Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 25: bảo bảo và gặp lại




Thật ra, lúc Phàn Viễn mới tới thế giới này, nội tâm hết sức kích động, bởi vì trai ẻo vạn năm như anh, cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh tiểu bạch kiểm, tiến bước trên con đường trai thành thục ổn trọng, quả đúng là ‘hỉ đại phổ bôn’[1].

Thế nhưng, chẳng mấy chốc anh nhận ra, mình đã mừng quá sớm, vì sao ư, bởi vì lúc anh tháo kính xuống, nhất là khi mở to mắt, anh lại quay về hình dáng cũ — lại là tiểu bạch kiểm. Quả đúng là lời nguyền không phá bỏ được mà! Có muốn người ta làm tốt nhiệm vụ hay không hả? Còn gì là cấm dục muộn tao nữa? Rõ ràng là nhu nhược dụ thụ mà?!

Thế nhưng, Tiểu Ngũ đưa ra lời khuyên rất đúng lúc: “Bíp, chủ nhân có thể đeo kính, dựa vào tài diễn xuất của chủ nhân, hoàn toàn có thể lấy khí chất đè chết ngoại hình.”

Phàn Viễn lặng lẽ đeo kính vào, nheo mắt nhìn cái gương, quả đúng là trong chớp mắt khí chất thay đổi, lập tức trở nên thành thục chững chạc hơn nhiều. Phàn Viễn yên lặng nâng gọng kính, thầm nghĩ sao trước đây mình không nhận ra kính mắt lại dùng tốt như vậy.

Tiểu Ngũ: “…………” Có chủ nhân lớ ngớ như này, thiệt hông đành lòng nhìn thẳng mà.

Thế nên cặp kính này với Phàn Viễn mà nói, không khác gì cặp kính quỷ súc của Katsuya. Đeo nó vào, anh là một người đại diện thành thục ổn trọng, bỏ nó ra, anh là nhược thụ hỡi ơi nhược thụ, bởi vậy nên rất hiếm khi anh tháo kính xuống, hận không thể đeo nó 24 giờ một ngày.

Thế nên có thể hiểu, lúc nam chính muốn anh đổi kính áp tròng, nội tâm anh tan vỡ thế nào, quả đúng là lệ chảy thành sông mà.

Anh đờ đẫn yếu ớt kháng nghị: “Phương Húc, tôi không muốn…”

Nam chính đại nhân quay đầu nhìn anh, dường như có thể thấy đôi mắt đằng sau cặp kính râm của hắn đang lóe sáng: “Sao? Không muốn cái gì?”

Phàn Viễn không tự chủ mà lui về phía sau nửa bước, giọng mỗi lúc một thấp: “Không muốn đổi kính áp tròng….”

Phương Húc xoay người tới gần anh, tiến đến bên tai anh khẽ nói: “Cậu là người đại diện của tôi, phải nghĩ cho thể diện của tôi, yêu cầu cậu cải thiện ngoại hình một chút, cũng đâu có gì đáng trách nhỉ.”

Hóa ra là sợ anh làm mất mặt hắn! Chẳng lẽ cái tên này tưởng tất cả mọi người đều đẹp trai khiến người người nhà nhà gato hay sao?! Chẳng lẽ anh mà cũng xem như là soái ca men lỳ sao? Có mà bỏ kính ra không có mặt mũi đâu để gặp người ta ý!

Phàn Viễn cảm thấy tổn thương sâu sắc, nhưng mà.. anh nghĩ mình vẫn có thể giãy giụa một chút.

“Tôi không đeo kính trông càng khó coi, càng tệ hơn ấy, ra ngoài chỉ khiến anh mất mặt.”

“Không sao, tôi nhìn thấy dễ chịu là được.” Dứt lời liền kéo anh vào thử kính.

“……..”

Phàn Viễn luống cuống, anh kéo tay Phương Húc lại không cho hắn đi, Phương Húc chẳng buồn quay đầu lại, thái độ có vẻ rất cương quyết.

Phàn Viễn hít sâu, giọng ủ rũ, thậm chí còn mang theo tia khẩn cầu mà nói: “Xin anh đấy, tôi thật sự không muốn đổi.”

Lúc này Phương Húc mới quay đầu lại, hắn nhìn chòng chọc cánh tay Phàn Viễn kéo mình, ánh mắt từ từ trầm xuống, qua mấy phút, hắn khẽ cười, vỗ vỗ đầu Phàn Viễn, đột nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Tôi trêu cậu thôi, trông cậu sợ thế kia kìa. Đi thôi, chúng ta về nhà ăn.”

Phàn Viễn: “………” Ăn cái đầu nhà anh ấy! Có tin tôi bỏ thuốc độc vào không hả?!

Mắt thấy hai người một trước một sau rời khỏi hàng kính, em gái nhân viên vẫn còn đứng hình.

Cái quần gì đây? Tới đây để show ân ái à? Thức ăn cún[2] hàng xịn này cho thêm bát nữa cũng được anh ơi ~(≧▽≦)/~

***********

Tình tiết cứ tiến triển không nhanh mà cũng chẳng chậm, sau trận phong ba ở hàng kính kia, dường như nam chính có chút áy náy với Phàn Viễn (?!), đại khái là không hành hạ giày vò anh như trước nữa, điều này khiến Phàn Viễn hết sức hài lòng, hơn một lần cảm thán với Tiểu Ngũ: Coi như nam chính còn có chút tính người!

Cuối cùng, đến một tiếng “Bíp” Tiểu Ngũ cũng chẳng buồn đáp với anh.

#luận_về_sự_đáng_sợ_của_tính_chân_chó#

Bữa nay tới lượt Phàn Viễn lên sàn diễn, theo lệ cũ, Tiểu Ngũ hỏi anh: “Bíp, xin hỏi có cần mua thuốc kháng đau trước không.”

Phàn Viễn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn từ chối.

Tiểu Ngũ im lặng mấy phút, hỏi lại lần nữa: “Bíp, chủ nhân chắc chắn không sử dụng thuốc kháng đau chứ?”

Phàn Viễn liền bùng nổ, giận dữ đáp: “Vất vả lắm anh mới quyết định được, em còn hỏi lại nữa làm gì, làm anh lại dao động rồi đây này QAQ”

“Bíp…”

“Anh không muốn chắc, nhưng mà anh sợ OOC, lâu lắm rồi không diễn cảnh bị đánh như này, nếu không đủ thật, anh sợ bị trừ thưởng hết luôn Orz.”

Tiểu Ngũ: “…………..” Không hiểu sao lại thấy thương.

Nữ chính hoàn toàn không biết lúc này nội tâm Phàn Viễn xoắn xuýt giày vò thế nào, chỉ thấy người đại diện này có vẻ lạnh lùng, bộ dạng không hợp ở chung, nhưng vì nam thần của mình, bằng giá nào cũng phải đi tới.

“Chào Đường tiên sinh.”

Phàn Viễn vừa nâng mắt lên liền trông thấy nữ chính nở nụ cười xán lạn, bước từng bước về phía mình, tự đáy lòng thấy lạnh lẽo.

Nếu lúc này có ai đó hỏi Phàn Viễn, đáng sợ hơn chết là cái gì, Phàn Viễn sẽ nói cho người đó biết, là biết mình sắp chết, mà còn phải đứng đây chờ – chết!

Biết rõ sắp tới tình tiết mình bị ăn đấm, nhưng anh lại không thể trốn, đến thuốc kháng đau cũng không thể dùng, đúng là vừa nghĩ thôi đã thấy bi thương tới cùng cực ToT.

“Đường tiên sinh, xin hỏi tiền bối Phương đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao ạ, em muốn xin chữ ký anh ấy, là thế này, em là fans trung thành của anh ấy, thích anh ấy đã lâu rồi, gần như là fans não tàn ngay từ khi ảnh mới debut. Em chỉ xin một chữ ký thôi, sẽ không làm lỡ thời gian đâu, cùng lắm chỉ năm phút, có được không anh?”

Phàn Viễn chỉ muốn nói, muốn vào thì vào xừ luôn đi còn hỏi tui làm gì? Nhưng mà anh không thể, bởi trong lòng nguyên chủ yêu tha thiết nam chính, đến trình độ muốn độc chiếm, sao có thể để cô gái có khả năng uy hiếp kia tới gần nam chính?

Cho nên, anh chỉ có thể chau mày, giọng nói không vui mà từ chối: “Phương Húc đang nghỉ ngơi, lúc ngủ trưa anh ấy không thích bị người khác quấy rối, cho nên mời cô Đàm về cho.”

Đàm Lăng có phần mất mát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Được rồi, vậy em không làm phiền nữa, đợi đến khi tiền bối Phương tỉnh lại em tới tìm anh ấy là được rồi.”

Phàn Viễn có xung động muốn gọi nữ chính đang xoay người muốn đi, anh đen mặt nhớ lại lời thoại: “Cô Đàm cũng không phải người mới, sao chút quy tắc cơ bản cũng không hiểu vậy, nếu Phương Húc gặp scandal với một người như cô Đàm thì sẽ không hay…”

Đàm Lăng mở to mắt, viền mắt từ từ đỏ lên, Phàn Viễn nắm chặt tay, kiên trì nói tiếp.

“Với thân phận và địa vị của anh ấy bây giờ, nếu dây dưa với một gái như cô, chỉ hạ thấp đẳng cấp anh ấy xuống, hơn nữa, sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời hoàn mỹ của anh ấy, xin cô Đàm đây tự trọng một chút, đừng tiếp tục theo đuổi chuyện này nữa…”

Phàn Viễn yên lặng nhắm mắt đợi nam thứ tới đấm anh một cái vào mặt, làm răng rơi lả tả xuống đất.

Thế nhưng…

Tình huống quen thuộc này…

Cú đấm mạnh dừng trước mặt anh đúng 1cm, lại bị một bàn tay thon dài trắng nõn chặn lại, không thể nhúc nhích thêm.

Thế giới trước nam thứ cứu mình khỏi tay người qua đường giáp, mà lần này người muốn đánh mình là nam thứ, như vậy, có thể ngăn cản được hắn, chỉ có thể là….

#Nam_chính_à_sao_chỗ_quái_nào_cũng_thấy_anh_vầy?!#

#Ông_đây_không_muốn_anh_cứu_một_chút_nào!!!!#

#Nam_chính_không_làm_theo_kịch_bản_nên_kéo_ra_ngoài_bắn_chết_đi!!!#

Phàn Viễn đau lòng đến hít thở không thông: “Tiểu Ngũ à… Anh không bị đánh, liệu có bị xem như đi lệch kịch bản không..”

“Bíp, chủ nhân đã nói xong lời thoại, bị đánh là để nam thứ thể hiện tình cảm với nữ chính, cũng không tính là quá sai. Chỉ là….”

Nghe hai từ “chỉ là”, trái tim vừa mới thả lỏng của Phàn Viễn lại treo cao.

“Theo nguyên tác, sau khi nam chính biết nguyên chủ nói lời quá đáng với nữ chính, sẽ nghiêm túc khiển trách nguyên chủ, giờ tình huống thế này, xem ra nam chính đứng về phía chủ nhân, có lẽ vì độ hảo cảm của nam chính với nữ chính còn chưa đủ, cho nên lựa chọn bảo vệ người thân cận mình.”

Trái tim Phàn Viễn lạnh như tro, “Giờ anh chỉ thắc mắc một điều, sao nam chính đang ngủ trưa, lại đột nhiên xuất hiện ở đây?!”

Tiểu Ngũ: “…………”

Nam chính chẳng biết từ đâu lòi ra kia, đang hung hăng đối đầu với nam thứ.

“Mẫn Tử Hàng, cậu là cái gì, mà dám động vào cậu ấy?”

Nam thứ Mẫn Tử Hàng tức đến mức mặt trắng bệch, anh ta giận dữ thu hồi nắm tay, cắn răng nói: “Hắn vũ nhục Tiểu Lăng, chẳng lẽ không nên đánh?”

Phàn Viễn lặng lẽ tán thành trong lòng, đúng đó đúng đó, tui nói vậy đáng ăn đòn mà, nam chính à, xin tam quan anh bình thường một chút đi!

Chỉ nghe thấy nam chính tam quan méo mó cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẻm ngang ngược: “Cậu ấy vừa nói, có câu nào sai sao?”

Phàn Viễn: “…………..” Dù có là giúp người thân, thì nam chính à, anh cũng không thể ngang ngược như vậy chứ?! Đây đúng là cố tình gây sự mà!

Nữ chính Đàm Lăng cũng mở to mắt nhìn, một giây sau che miệng khóc chạy ra ngoài, Mẫn Tử Hàng thấy vậy, vội vã đuổi theo sau, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Phàn Viễn và Phương Húc.

Phàn Viễn lặng lẽ nhìn bóng lưng thê lương của nữ chính chạy ra ngoài, trong lòng còn phẫn nộ hơn cả nam thứ, nhưng cơn tức mau chóng dịu lại, bởi đột nhiên anh nhớ ra, nữ chính siêu M mà! Chuyện này vẫn còn cách vãn hồi!

Anh chần chừ trong chốc lát, thành khẩn nói với Phương Húc: “Nói như vậy với một cô gái không tốt lắm, đều là người trong giới, giờ lại cùng một đoàn phim, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, hay là anh gọi điện thoại xin lỗi cô ấy một câu đi…”

Phương Húc liếc mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên nở nụ cười xấu xa: “Tôi nói cái gì? Mấy lời kia là do cậu nói cả, tôi chỉ tỏ ý tán thành mà thôi, người nên đi xin lỗi, không phải là cậu hay sao.”

Phàn Viễn: ((⊙o⊙)?): “...”

Tiểu Ngũ không đành lòng nhìn: “Bíp, chủ nhân, anh OOC rồi.”

#Bàn_về_nỗi_bi_ai_vì_cứu_vớt_kịch_bản_mà_OOC#

#Bàn_về_nỗi_bi_ai_kịch_bản_còn_không_cứu_được_mà_nhân_vật_đã_OOC#

#Bàn_về_nỗi_bi_ai_bản_thân_chưa_kịp_nhận_ra_đã_OOC_luôn_rồi#
[1] Hỉ đại phổ bôn: chỉ chuyện khiến mọi người vui sướng, muốn chia sẻ ra ngoài, báo cho tất cả biết, để mọi người chúc mừng.

[2] Thức ăn cún:tiếng lóng Trung Quốc, chỉ một đôi thể hiện tình cảm trước mặt một người đang FA lòi mắt, cảm giác giống như bị ép ăn thức ăn cho chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.