Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 1: Hướng tra tra sống lại rồi!




- Đến lúc đó có thể đột phá đến Tam nguyên Hóa Hồng sao.

Lục Thiếu Du hé miệng cười cười, thì thào nói nhỏ:

- Vậy thì trong Thương Khung chiến trường cũng có thêm một phần lực tranh giành rồi.

Sau một lát, Lục Thiếu Du ra khỏi Thiên Trụ giới liền ngây người trong đình viện một hồi, sau đó mới rời khỏi sơn phong đình viện, định đi khắp nơi dạo chơi một chút.

Mật địa Thiên Giới trên thực tế cực kỳ khổng lổ, đến Mật địa Thiên Giới lâu vậy rồi nhưng Lục Thiếu Du cũng chưa lần nào đi chung quanh xem xét một chút.

Mọi người trong Linh Vũ thế giới lúc này đều đang bế quan, đặc biệt là bọn người nghĩa phụ và sư phụ còn đang lĩnh ngộ trong Bí Cảnh Cổ Tộc, Lục Thiếu Du thậm chí đã lâu lắm chưa gặp Thái A rồi. Lần trước nghe Bắc Cung Vô Song nói thì Thái A đã theo cha nuôi hắn là Quỷ Cốc Hoàng Giả đi bế quan đến tận giờ vẫn chưa xuất quan. Thái A ở cùng một chỗ với Quỷ Cốc Hoàng Giả, Lục Thiếu Du tự nhiên không cần lo lắng. Một đường đi dạo trong Mật địa Thiên Giới, bất tri bất giác, thân ảnh đã đáp xuống trên một ngọn núi

Phía trước núi non trùng điệp, nguy phong sừng sững, mây xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, hệt như Tiên Cảnh vậy.

- Ồ...

Lục Thiếu Du đứng chắp tay, đang thưởng thức cảnh đẹp thì bỗng dưng kêu nhẹ một tiếng, thân ảnh lập tức lách mình biến mất trên ngọn núi.

"Rầm rầm... "

Giữa quần phong, trong một hạp cốc, chung quanh xanh biếc, trong hạp cốc lại có một thác nước như một tấm lụa dài màu bạc từ trên trời xanh đổ xuống, chảy giữa cự thạch hai bên, tung tóe lên bọt nước trắng xóa.

Trên thác nước, một đạo bóng hình xinh đẹp dịu dàng đứng đó, đây là một nữ tử tuyệt mỹ, áo trắng phủ thân, làn váy khẽ nhúc nhích, không gian chung quanh hiện ra rung động như ẩn như hiện, thác nước trước người tung tóe ra bọt nước, ở trước người nàng hình thành mảng lớn bụi nước, như một đoàn mây mỏng màu ngà sữa, thân ảnh nhẹ nhàng, phiên như kinh hồng.

"Vèo. "

Trông thấy nổi lên chấn động, một đạo thân ảnh phá không xuất hiện giữa thác nước, đáp xuống sau lưng bạch y nữ tử sau lưng không xa, thân mang áo bào xanh, khuôn mặt cương nghị, trong lúc mơ hồ khóe miệng lộ ra ba phần tà khí.

Nam tử áo xanh kia đáp xuống đất, sau khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp trước mắt thì ánh mắt liền đại biến, lập tức muốn xoay người rời đi.

- Lục Thiếu Du, đã đến thì cần gì phải đi, chẳng lẽ đường đường Thánh chủ Tuyên Cổ Điện còn sợ ta hay sao?

Một giọng nói dịu dàng truyền ra, tựa như thiên âm, thân ảnh xinh đẹp kia xoay lại, một khuôn mặt tinh xảo, hai hàng lông mày thon dài như vẽ, hai con ngươi lập loè như sao, không hề nghi ngờ, đây là một gương mặt cao quý thoát tục đến cực điểm.

- Du Du cô nương. Đã lâu không gặp.

Lục Thiếu Du dừng bước, hé miệng cười cười, che dấu vẻ xấu hổ trên mặt, nhìn qua nữ tử tuyệt mỹ thánh khiết kia, trong đầu Lục Thiếu Du lại vô ý thức nghĩ tới một màn trong Bí Cảnh Phong gia Hỗn Độn Thế Giới lúc trước.

Thân hình động lòng người không chút che đậy xuất hiện trước mắt, linh lung bay bổng, hấp dẫn tự nhiên, kiều nộn hồng nhuận phơn phớt, óng ánh linh lung, tươi mới ướt át...

- Đúng là đã lâu không gặp.

Bạch y nữ tử lộ ra cao quý, nhìn qua Lục Thiếu Du, lúc nói chuyện, môi son dưới sống mũi tinh xảo khẽ mở, bờ môi hơi cong lên trên lộ ra vẻ cao quý khiến người không dám khinh nhờn.

- Khục...

Nhìn qua hình tượng cao quý khiến người không dám khinh nhờn kia của bạch y nữ tử, Lục Thiếu Du lập tức cảm giác mình giống như có tội vậy, vội vàng thu hồi lại những tâm tư lung tung kia, nhẹ nhàng vội ho một tiếng, nói:

- Du Du cô nương, đối với chuyện lần trước, ta cảm thấy cực kỳ áy náy, chúng ta đều là thân bất do kỷ, bất quá ta thật sự không có nhìn nhiều, ta...

- Việc này đã qua, sau này ngươi không được nhắc lại nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Phong Du Du có chút động dung, lập tức liền cắt đứt lời Lục Thiếu Du, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, nói:

- Chuyện kia căn bản chưa từng xảy ra, nếu ngươi dám nói với người khác, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Lục Thiếu Du nghe vậy, ánh mắt khẽ xoay vòng, nhìn qua Phong Du Du, nói:

- Ta đã quên xảy ra chuyện gì rồi, cũng không biết Du Du cô nương đang nói về chuyện gì cả.

Phong Du Du nghe vậy, khuôn mặt tinh xảo khẽ nhúc nhích, sau khi nhìn Lục Thiếu Du thật lâu, bóng hình xinh đẹp liền xoay người sang chỗ khác, đôi mắt dễ thương nhìn bọt nước trắng xóa bắn lên trước mặt, trong đôi mắt trong vắt thanh tịnh rực rỡ như sao trời kia lúc này mới có chút chấn động, phảng phất linh vận cũng tràn ra, nói:

- Người mà ngươi biết kia, thật sự rất giống ta sao, có điểm nào khác biệt không, chẳng lẽ thật sự giống như đúc sao?

Lục Thiếu Du nghe vậy, bước chân khẽ dời, ngồi xổm bên thác nước, vươn tay từ trong khe đá lấy ra một cục đá vụn phủ đầy rêu xanh, nhẹ nhàng ném lướt qua trên mặt nước làm nổi lên tầng tầng rung động.

Phong Du Du ghé mắt nhìn qua Lục Thiếu Du, thần sắc cao quý thánh khiết tự nhiên, khiến người không thể không động dung. Bị khí chất cao quý thánh khiết kia của nàng quấy rầy, Lục Thiếu Du lúc này mới phủi tay, đứng dậy, nhìn qua Phong Du Du, nói:

- Các ngươi rất giống, dung nhan không chút khác biệt, bất quá tính cách lại hoàn toàn không giống, nàng sao...

Lục Thiếu Du khẽ ngẩng đầu, trong đầu không khỏi là nhớ tới bộ dạng yêu nữ kia lần đầu gặp mặt, cực kỳ giống cô gái trước mắt này, đều có khuôn mặt tinh xảo, đẹp như trích tiên.

Bất quá yêu nữ kia so với cô gái trước măt thì trong mắt nàng này tràn đầy linh vận, yêu nữ lại nhiều hơn vài phần giảo hoạt.

Cô gái trước mắt cao quý khiến người không dám khinh nhờn, yêu nữ thì lại hấp dẫn như ma quỷ, bộ trang phục hở rốn, bộ ngực cao vút, éo nhỏ nhắn đến mức có thể nắm chặc, chung quanh bụng dưới bằng phẳng không có một chút mỡ, bóng loáng như ngọc, tựa như không có xương vậy, thật sự là thiên sứ kết hợp với ma quỷ mà.

Cái này khiến Lục Thiếu Du nhớ lại cũng không khỏi là sinh lòng rung động.

Nhìn qua thần sắc trên mặt Lục Thiếu Du, trong mắt Phong Du Du ảm đạm xẹt qua chút chấn động, mắt nhìn Lục Thiếu Du, nói:

- Ngươi rất nhớ nàng sao?

Lục Thiếu Du mắt nhìn Phong Du Du, gãi gãi chóp mũi mỉm cười, nói:

- Loại chuyện này quá buồn nôn rồi, nam nhân rất khó nói ra miệng được.

- Nếu đã nhớ nàng, vì sao nói không nên lời?

Phong Du Du đuổi theo Lục Thiếu Du hỏi.

Lục Thiếu Du nhún vai, cười yếu ớt nói:

- Cái này, nam nhân có lẽ đều là như thế đi.

Phong Du Du không hỏi tới nữa, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du, nói:

- Xem ra ngươi rất nhớ nàng, chẳng lẽ nàng đối với ngươi rất tốt sao?

Lục Thiếu Du khẽ nhướng mày, cười khổ, còn nhớ lúc trước khi lần đầu thấy yêu nữ kia, yêu nữ kia không ngờ lại vung vẩy chủy thủ trong tay dạo qua giữa hai chân mình một vòng, thiếu chút đã khiến món đồ chơi kia rớt mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.