này, hắn đã không muốn để cô gái trong tay xuống. Minh vương mím lại môi mỏng, trước khi Mễ Nhi Tháp phục hồi tinh thần lại, lặp tức đưa Kha Nhu biến mất ở bờ Vong Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.