Trọng Sinh Mang Khối Rubik Không Gian Làm Ruộng Ở Mạt Thế

Chương 6: Ngọc vẫn




Tôn Dương đứng nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mặt, hai tròng mắt hắn mở lớn như muốn rớt ra ngoài, miệng thì há to hết cỡ. Lúc trước hắn đã từng tiếp xúc với tàn hồn của Ngãi Đế Lục Hàn, cũng biết đôi chút về cách hành sự của Ngãi Sư, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ rằng, một Ngãi Sư, khi sử dụng lực lượng trớ chú lại tà dị kinh khủng như vậy?

Lực lượng trớ chú, vậy mà lại vô thanh vô thức chú nguyền lên người địch nhân, thông qua nguồn lực lượng này để đưa bùa Ngãi vào bên trong thân thể họ, rồi từ bên trong đó cắn xé ra ngoài. Một loại lực lượng khiến cho người khó lòng phòng bị như vậy? Thảo nào Ngãi Sư ở trên khắp các đại lục đều bị người nghi kỵ, bài xích.

Lúc đầu, sở dĩ hắn vừa nhìn biểu hiện của Tiên Y Sư, liền nhận ra thân phận Ngãi Sư của lão là bởi vì, bên trong Tinh Liên của hắn, vẫn còn tồn tại một ít tính chất đặc thù của " Yêu Liên Tỏa Định " cấp bậc Ngãi Đế, cho nên khi Tiên Y lão nhân vừa phát ra khí tức thì Tinh Liên liền có phản ứng.

Mà ở phía sau Tôn Dương, Tiên Liên và Tiên Linh lúc này cũng đã trở nên ngây ngốc, các nàng nhìn toàn bộ mọi chuyện xảy ra, cả hai tỷ muội vẫn không có cách nào chấp nhận được, sự thật đang diễn ra trước mắt lại là do một tay gia gia hiền lành của mình gây nên.

Các nàng nhìn bóng dáng mờ ảo đang ngày một nhạt dần của Chu Chính, rồi lại nhìn hơn mấy chục người đang bị rễ cây từ trong thân thể mọc ra quấn chặt. Từng người từng người vô lực giãy giụa, toàn thân họ như đang khô héo đi, da thịt trên người đều teo tóp lại, đến khi họ không còn giãy giụa được nữa, thì tất đã biến thành những bộ xương khô treo lơ lửng, toàn bộ máu thịt đều bị cái rễ cây đáng sợ kia hút sạch sẽ.

" Gia gia… Tại sao lại như vậy? Tại sao gia gia lại biến thành như vậy? " Tiên Liên nức nở kêu lên chua xót, hình ảnh gia gia hiền lành tốt bụng trong lòng nàng, giống như bị một cây kim nhọn đâm vỡ vụn, khiến cho nàng cảm thấy thật đau xót, thật xa lạ.

" Liên nhi, ta…."

" Ha ha ha, hắn không nói được, vậy để ta nói cho ngươi biết.." Ngay lúc này, khi Tiên Y lão nhân đang muốn lên tiếng giải thích thì bất chợt, dị biến phát sinh.

Cái nhân vật được lão mang về, tưởng chừng như bị lãng quên lại đột nhiên cười lớn lên tiếng. Một cái đầu trọc lóc đang từng ngẩn dậy, một đôi mắt đỏ rực như máu lóe ra huyết quang trong đêm tối, nhiệt độ không gian cũng đột nhiên giảm mạnh, khắp một mảnh tinh không đều trở nên rét lạnh vô thường, cái tiểu hòa thượng yếu nhược kia, lúc này lại giống như một ma đầu khát máu, khí tức tà dị đầy cuồng tính.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cái hòa thượng trọc đầu kia, cái cảm giác tử vong bao trùm lên bọn họ, chưa bao giờ cận kề như vậy? Thậm chí cái cảm giác bất an từ tiểu hòa thượng này mang lại, còn mãnh liệt hơn so với Tiên Y Sư rất nhiều.

" Khặc khặc khặc đã lâu lắm rồi… Tên hòa thượng chết tiệt kia không cho ta ra ngoài, khó khăn lắm ta mới thoát ra được một lần, vì vậy cái mà ta muốn nói chính là… Tất cả các ngươi đều phải chết…. Aha ha ha ha…" Tiểu hoà thượng cười ngạo nghễ, sau đó ánh mắt hắn lóe lên một mảnh tà ác nói.

" Ngươi không phải là tiểu hòa thượng… Ngươi là ai? " Tiên Y lão nhân cũng đanh mặt lại hỏi.

" Ta là ai à? Ta không là ai cả, ngoài bản thân ta ra thì tất cả đều là đáng chết… Tất cả đều phải chết… Giết, ta phải giết hết các ngươi, ta phải báo thù… Chết hết đi cho ta..." Tiểu hòa thượng càng nói, hắn như bị giày vò, càng trở nên điên cuồng, trên tay hắn xuất hiện một thanh huyết kiếm kì lạ, thân kiếm này đều là một màu đỏ sậm dài đến hai mét, đặc biệt là từ trên thanh kiếm này, mùi máu tanh đậm đặc toả ra khiến cho người ta muốn nôn mửa một trận, hiển nhiên là nó đã uống máu của rất nhiều người, sinh ra huyết tính cực mạnh rồi.

Tiểu hoà thượng không hề bào trước, liền sách kiếm giống như chớp giật, một kiếm muốn chém đứt đầu Tiên Y lão nhân, vì lúc nào lão là người đứng gần hắn nhất… " Khặc khặc, đi chết đi lão gia ngu ngốc… Hắn đã nhắc nhở ngươi, kêu ngươi chạy trốn, ngươi lại ngu lỳ, giờ thì chết đi…"

" Bang bang " hai tiếng vang lên, khi lưỡi kiếm đã gần kề đến cổ của Tiên Y lão nhân thì bất chợt, có một cây búa lớn mạnh mẽ đập vào mũi kiếm va chạm hai cái, đường kiếm vẫn không thể cản được nhưng lại bị đánh lệch đi, chém về một hướng khác, nơi đó có mấy bộ xương khô, một kiếm bất đắc dĩ chém xuống, đường kiếm sắt bén, gọn gàng cắt ngang qua mấy bộ thi thể, nhưng nhìn thì giống như nó vô hình đi xuyên qua thi thể vậy, không có một chút dấu vết, nhưng sự thật là những cỗ thi thể đó đã bị cắt ra thành nhiều mảnh, chẳng qua là tốc độ kiếm quá nhanh, quá sắc bén, cho nên những mảnh cắt chưa kịp rơi ra mà thôi.

Tôn Dương đứng chắn trước mặt Tiên Y lão nhân, hắn cũng kinh dị bởi một kích va chạm vừa rồi, lực lượng trong một kiếm kia thật sự quá ảo diệu. Một kiếm có đầy đủ sức mạnh, tốc độ, sự sắc bén đến cùng cực, góc chém sảo diệu và sự điều chỉnh tùy tâm, giống như người hợp lại với kiếm.

Chỉ trong một kiếm mà lại tổ hợp nhiều yếu tố khắt khe như vậy?, uy lực chém ra thật sự quá kinh người. Nếu vừa nãy chỉ cần hắn thiếu nửa nhịp, hoặc lực lượng phát ra không đủ để ngăn cản một kiếm kia, vậy thì chỉ sợ là Tiên Y lão nhân đã thật sự rơi đầu rồi.

Cây búa trong tay hắn, mặt dù chỉ là do tạo hoá lực diễn biến theo công pháp mà cấu thành, nhưng nó cũng đã được lực lượng gia trì kiên cố, cho nên độ rắn chắc cũng không khác gì một kiện binh khí chân chính, vậy mà dưới một kiếm đó, nó lại bị đánh cho tiêu tán, mà đường kiếm của người ta vẫn không thể đỡ được, chỉ miễn cưỡng đánh nó lệch hướng mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Tôn Dương chạm phải một người sử dụng kiếm cường hãn như vậy? Bây giờ hắn mới kiến thức thêm, thế giới bên ngoài, kỳ nhân dị sĩ thật sự còn rất nhiều, những thanh thiếu niên ở trong Hoang Nguyên, cũng chỉ mới được tính là Cá Lóc Cóc con mà thôi.

" Đa tạ ngươi tiểu Ngưu…" Tiên Y lão nhân lên tiếng nói.

" Lão không cần đa tạ ta… Đây là việc ta nên làm thôi, lão trở về đi, lát nữa ta có chuyện cần nói với lão… Nơi này cứ giao cho ta…" Tôn Dương lắc đầu nói.

" Được, vậy ngươi cẩn thận một chút…" Tiên Y lão nhân nói xong, lão giải tỏa lực lượng trớ chú trên người, trở lại là một lão nhân Tiên Y Sư như bình thường, lão cười ôn hoà nói.

Chờ cho Tiên Y lão nhân đi vào nhà, Tôn Dương đang định quay sang nói chuyện với tên hòa thượng thì…. Hắn trợn mắt trắng dã nhìn một hàng người ngã xuống, chính là những người vẫn chưa chịu đi, muốn ở lại xem chiến. Nhưng mà chỉ trong vài cái nhịp thở ngắn ngủn, mà hắn và Tiên Y lão nhân đang đối thoại đó, gần một trăm người chỉ trong vài cái hô hấp liền ngã xuống.

Đám người đó nói Tôn Dương hắn là sát tinh, nhưng hắn giết người là vì những kẻ đó muốn giết hắn, hắn chỉ là theo bản năng phản kháng mà thôi. Nhưng còn hiện tại, tên sát tinh chân chính là đây chứ đâu, một người một kiếm, lướt đi tới đâu thì người ngã xuống ở đó, không nói một lời, không cần lý do, phảng phất như đối với tên kia, giết người là một chuyện mà hắn nhất định phải làm vậy?

" Thật thông khoái, thật thú vị, cảm giác người nằm dưới chân ta thật là thoải mái…" Khi người cuối cùng ngã xuống, tiểu hòa thượng cầm kiếm đứng ngạo nghễ nhìn đống thi thể trước mặt, vẻ mặt hắn hưởng thụ tự nói.

Hiện trường lúc đầu vốn là một mảnh người đông nghịt, bây giờ lại chỉ còn lại bốn người, tính thêm cả tên hòa thượng kia nửa là năm. Hắn xoay chuyên đôi mắc khát máu tà ác nhìn về phía Tôn Dương, nụ cười lạnh lẽo tà dị khẽ nhếch lên, tay hắn nhất lấy thanh kiếm muốn chém qua Tôn Dương, nhưng khi kiếm vừa giơ lên được nửa chừng thì lại đột ngột hạ xuống, cánh tay trái đè lên giữ cánh tay phải đang cầm kiếm lại, vẻ mặt cũng trở nên hiền lành từ bị, giọng nói của hắn cũng biến đổi nói.

" Hoạ Thiên đủ rồi, ta không cho phép ngươi lại giết người…"

Một hồi khuôn mặt hắn lại biến thành dữ tợn, giọng nói cũng ồm ồm đáp lại chính mình " Hừ tên lừa trọc, ngươi dám đánh nát thân thể của ta, đem ta phong ấn vào cơ thể ngươi… Bây giờ ngươi cũng cố mà chịu cảnh máu tanh từ ta đi…"

" Không được, ta là người tu hành, không thể mang sát nghiệp trên mình…"

" Ha ha ha đây chính là hậu quả của việc ngươi thương xót ta, ngươi muốn độ hoá ta, đâu có dễ như vậy?

" Hoạ Thiên, ta chỉ nhắc lại một lần, nếu ngươi còn tiếp tục giết người thì ta sẽ liều mạng. Đem ngươi vĩnh viễn phong ấn, chỉ cần ta còn, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được mặt trời…"

" Khốn kiếp, ngươi dám uy hiếp ta…? "

" Nếu ngươi không tin thì có thể thử.."

" Được, được lắm tên lừa trọc…. " Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng cái tên Hoạ Thiên cũng cúi đầu chịu thua, cánh tay cầm kiếm buông lực, hắn nhìn về phía Tôn Dương lạnh lùng nói " Các ngươi là những kẻ đầu tiên sống sót dưới kiếm của ta… Ngươi nên cảm tạ tên lừa trọc kia đi…"

" Ngươi đúng là rất mạnh, nhưng có lẽ vị hoà thượng kia còn mạnh hơn ngươi… Với lại, ngươi muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như ngươi nghĩ…."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.