Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 20: Một quyển nhật ký




Thượng Quan Ngưng không ngờ, bây giờ Thượng Quan Ngưng lại ngang ngược như thế!

Trước kia, Thượng Quan Ngưng là người rất dễ nói chuyện, sao mà càng ngày lại càng có khí thế thế này!

La Nhung đang đứng ở bên cạnh cũng bị Thượng Quan Ngưng làm cho trợn mắt há mồm.

Hắn chưa từng thấy Thượng Quan Ngưng tuỳ hứng như vậy.

Đúng vậy, chính là tuỳ hứng!

Hắn đã làm việc rất lâu ở khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, đa số thời điểm, Thượng Quan Ngưng đều là người dễ nói chuyện, còn đối xử với nhân viên rất tốt.

Hắn còn nhớ khoảng thời gian công ty vừa mới bắt đầu, ngày nào cô cũng tăng ca đến khuya cùng với nhân viên, liều mạng học tập tri thức kỹ thuật buồn tẻ, cùng nhân viên ăn trưa bằng loại cơm phần mua từ bên ngoài, không sợ khổ không sợ mệt, không khác với những nhân viên khác cho lắm.

Cô chưa từng lên mặt vì mình là chủ công ty, mỗi lần gặp nhân viên đều mỉm cười chào hỏi thân thiết, có bao giờ tuỳ hứng như vậy đâu chứ?

La Nhung cảm thấy, hình như hắn làm sai chuyện gì rồi.

Nhưng mà, hắn vẫn kiên trì nói thay Tạ Trác Quân.

“Bà chủ, tôi cảm thấy, sản phẩm của Tạ gia rất tốt, so với những công ty khác thì chúng ta được lợi nhất, chúng ta có thể tiết kiệm được chút tiền, hơn nữa...”

La Nhung còn chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Ngưng lạnh lùng đánh gãy: “Tôi thiếu tiền? Thứ tôi có chính là tiền! Tôi có tiền thì tại sao tôi phải hợp tác với người tôi không vừa mắt? Vì chút tiền mà làm bản thân không thoải mái, anh nhìn thấy tôi nghèo thế sao?”

Thượng Quan Ngưng không biết, giờ phút này, giọng nói và thần thái của cô y chang Cảnh Dật Thần, nhất là cảm giác cả người cô đều lộ ra hơi thở quý tộc tao nhã, giọng nói cũng áp bức như phong cách của Cảnh Dật Thần!

Hai vợ chồng bọn họ ở bên nhau cả ngày, lúc không phát hiện đã bị đối phương ảnh hưởng, phong cách xử sự thẩm thấu cho nhau, cho nên hai người ngày càng giống nhau.

Những lời La Nhung định nói đều bị Thượng Quan Ngưng đẩy ngược trở lại.

Hắn ngại ngùng đứng ở nơi đó, cảm thấy thật mất mặt!

Sớm biết như vậy, hắn sẽ không giúp Tạ Trác Quân! Chính là, ai kêu vừa rồi hắn thu được lợi từ chỗ Tạ Trác Quân, nhưng không phải hắn không muốn nói giúp Tạ Trác Quân, mà là không còn gì để nói.

Hiện tại Thượng Quan Ngưng không muốn làm mình khó chịu, bởi vì cô còn có cục cưng, cần phải giữ tâm tình thoải mái.

Cho nên, cô không để ý đến gương mặt tím như gan heo của Thượng Quan Ngưng, cũng không quan tâm La Nhung đang hổ thẹn, trực tiếp đi đến văn phòng của mình.

Một lát sau, Thượng Quan Ngưng tổ chức cuộc họp cao tầng trong công ty, mọi người báo cáo công trạng tháng trước và kế hoạch công tác của tháng sau.

Bây giờ Thượng Quan Ngưng đã không còn là chú chim non mới vừa ra đời nữa rồi, cô ở Cảnh Thịnh lâu như vậy, học tập rèn luyện nhiều ngành như vậy, bởi vì tham dự cuộc họp lớn nhỏ hơn trăm lần cho nên cô học được rất nhiều thứ, hơn nữa cô còn đi theo bên cạnh Cảnh Dật Thần, cho nên cũng có khứu giác buôn bán nhanh nhạy sâu sắc như anh.

Mỗi khi có người đưa ra ý tưởng hoặc đề nghị, kêu đều có thể tiến hành phân tích.

Cô đã quăng chuyện Tạ Trác Quân ra sau đầu, vô cùng chăm chú thảo luận ưu khuyết điểm của sản phẩm mới trong công ty, còn đề ra doanh thu mà bọn họ cần phải đạt được.

La Nhung, thân là tổng giám, đương nhiên cũng phải tham dự hội nghị.

Hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đã khôi phục dáng vẻ yên lặng ôn hoà, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trong lòng La Nhung run rẩy, Thượng Quan Ngưng còn mạnh hơn hắn tưởng, tốc độ chuyển đổi cảm xúc nhanh như vậy, một cô gái mà có thể nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc bản thân, sao có thể giống loại người dễ nói chuyện như hắn nghĩ chứ!

Thượng Quan Ngưng không biết suy nghĩ La Nhung, nhưng cho dù biết, cô cũng không để ý.

Vừa rồi, cô ở trong cuộc họp biết được, công ty chuẩn bị mua số lượng lớn vải dệt cao cấp, thưởng cho nhân viên nhân dịp tết nguyên đán.

Trải qua việc so giá, giá cả của công ty dệt may của Tạ gia đúng là thấp nhất, giúp công ty cô tiết kiệm được nhiều nhất.

Thượng Quan Ngưng trực tiếp gạt bỏ đề nghị này.

Nếu là ngày thường, cô sẽ không quản chuyện này, phòng vật tư cũng có nhân viên, cứ làm theo quy trình là được, cô cũng không thể nào đi theo xem xét toàn bộ quy trình.

“Trực tiếp thưởng tiền đi, căn cứ vào biểu hiện công tác của nhân viên, quy thành tiền thưởng, thấp nhất là một ngàn. Ngoài ra cũng có thể mua vật dụng gia đình với giá cả phải chăng mà phân phát, dựa theo không khí vui mừng của tết nguyên đán, giúp mọi người đều vui vẻ.”

Không thể nghi ngờ, tiền là thiết thực nhất.

Thưởng cho mỗi người một khúc vải giá một ngàn, rất nhiều người đều cảm thấy như vậy quá xa xỉ và lãng phí, không bằng trực tiếp thưởng một ngàn đồng còn thoải mái hơn.

Nhưng còn có quà tặng kèm theo, hai cái kết hợp, không thể nghi ngờ là càng khích lệ tấm lòng nhân viên, gia tăng lòng trung thành.

Phương pháp này, Thượng Quan Ngưng học được từ tập đoàn Cảnh Thịnh.

Những ngày quan trọng, Cảnh Thịnh thường thưởng tiền cho nhân viên, tuy cũng có tặng quà, nhưng đều là đồ dùng cuộc sống có giá trị thấp.

Thế nhưng hiệu quả lại rất tốt, không ai cảm thấy bất mãn, mọi người đều cảm thấy, thưởng tiền mới là thực tế nhất.

Thật ra, rất nhiều công ty không trực tiếp thưởng tiền, mà là các loại quà tặng, đáng quan ngại chính là lãnh đạo cao tầng sẽ thông qua việc tặng quà mà vơ vét của cải.

Ví dụ như nói, phòng vật tư báo giá một khúc vải là một ngàn hai, nhưng thực tế thì sao? Có ai biết Tạ Trác Quân bán giá một ngàn hai cho La Nhung không?

Đương nhiên là phải có hoa hồng.

Qùa tặng giá trị càng cao thì tiền boa sẽ càng lớn, mà đồ dùng cuộc sống thì lại có giá ổn định hơn, chỗ có thể kiếm lời đã bị ép đến cực hạn, không thể nào lại có người dám ghé vào ăn hôi.

Thượng Quan Ngưng hiểu rõ đạo lý nước quá trong ắt sẽ không có cá, cho nên bình thường cô đều nhắm một mắt mở một mắt, không yêu cầu quá hà khắc.

Nhưng mà, chuyện hôm nay đã chạm đến mấu chốt của cô rồi, đây là chuyện cô không thể nào tha thứ.

Cô đã hiểu mưu kế của La Nhung, hắn tính lừa gạt cô, không cho cô biết vật tư công ty mua là của công ty dệt may Tạ gia.

Có loại nhân viên này, đúng là đáng sợ, không biết khi nào thì bị hắn bán đi!

Cho nên, sau khi hội nghị kết thúc, Thượng Quan Ngưng tìm La Nhung nói chuyện.

Từ trong văn phòng Thượng Quan Ngưng đi ra, vẻ mặt La Nhung đã hoàn toàn nguội lạnh.

Công việc của hắn không hề khó khăn, lương cao, thoải mái, ổn định, lợi ích nhỏ thu vào cũng không hề gián đoạn, bây giờ bị công ty khai trừ, hắn đi đâu tìm công việc vừa thoải mái lại có thể diện như thế đây!

Gia cảnh nhà hắn bình thường, đến giờ hắn cũng chưa kết hôn, bởi vì áp lực kết hôn rất lớn, giá nhà lại không ngừng tăng cao, hắn còn chưa có thực lực kinh tế để nuôi sống một cô gái xinh đẹp xuất sắc.

Hắn giúp đỡ Tạ Trác Quân, cũng là cảm thấy Tạ Trác Quân đáng thơng, về chuyện Tạ Trác Quân nói, sau khi thành công sẽ không thiếu chỗ tốt cho hắn!

Chính là hiện tại, chưa bắt được ưu đãi, mà đã đánh mất công việc!

La Nhung biết, cầu xin Thượng Quan Ngưng là vô ích.

Không được, hắn có thể đi tìm Tạ Trác Quân khóc lóc kể lể.

Bởi vì Tạ Trác Quân mà hắn mất việc, Tạ Trác Quân không thể nào ngồi yên mặc kệ đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.