Trọng Sinh Lý Mạc Sầu

Chương 43: Đưa người




Ở thành phố G, nhà họ Thượng được biết đến là một gia tộc nổi tiếng, Thượng lão gia còn giữ một chức vụ quan trọng trong quân đội. Con trai duy nhất của ông là Thượng Trạm Bắc mặc dù chưa gia nhập giới chính trị nhưng cũng là một luật sư nổi danh khắp nơi, có quan hệ thân thiết với rất nhiều ở ở cả giới chính trị và kinh doanh. Con dâu của nhà họ Thượng là Hạ Hâm Hữu, là người được nhà họ Thượng nuôi dưỡng từ nhỏ, lớn lên ở nhà họ Thượng, cũng tài giỏi không kém gì con trai nhà họ Thượng, có thể nói là hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh.

Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu có một cô con gái, và một người con trai đã 20 tuổi, từ nhỏ đã thông minh hơn người, nên được Thượng lão gia vô cùng cưng chiều, nhưng người màThượng lão gia yêu quý nhất không phải là đứa cháu trai của mình mà là cô cháu gái Thượng Tâm.

Trong mắt người ngoài, Thượng Tâm chính là một người rất xinh đẹp, một đại tiểu thư được mọi người ngưỡng mộ. Trên thực tế, cô được người nhà họ Thượng cưng chiều hết mực, thậm chí được bảo bọc như một đứa bé.

Cô chưa từng ngồi xe buýt, chưa từng ăn cơm ở căng tin trường, không có đi học thêm, cô cũng chẳng biết cây bút mình dùng giá bao nhiêu, chứ đừng nói đến việc làm sao để kiếm ra tiền. Mà Thượng Trạm Bắc lại không muốn con gái mình lấy chồng xa, nên chuyện hôn nhân của cô cũng đã được lo liệu từ trước khi cô chào đời.

Nhưng tất cả những việc đó đều theo ý muốn của cô sao?.

Đáp án tất nhiên là không.

Lần đầu tiên Thượng Tâm có một hy vọng nhưng không thể như ý của mình, đó chính là thi vào trường Cao Đẳng. Trước kì thi tốt nghiệp trung học, Thượng lão gia cùng cháu gái khoe khoang khoác lác, tuỳ tiện cô chọn trường học. Đáng tiếc Thượng Tâm lại mang tính tuỳ hứng và cố chấp, nên trừng mắt nói với ông: “Cháu sẽ đi vào trường bằng sức lực của bản thân, hơn nữa còn phải đâu vào trường lớn nhất thành phố G.

Tất nhiên ong cụ rất mừng khi cháu gái mình lại có chí như thế, nhưng sau khi nhận được phiếu điểm thi Cao đẳng xong, mọi người trong nhà đều trầm mặc. Thượng Tâm tự giam mình ở trong phòn rồi khóc suốt, ai khuyên cũng không nghe, cuối cùng vẫn là Hạ Hâm Hữu ra mặt, kéo cô ra ngoài, nhưng Thượng Tâm lại cố chấp phi thường, muốn thi lại một lần nữa.

Hôm nay chính là ngày Thượng Tâm được về nhà, khuôn mặt hồng hào hơi mang theo nét trẻ con, tóc rơi bên tai, đôi môi căng mộng. Vừa nhìn sẽ đánh giá ngay cô là cô gái trong sáng, mặc dù không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng gương mặt thanh tú làm người khác phải lóa mắt.

Tài xế của nhà họ Thượng là chú Lưu, vừa nhìn thấy côđã lập tức mở cửa xe giúp cô, tóc mái che khuất khuôn mặt của Thượng Tâm, không thể nhìn ra tâm tình gì của cô,chỉ là cô không khóc thì chắc thành tích học tập không quá kém.

Khi lên xe, chú Lưu liền thấy lo lắng, Thượng Tâm cốgắng lắm mới nói ra “Không trở về nhà, đến nhà trọ của anh Thần”.

“Tiểu thư, ông chủ còn còn có cậu chủ và bà chủ đều đang đợi cô về” chú Lưu quay đầu lại khuyên cô về nhà, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt đỏ hồng của cô nên không nói gì nữa mà thở dài, “Được”. Xem chừng lại thi rớt nữa rồi, trở về nhà cũng sẽ khóc, còn bị bà chủ mắng, nếu không để cho thiếu gia Thần khuyên nhủ tiểu thư thì chắc không xong đâu.

Thượng Tâm đứng ở trước cửa phòng trọ nhỏ, trong tay nắm kết quả học tập mà nhà trường phát cho cô,cô mím môi, thân thể bởi vì không đủ sức chịu đựng mà khẽ run. Cô lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, cẩn thận mở cửa nhà trọ.

Phòng trọ nhỏ này là do Thượng Trạm Bắc mua cho con rể tương lai tên Thần Tri Thư trước năm anh thi tốt nghiệp trung học, vì ăn mừng anh thi được vào trường Đại học lớn nhất thành phố G, còn anh lại cố trấn an cô khi thi rớt cao đẳng nên Thần Tri Thư cố ý giao chìa khoá phòng này cho cô, nếu rãnh rỗi cô có thể đến đây chơi.

Đây là lần đầu tiên cô mở cửa đi vào căn phòng này, vì cô sợ vừa nghe thấy tiếng nói của anh, là cô không thể ngừng khóc. Cô làm sao lại ngốc như vậy, đã thi liên tục hai năm, vào một trường cao đẳng nhỏ ở thành phố G, thế mà cũng không đậu.

“……. Thần thiếu, anh thật là hư…… Đừng kéo áo người ta…..” Giọng nữ yêu kiều lại xa lạ chợt từ bên trong truyền ra.

Thượng Tâm chợt ngẩn người.

“Em nói anh hư, vậy anh sẽ hư hơn nữa cho em xem. ” Nếu như chỉ một lời nói trên cô sẽ cho là mình bị ảo giác, nhưng giọng nói quen thuộc này, cô chắc sẽ không nghe lầm.

Gót chân giống như bị đính một chỗ, cô cố chấp di chuyển, tiến sát vào cửa, thông qua khe cửa cô nhìn thấy hai người đang trần truồng, một cô gái xa lạ đang ôm ấp yêu thương với Thần Tri Thư – chồng chưa cưới của cô.

“cạch…” một tiếng khiến hai người đang hưng phấn ở trên giường liền giật mình, cô gái đẩy Thần Tri Thư ra “Thần thiếu, hình như có tiếng đóng cửa, có phải có ai đến hay không”.

Thần Tri Thư dò xét một chút, thấy không có động tĩnh gì” có thể vừa rồi quên đóng cửa, đều là tại tiểu yêu tinh này, vừa vào nhà liền quyến rũ ta, xem ta phạt em như thế nào”

“Thần thiếu muốn phạt ta như thế nào cô gái lên tiếng như lạc giọng, nửa hồn nhiên nửa mị hoặc, chân chính câu mất hồn đàn ông.

“Yêu tinh, em là yêu tinh….”

Thượng Tâm nhìn thấy một màn này đã sớm chạy trối chết. Chú Lưu nhìn thấy Thượng Tâm vừa ra khỏi nhà trọ liền nôn mửa ở cạnh bồn hoa thì vội vàng chạy đến. Ông vô cùng hoảng sợ.

“Tiểu thư, làm sao vậy, sao lại nôn dữ vậy” Đồng thời đưa cho Thượng Tâm cốc nước ấm để cô súc miệng, chỉ là còn cầm được cốc nước, Thượng Tâm đã ngồi xổm xuống ói ra một trận. Nhưng lại không có nôn ra cái gì cả, chỉ không ngừng nôn khan mà thôi.

Chú Lưu vừa vỗ lưng vừa đưa nước cho cô, giằng co gần nửa giờ mới dìu Thượng Tâm lên xe, nhìn cô ngồi ở ghế sau xe khóc đến thương tâm, liền nhấn ga trở về nhà họ Thượng.

Thượng Tâm vừa vào cửa nhà, nước mắt lại không ngừng chảy, khiến cho mấy vị trưởng bối trong nhà vô cùng lo lắng.Ngay cả Hạ Hâm Hữu người luôn luôn nghiêm khắc đối với con gái cũng không dám mở miệng trách cứ, cả nhà chỉ là nhìn Thượng Tâm, thật sự không biết phải làm sao.

Thượng Tâm vừa sinh ra đã khóc không ngừng,đói bụng cũng khóc, không vui cũng khóc, không hài lòng cũng khóc, chỉ cần cô vừa khóc, cả nhà đều phải thoả hiệp.

Thượng Phẩm sợ nhất là tật xấu này của em gái, từ nhỏ đã gọi cô là “tiểu quỷ khóc”

Lần này Thượng Tâm không ngừng khóc, Thượng Phẩm liền sợ theo. Thấy cha anh liếc nhìn,anh nhắm mắt nói: “Tâm Tâm không có việc gì chứ, thi không đậu thì cũng đã rồi, người xưa đã nói “cô gái vô tài mới là đức”, con gái nhà giàu cần trình độ học vấn làm gì?” làm thanh niên thế kỉ hai mươi mốt, anh vừa nói câu đó ra đã lập tức muốn tự đánh vào mặt mình.

Thượng Tâm khẽ ngước mắt lên, liếc mắt nhìn một vòng người trong nhà, cuối cùng rơi vào trên mặt anh trai, giọng nói nhỏ mang theo chút nghẹn ngào, “Tiểu Hồ Đồ đánh giá bao nhiêu phân”

“698…..”

Hốc mắt Thượng Tâm rõ ràng đỏ hơn, thế nhưng cô lại cố gắng cắn răng nhịn khóc, mắt trừng lớn, nước mắt trực chờ dưới vành mắt, môi dưới bị cắn đếnđỏ bừng, cục cưng trong nhà, làm sao mà có thể không đau lòng như thế được.

Bà nội Thượng đem cháu gái ôm vào trong ngực, “được rồi, người nhà của chúng ta không cần so cùng người khác, một thành tích thôi mà, cũng không cần miễn cưỡng chính mình. Khi ba cháu bằng tuổi cháu bây giờ, thành tích cũng kém vậy thôi, cũng không biết bị ông cháu đánh bao nhiêu lần! Tâm Tâm của chúng ta còn hiểu chuyện hơn ba cháu rất nhiều, hơn nữa Tâm Tâm là con gái, gả cho người đàn ông tốt nào cũng tốt”.

Thượng Trạm Bắc vừa nghe xong, lập tức tiếp lời của mẹ mình “chính là như vậy, hiện tại học tốt không bằng được gả cho người tốt. Mặc dù Thần nhà ta không phải là danh gia vọng tộc, nhưng cũng đủ để cháu cả đời không cần lo lắng…”

“Oa…..”

Không biết Thượng Trạm Bắc nói điều gì không đúng làm mà khiến Thượng Tâm càng khóc lớn, vô vàng tiếng khóc nghẹn ngào

Khóc không ngừng, lần khóc này không giống những lần khóc trước, nó khiến cho cả nhà không ngừng lo lắng

“ Tâm Tâm……… Tâm Tâm………..”

“Tâm Tâm, cháu đừng doạ bà nội, Tâm Tâm…..”

Mặt mày Thượng Phẩm trắng bệch, vội vàng bảo người hầu trong nhà gọi diện thoại cho bác sĩ, bác sĩ liền chạy tới, kiểm tra một lượt, nói là cũng không có gì đáng lo ngại. Lúc này, ông Thượng và bà Thượng mới yên tâm.

Thượng Tâm uống thuốc an thần xong đã ngủ yên.

Người một nhà ở dưới lầu mặt mày rầu dĩ. Đại học khiến cho người ta nhức đầu, tính tình Thượng Tâm vô cùng bướng bỉnh, có lúc cố chấp giống như con bò nhỏ, cô muốn làm gì thì ai cũng không thay đổi được. Lúc này cô muốn tự mình thi vào Đại học lớn nhất thành phố G, người trong nhà không ai được giúp. Nhưng thật ra, với năng lực của cô có thi mười tám lần cũng chưa chắc đã đậu. Mỗi năm đều như thế, làm cho hai lão già 70 tuổi cũng không chịu được cái loại giày vò này.

“Mặc kệ, trước tiên phải nói với Hiệu trưởng đại học G, để Tâm Tâm đến đó học” Hạ Hâm Hữu mở miệng“chuyện này để Thượng Phẩm đi làm”.

“Mẹ, nếu Tâm Tâm không đồng ý thì làm thế nào?”

“không đồng ý cũng phải đi, đợi cảm xúc nó ổn định chúng ta sẽ nói cho nó biết”

“Vậy cũng tốt”

Hạ Hâm Hữu lên tiếng mọi người không ai phản đối, cũng liền lên lầu nghỉ ngơi. Vào đêm, tất cả mọi người đã ngủ yên, thuốc đã hết tác dụng Thượng Tâm liền tỉnh. Cô mặc quần áo, mang ba lô nhỏ lên, viết một lá thư đặt lên bàn học, sau đó lặng lẽ rời đi……….

Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà họ Thượng bị đánh thức trong tiếng hét chói tai của người giúp việc , trong biệt thự chỉ nghe “Tiểu thư rời nhà đi ra ngoài” sau đó liền ồn ào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.