Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 9: Nhai lá




Edit: Kang

Lăn lộn ở đại lục đối địch, kiêng kỵ nhất đại khái chính là bị người khác dò hỏi mục đích.

Diệp Từ dĩ nhiên cũng là như vậy, cho nên khi Thỏ Lưu Manh Số 1 hỏi Diệp Từ cái vấn đề này, Diệp Từ chỉ lành lạnh nhìn hắn một cái, không tính trả lời, xoay người muốn đi. Cũng không nghĩ, cô bị Thỏ Lưu Manh Số 1 kéo lại, Chiến Sĩ một thân áo giáp màu lục này hướng về Diệp Từ dùng sức khoát khoát tay: "Bạn hiểu lầm rồi, không phải tôi hỏi thăm mục đích bạn tới nơi này, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Diệp Từ nhìn thần sắc hắn có vẻ chân thành, hừ mũi coi như là trả lời: "Tôi biết rồi, buông tay."

Thỏ Lưu Manh Số 1 vội vàng buông ra tay, xoa xoa tay cười hắc hắc, dáng vẻ hết sức thật thà: "Cái đó, cái đó, thật ra thì tôi thấy bạn một lần mua của tôi nhiều thứ như vậy, tôi nghĩ tốt hơn hết nên báo với bạn một số tình huống."

Diệp Từ quay người lại nhìn Thỏ Lưu Manh Số 1, híp mắt lại, trong thanh âm cũng mang theo vài tia giễu cợt lương bạc: "Nói cho tôi tình huống bên kia? Tại sao?"

"Ai, đây cũng coi như phục vụ sau mua bán mà, tôi là một thương nhân có lương tâm." Thỏ Lưu Manh Số 1 cười hắc hắc.

"Tôi là game thủ đại lục đối địch, nếu anh nói cho tôi tình huống về 2 khối bản đồ kia không sợ tôi sẽ gây ra chuyện gì sao?" Diệp Từ híp mắt tiếp tục đánh giá biểu tình trên mặt Thỏ Lưu Manh Số 1.

Thật biết điều, người này lại còn nói cái gì mà phục vụ sau mua bán, đầu óc hắn có bị nước vào không vậy?

"Bạn chỉ đi 1 người, có thể làm ra chuyện gì to tát?" Thỏ Lưu Manh Số 1 ngược lại cảm thấy rất thoải mái, hắn cười một tiếng: "Tôi nói cho bạn chẳng qua là để cho bạn biết, Bắc Đại Lục không thể tùy tiện lăn lộn giống như ở đại lục mấy người, bây giờ Bắc Đại Lục loạn lắm luôn.

"Nga?"

"Gần đây a, không biết game thủ nào ở Thánh Vực Tuyết Sơn kích hoạt một cái nhiệm vụ gì đó, dẫn tới một con Boss Người Tuyết cấp 160, không biết từ đâu nhảy ra, làm cho người muốn đi Tuyết Sơn kinh hồn táng đảm, nếu không cẩn thận liền bị hất văng về, tôi nói nếu bạn muốn đi Thánh Vực Tuyết Sơn thì phải cẩn thận một chút, nếu không một vuốt liền hất văng bạn về đại lục của bạn rồi." Thỏ Lưu Manh Số 1 vừa sửa sang lại quyển trục trên bàn, vừa báo cho Diệp Từ.

"Còn nữa, bình nguyên Budjamel cũng không yên ổn, ở cạnh đó có 1 thành hoang, bây giờ 3 đại công hội đều đang đóng quân ở Budjamel để đánh tòa thành này đấy, ba chân đỉnh lập*, một mình bạn là người đại lục đối địch muốn tiến vào bên trong bình nguyên Budjamel, phỏng đoán bất khả thi." Thỏ Lưu Manh Số 1 nhún vai một cái lại lắc đầu 1 cái dáng vẻ bày tỏ rất đáng tiếc: "Nếu như bạn nhất định phải đi vào, tôi vẫn là xin khuyên bạn, qua một thời gian nữa đợi bọn họ đánh hạ xong tòa thành hoang đó đã, lúc đó cũng ít người hơn, đến bình nguyên Budjamel cũng dễ hơn cút."

(Kang: *= thế kiềng 3 chân, 3 phen giằng co.)

Diệp Từ nghe Thỏ Lưu Manh Số 1 nói, trong lòng hơi kinh hãi. Không nghĩ tới giá Bắc Đại Lục tay chân còn rất nhanh, trực tiếp đã bắt đầu muốn tấn công thành hoang rồi, hơn nữa còn là 3 đại công hội chung nhau đánh một tòa thành hoang. Diệp Từ nghĩ, cô đại khái đã biết tại sao Già LAm Thần Điện lại coi trộng cái cuốc kia như vậy rồi, cong hội bọn họ nhất định có 1 đại sư chế dược, chỉ cần có rđược cây cuốc này, dược sư đó có thể đào được nhiều dược tốt, từ đó có thể chế được nhiều thuốc tốt hơn.

Trong lúc công hội hỗn chiến, thật ra thì có lúc so hơn thua cũng không phải trình độ game thủ cao bao nhiêu hay đoàn đội có bao nhiêu kinh nghiệm, so là xem lực lượng hậu cần bên nào mạnh, so là xem bên nào nhiều tiền lắm của. Già Lam Thần Điện, Tinh Thần Công Hội còn có Huyết Vũ Phiêu Hương, 3 công hội bàn này về thực lực tuyệt đối là không sai biệt lắm, nếu bọn họ có thể giữ vững thế kiềng 3 chân lâu như vậy đã đủ nói lên bọn họ vô luận là kỹ thuật hay kinh nghiệm chiến đấu của đoàn viên, hoặc là trang bị, chênh lệch đều rất nhỏ, ngay cả hậu cần của họ chênh lệch cũng rất nhỏ.

Ở thời điểm này, một đại dược sư nho nhỏ, thường thường liền có thể thay đổi cân bằng một cuộc chiến.

Đây đại khái chính là ngàn cân treo sợi tóc đi.

Diệp Từ nghĩ lại nghĩ, cách bố trí của Thiên Thiên Hướng Thượng, mặc dù kém mấy đại công hội còn rất xa, nhưng là cũng đã bắt đầu tiên phát chế nhân, có Bạch Mạch và Cập Thì Vũ chống đỡ công hội, cô cũng không cần lo lắng vấn đề phát triển của công hội, cô chỉ cần vì công tìm được tài nguyên tốt nhất là được rồi.

"Vậy theo anh nói đi Thánh Vực Tuyết Sơn sẽ dễ dàng hơn đi bình nguyên Budjamel một chút?"

"Theo số lượng địch nhân mà tính thì như vậy." Thỏ Lưu Manh Số 1 bất tri bất giác đứng ở góc độ của Diệp Từ vì cô phân tích vấn đề: "Mặc dù nói Người Tuyết đó cấp 160, nhưng muốn trốn tránh một con quái, không phải vẫn sẽ dễ hơn tránh khỏi tai mắt của mấy chục vạn game thủ sao?"

Diệp Từ gật gật đầu, sau đó hỏi: "Anh biết 3 đại công hội tấn công thành hoang nào không?"

"Không biết a, loại chuyện này đều chueyenj tối cơ mật của các đại công hội, game thủ tán nhân như chúng tôi làm sao mà biết được." Thỏ Lưu Manh Số 1 lắc lắc đầu, rồi sau đó lại nhìn Diệp Từ nói: "Không phải bạn muốn đi tới chỗ mẫy chục van game thủ kia kiếm chuyện chứ"

Diệp Từ từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười: "Cám ơn tình báo của bạn, tôi đi đây."

"Hoan nghênh lần sau lại trở lại chiếu cố sinh ý của tôi!" Thỏ Lưu Manh Số 1 hiếm khi nào trong vòng 1 ngày kiếm được nhiều tiền như thế, tâm tình tốt vô cùng, thậm chí vẫy tay chào Diệp Từ, nhiệt tình vô cùng.

Bởi vì đổi sang túi lớn, cho nên, Diệp Từ ở trong chợ giao dịch mua không ít đồ tiếp tế, nơi nàyđồ tiếp tế thế nhưng lại rất đấy đủ, cộng thêm những đồ Diệp Từ có mang theo, cô tính một chút, nếu như chỉ đi bình nguyên Budjamel và Thành Vực Tuyết Sơn thì như vậy là dủ.

Bởi vì lần xuất hành này của Diệp Từ là có mục địch, cho nên cũng không tính dừng chân lâu ở đâu ngoài 2 bản đồ này, huống chi, sắp update rồi, hơn nữa Thịnh Thế cũng sắp tiến vào Vận Mệnh rồi, cô không muốn ở thời điểm update xong, cô còn lang thang ở bên ngoài. Dựa theo tính toán của Diệp Từ, cô định trước thời điểm update một ngày trở lại Đông Đại Lục.

Mặc dù Thỏ Lưu Manh Số 1 là game thủ Đại Lục đối địch, nhưng Diệp Từ vẫn cảm thấy con mắt nhìn người của mình cũng không tệ lắm, từ trên người Thỏ Lưu Manh Số 1 cô cũng không phát hiện được lý do để anh ta phải lừa cô. Nói cách khác, lời của Thỏ Lưu Manh Số 1 rất có sức thuyết phục, hơn nữa những điều anh ta nói cũng không phải bí mật gì, trên căn bản mọi game thủ Bắc Đại Lục đều biết, nếu như Diệp Từ không tin, chỉ cần tùy tiện tìm một người, ném ra 1-200 kim cũng có thể hỏi được những câu như vậy.

Nếu bình nguyên Budjamel bây giờ đang có đoàn chủ lực của 3 công hội chiếm đóng, Diệp Từ tự nhiên sẽ không xông vào, vạn nhất thật sự vô tình chết trong tay kẻ nào đó tại đây thì đúng là mất nhiều hơn được. Dù cho cô đii vị tinh chuẩn, dù cho cô thao tác sắc bén, một người năng lực dù sao cũng có hạn, so với mấy trăm ngàn chủ lực của 3 đại công hội, cô căn bản không có bất kỳ ưu thế nào. Cho nên mục tiêu chủ yếu lần này của Diệp Từ là Thánh Vực Tuyết Sơn, dù sao bình nguyên Budjamel cũng là chỉ làm một cái nhiệm vụ chạy chân cho Reda, cũng không phải khâu quan trọng trong nhiệm vụ sử thi mà Moore ban bố, dù cho bây giờ không làm, hẳn cũng không có vấn đề gì.

Cân nhắc thiệt hơn một chút, Diệp Từ liền đi về phía Thánh Vực Tuyết Sơn.

Thỏ Lưu Manh Số 1 coi như một thương nhân thành thực thủ tín, bản đồ anh ta đưa cho Diệp Từ bản đều là chặng đường ngắn nhất, Diệp Từ chỉ cần cứ thế chạy theo đường lớn trên bản đồ là dược. Sau khi xuyên qua mấy bản đồ phụ caanh bình nguyên Budjamel, game thủ đối địch càng ngày càng nhiều, Diệp Từ không thể không xuống ngựa, tiến vào trạng thá iTiềm Hành, dùng xe buýt số ‘11’ chạy về phía Thánh Vực Tuyết Sơn.

Cứ như vậy tiến về phía trước đại khái ba ngày sau, Diệp Từ rốt cuộc tiến vào bản đồ Thánh Vực Tuyết Sơn.

Thánh Vực Tuyết Sơn là một ngọn núi tuyết nằm phía bắc của Bắc đại lục, nó thật ra cũng không phải ngọn núi tuyết cao nhất Bắc đại lục, thế nhưng nó là ngọn núi tuyết nổi danh nhất Bắc Đại Lục. Cũng không có gì lạ, chỉ vì trên ngọn núi tuyết này có Tinh Linh hệ thần bí Chelsea và Huyết Tinh Linh.

(Kang: Vâng! Đúng là Chelsea đấy ạ! =)))

Thậm chí còn có tin đồn nói, có người đã từng ở Thánh Vực Tuyết Sơn thấy qua thần miếu viễn cổ của Tinh Linh, bất quá xung quanh thần miếu có rất nnhieeufNguoiwf Tuyết cấp bậc cao canh giữ, khiến người ta không thể nào tới gần.

Dĩ nhiên, những điều này đều là nghe nói, cho đến bây giờ cũng không có ai có thể lục soát toàn bộ Thánh Vực Tuyết Sơn, mà bản đồ trên tay Diệp Từ cũng là hết sức đơn giản. Nó là do đại sư vẽ bản đồ của thành chủ Bắc Đại Lục căn cứ vào hoàn cảnh mà những kẻ mạo hiểm miêu tả lại mà vẽ ra, cho nên nếu Diệp Từ muốn chi tiết về bản đồ này mà nói, tấm bản đồ này chỉ có thể đại khái cung cấp cho cô một ít phương hướng, rất nhiều thứ phải tự mình tìm tòi mới thấy được.

Thánh Vực Tuyết Sơn hết sức giá rét, khắp nơi đều là băng tuyết bao trùm, ở chỗ này đi lại người chơi nếu như không chú ý, rất dễ dàng bị đông cứng, cho nên Diệp Từ ở trong chợ giao dịch mua cho mình một bộ quần áo da chống lạnh, bây giờ vừa vặn đem ra mặc.

Mặc dù trang bị Thợ Săn nổi tiếng nhẹ nhàng, nhưng bộ đồ da chống lạnh này cũng đủ dày nặng, khiến cho Diệp Từ mặc chúng cũng có chút chật vật. Ở dưới chân Thánh Vực Tuyết Sơn, vẫn có rất nhiều game thủ, nơi này có rất nhiều quái trên dưới cấp 50, tỷ như Tuyết Hổ, Tuyết Miêu còn có một vài quái hình người, đổi mới không tồi, giá trị kinh nghiệm cũng rất khả quan, cho nên game thủ lập đoàn ở đây luyện cấp không ít.

Chẳng qua là thời tiết nơi này thực sự quá lạnh, ở chỗ này luyện cấp cần hao phí càng nhều thức ăn và thể lực hơn những nơi khác, may ở chỗ quái ở đây bạo ra thuốc thể lực và thịt tương đối nhiều, khiến cho những người đến đây luyện cấp không tính là kiếm ra tiền, nhưng là tuyệt đối cũng không lỗ vốn.

Diệp Từ Tiềm Hành vượt qua khu luyện cấp dưới chân núi, đi lên con đường núi tương đối bằng phẳng, theo thế núi quanh co uốn lượn, người chơi càng ngày càng ít, bất quá, những người còn dư lại sung sức mười phần, thế nhưng, bọn họ tới nơi này cũng không phải là để đánh quái, mà là để bắt tọa kỵ.

Ở các Đại Lục trừ có thể mua ngựa từ chỗ Buôn Ngựa ở trong thành, người chơi còn có thể thông qua mua dây cương để tự mình bắt đủ loại thú cưới, nhưng là, những thũ cưỡi này cũng không dễ bắt. Nếu không phải vì tính khí quá hung mãnh, khiến cho người chơi không thể hạ thủ, cuối cùng chỉ có thể đánh chết, thì cũng là cấp bậc quá cao, tỷ lệ bắt được rất thấp. Cho nên, có một số ít nơi đổi mới tọa kỵ tương đối nhanh, liền trở thành nơi tụ tập của các game thủ.

Cũng giống như ở Bắc Đại Lục, lấy giai đoạn cấp 60 hiện tại làm ví dụ, bây giờ tọa kỵ thích hợp nhất với người chơi nằm ở một khu đất trống dưới chân núi Sơn Nam thuộc Thánh Vực Tuyết Sơn, nơi đó có rất nhiều Tuyết Mã, tốc độ tọa kỵ của chúng có thể đạt tới 120%, không chênh lệch lắm với tọa kỵ được bán trong thành, nhưng toàn thân con ngựa này trắng như tuyết, ánh mắt đủ màu rực rỡ, rất được các game thủ nữ yêu thích, giá bán lại cao hơn ngựa tỏng thành nhiều. Điều này cũng hấp dẫn đông đảo game thủ đến nơi này bắt ngựa, nếu như game thủ vận khí tốt, có thể tóm được một con cực phẩm tốc độ vượt qua 120 %, cũng coi như phát tiểu tài.

Mặc dù những công hội lớn sẽ không làm những việc vô bổ như vậy, nhưng những game thủ phổ thông lại rất ham thích loại chuyện này. Bọn họ thường thường túm 5 tụm 3, có Thợ Săn , Du Hiệp là đội viên chủ lực, Mục Sư phụ trợ, Tế Tự chờ phụ trợ, tốt nhất nên có thêm 2 tên chức nghiệp trọng gipas như Chiến Sĩ hoặc Thánh kỵ sĩ, nếu như phối hợp ăn ý, một ngày bắt 5-7 con là không thành vấn đề.

"Chính là con kia, chính là con kia! Cái con mắt đỏ đó! Tôi cảm thấy con kia nhất định là cực phẩm!" Thời điểm Diệp Từ Tiềm Hành qua dải đất trống, nghe được tiếng hô của những game thủ thi nhau vang lên. Diệp Từ ngừng lại, cẩn thận nhìn một cái, hóa ra là một tiểu đội 5 người, một Thợ Săn, một Du Hiệp, một cái Đạo Tặc, một Mục Sư và một Chiến Sĩ, đứng phía trước là Du Hiệp, trong tay hắn cầm dây cương, quăng về phía một con Tuyết Mã đang hoảng sợ.

Bắt tọa kỵ chính là dựa vào sức bật, trong vòng thời gian ngắn đuổi theo tọa kỵ thông thường đều là chủ của tọa kỵ đó.

"Mau cho nó một cái Chậm Chạp, Mục Sư, mau cho nó 1 cái Chậm Chạp, Chiến Sĩ qua bên kia chặn nó lại, tôi sắp ném đây!" Du hiệp vừa cấp tốc chạy nhanh vừa lớn tiếng hô, tốc độ của hắn rất nhanh, so với chức nghiệp Du Hiệp thì hắn thực sự rất nhanh. Diệp Từ nhìn tốc độ chạy của hắn, chắc chắn trên người Du Hiệp này có trang bị gia tốc, nếu không, tốc độ của Du Hiệp này nhanh đến nỗi khó tưởng rồi.

Mục Sư phía sau quăng Chậm Chạp, ngược lại khả annwg tính toán không tồi, hắn không chạy theo sau Du Hiệp, mà trực tiếp ngoặt sang hướng khác, đón đầu đường chạy của Tuyết Mã, Chiến Sĩ từ 1 đầu khác chạy thẳng tới trước vó ngựa, muốn xua Tuyết Mã về phía Du Hiệp kia.

Thợ Săn và Đạo Tặc ở vòng ngoài phòng bị, tránh cho kẻ khác thèm thuồng Tuyết Mã mà phát động tấn công. Đây cũng là một tiểu đội bố trí vô cùng chặt chẽ.

Diệp Từ nhìn một hồi, cũng không muốn nhìn nữa, thuận đường đi lướt qua bọn họ, Tiềm Hành về phía cuối của dải đất trống. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, nếu như đi đường lớn, trước mặt sẽ có một đám Gấu Tuyết cản đường, cấp bậc bọn chúng cũng trên dưới 80, thường có đoàn đội tương đối lớn ở đó cắm chốt luyện cấp, nếu đi từ nơi đó, không cẩn thận sẽ chọc phải phiền toái, cho nên, vẫn là đi qua vùng đất trống này có vẻ khả quan hơn.

Vùng đất trống này có một nơi tương tự như vách núi, game thủ bình thường không thể vượt qua được, nhưng trên người Diệp Từ có Miêu Trảo nên không cần cố kỵ, có thể nói là leo tương đối dễ.

Diệp Từ một chút cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn với người Bắc Đại lục, thật ra thì không riêng gì Diệp Từ, bất kỳ một người nào có thể đi sâu vào Đại Lục đối địch như vậy đều không muốn phát sinh chuyện này, nhưng là, thường thường sẽ luôn phát sinh một số chuyện không như ý muốn.

Diệp Từ nhìn tiểu đội bắt ngựa đó đang không ngừng lùi về phía sau, phương hướng kia thế nhưng lại đúng là nơi cô cần phải đến, cô vội vàng cấp tốc lui về phía sau mấy bước, né tránh bọn họ. Dù cho trang bị trên người mình không tệ, thuộc tính cũng rất tốt, nhưng đối phương dù sao cũng là Đạo Tặc, năng lực trên phương diện truy tung thì không chức nghiệp nào có thể hơn bọn họ, nếu như dựa vào quá gần, khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện.

Có lúc càng không muốn trêu chọc phiền toái, phiền toái lại càng tìm tới cửa. Bên này Diệp Từ đang vì tránh né Đạo Tặc, đi vòng do một vòng lớn, nhưng không nghĩ tới Thợ Săn kia cũng lại đang áp sát mé bên này. Nếu không phải Diệp Từ xác nhận hai người này cũng chỉ đang tuần tra, cô cũng muốn hỏi bọn họ môt chút, có phải mắt mọc sau gáy không vậy? Làm sao mình đi đến chỗ nào, bọn họ liền theo tới đó vậy?

Hai người nọ đã áp sát rất gần rồi, sau lưng Diệp Từ đã là vách núi, cô không còn cách nào khác là náp vào sau một tảng đá kín đáo, hy vọng dùng gió rét cha giấu hơi thở nguy hiểm trên người mình. Thợ Săn kia cảnh giác không cao, cũng không có phát hiện điều gì dị thường, nhưng Đạo Tặc kia cảnh giác lại rất cao, hắn còn cách nơi Diệp Từ ẩn thân chừng 7-8m, chợt phát hiện sau lưng mình có nguy hiểm, hắn lập tức xoay người, ném về phía Diệp Từ một cái Truy Tung, thân hình Diệp Từ lập tức bại lộ.

Trước tiên không nói đến Diệp Từ là chức nghiệp gì, hồng quang trên người Diệp Từ khiến Đạo Tặc này cả kinh, hắn nhanh chóng hô lớn trong đội: "Không tốt, có đánh lén!"

Ba người kia vẫn đang bắt ngựa lập tức cả kinh, Tuyết MÃ đã bị họ quăng Chậm Chạp, dây cương của Du Hiệp đã sắp tròng được vào cổ Tuyết Mã rồi, nếu lú này nhảy ra một tên Trình Giảo Kim thì thực sự khiến nhân thần công phẫn.

Bất quá tiểu đội này rõ ràng rất thường gặp phải chuyện như vậy, bọn họ cũng không hoảng, sau khi Mục Sư ném cho Tuyết Mã mấy kỹ năng khống chế, liền vọt về phía Đạo Tặc. Mục sư Pháp Sư và Tế Tự Thuật Sĩ là những chức nghiệp có tốc độ chậm nhất, cho nên thời điểm Mục Sư tới được chỗ Đạo Tặc, Chiến Sĩ đã giơ lá chắn đánh bọc sườn.

"Là một người đại lục đối địch, hắn có thể một mình đi tới nơi này, nhất định bản lãnh không nhỏ, mọi người phải cẩn thận." Ngay tại thời điểm 4 người trừ Du Hiệp bao vây Diệp Từ, Đạo Tặc cũng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, vừa đi vừa nói, sau đó hắn tiến vào trạng thái Tiềm Hành.

Mà Diệp Từ không kiềm được than thở, mình thật là xui, chỉ đi vòng vòng cũng bị người phát hiện, thực sự quá xui xẻo! Nhìn tư thế bọn họ dã chuẩn bị đnahs bọc sườn, chỉ sợ dù mình có giải thích cũng không ăn thua, biện pháp tốt nhất bây giờ là giải quyết luôn bọn họ, tránh dính phải càng nhiều phiền toái hơn.

Cô liền trực tiếp đi ra khỏi tảng đá, vừa vọt đi vừa ném cho Mục Sư mấy cái kỹ năng liên tục tổn thương. Trong quá trinhg pk, Mục Sư đều là đối tượng đầu tiên bị nhắm đến, bởi vì chỉ cần bọn họ còn sống, toàn bộ đoàn đội vẫn còn năng lực phục sinh, điều này cũng không có gì lạ, trong bất cứ trận loạn đấu nào thì Mục Sư bị chết nhiều nhất là điều không thể khác được.

Mục Sư vừa tự thêm máu cho mình vừa né tránh theo lộ trình chứ S, bất quá, hắn có chút nhức đầu, người này dame thực sự cao! Chẳng qua chỉ là mấy cái kỹ annwg tổn thương liên tục, lại khiến cho huyết của hắn rào rào rơi xuống. Mà khi hắn nhìn thấy tên người công kích liền cực kỳ kinh hoảng, hô lớn trong kênh đội ngũ: "Chúng ta nên rút lui thôi!"

"Làm sao vậy?"

"Người đánh tôi là Công Tử U a! Cái vị Công Tử U Đông đại lục đó!"

"Cái gì!"

Thời điểm pk kiêng kỵ nhất chính là khiếp đảm và phân thần, mà lần này h cọả 2 điều đều có đủ, ngay tại một giây kế tiếp hắn liền bị treo trên đất, bạo ra món đồ gì đó. Đối với trang bị Diệp Từ một chút cũng không thèm để ý, cô bây giờ chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái.

"Chúng ta lui đi, về thành kêu thêm người."ĐCùng là là Thợ Săn, đối mặt với danh tiếng và thao tác của Công Tử U, Thợ Săn của tiểu đội bắt ngựa này lộ ra vạn phần kiêng kỵ, hắn biết khoảng cách giữa mình và Công Tử U có bao nhiêu.

"Du Hiệp,ngựa của cậu đã bắt được chưa!" Chiến Sĩ cũng biết nếu đánh tiếp, mấy người bọn họ nhất định sẽ thua, chỉ cần ngựa bắt xong, bọn họ vẫn nên chạy nhanh chút.

Bằng không rớt kinh nghiệm và trang bị thì quá hố rồi.

"Còn 15s, các cậu kiên trì chút nữa! Các cậu nhặt đố của Mục Sư lên! KĐừng để Công Tử U nhặt đi!" Du Hiệp vừa bận bịu bắt ngựa vừa không quên chỉ huy mọi người, hắn là đội trưởng đội bắt ngựa này, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm giảm thiểu tổn thất cho tiểu đội xuống mức thấp nhất.

"Các cậu dẫn Công Tử U qua chỗ tôi, tôi quăng cho cô ta một cái Muộn Côn, chỉ cần làm choáng cô ta là chúng ta có thể thu thập cô ta!" Đạo Tặc vẫn luôn di chuyển sau Diệp Từ 20m, chỉ cần Diệp Từ cách hắn 4-5m, hắn chỉ cần 1 cái tăng tốc là có thể vọt tới phía sau của cô, đánh ra 1 cái Muộn Côn.

" Được, không thành vấn đề." Chiến Sĩ và Thợ Săn mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi với danh hào Công Tử U, bất quá, nếu lúc này lui lại chính là chết, không ai nguyện ý chết. Bọn họ một vừa uống dược, vừa khép chặt vòng vay về phái Đạo Tặc.

Diệp Từ cũng khôngdùng đại chiêu với mấy người này, chủ yếu là bởi vì cô không muốn lãng phí tên, cho nên vẫn luôn luôn dùng kỹ năng tổn thương liên tục ít hảo tổn lại cooldown ngắn, cô cảm thấy, bị loại liên kỹ này tha chết, thật ra thì cũng là một việc vô cùng khó chịu.

Cô vừa bôn chạy vừa quăng thêm cho Chiến Sĩ và Thợ Săn 2 kỹ năng tổn thương liên tục, thuận tiện mỉm cười, ở sau lưng cô 20m còn có 1 Đạo Tặc, hắn muốn làm gì? Cho mình Muộn Côn sao? Nếu quá xem thường đối phương thì không tốt lắm. Cô nghĩ rồi nghĩ, dù sao cô cũng đã giết Mục Sư, lại nghĩ, thân phận mình đã bại lộ rồi, như vậy lúc này chiêu Lão Tứ ra cũng không còn là vẫn đề nữa.

Cô huýt 1 tiếng, liền triệu hồi Lão Tứ, Bá Vương Long là giống Rồng, là sủng vật cấp bậc cao nhất trong tất cả Thợ Săn, đối với những sinh vật khác sẽ có tác dụng chấn nhiếp nhất địnhg.Sủng vật Báo Săn của Thợ Săn trong đội săn ngựa đang giương nanh múa vuốt lao về phía Diệp Từ, bị Lão Tứ 1 cái quét đuôi quất cho văng thật xa, nó gập eo, nặng nề rên rỉ, xem bộ bị thương rất nặng.

Thợ Săncó chút sửng sốt, là người đứng đầu chức nghiệp, hắn biết sủng vật của Công Tử U lợi hại, mặc dù cũng xem qua video nhiều lần rồi, nhưng phải biết, nhìn qua và đối đầu qua là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng. Khi Công Tử U vẫn 1 mình đối đầu với họ, hắn đã cảm thấy có một loại áp lực to lớn ép tới hắn không thở nổi rồi. Mà bây giờ cô đem sủng vật của mình triệu hồi, cái loại áp lực đó lại gia tăng thêm 1 mã, sống như muốn cứ thế ép chết họ luôn.

Công Tử U cũng không đánh ra kỹ năng nào dame lớn, vẫn luôn sử dụng kỹ năng cơ bản đối phó bọn họ. Những kỹ năng này mặc dù trị tổn thương không tính là cao, nhưng cũng làm bọn họ khủng hoảng không nhỏ.

Tỷ như thời gian thi triển nhanh, tỷ như CD ngắn, dù cho tổn thương không cao, nhưng nếu ứng dụng không khéo, cũng có thể tạo thành tổn thương chí mạng.

Diệp Từ vừa quăng cho 2 người một cái Độc Hạt Đinh Thứ, vừa chỉ huy Lão Tứ đánh về phíaĐạo Tặc sau lưng. Lão Tứ mặc dù vóc người to lớn bất quá phản ứng một chút cũng không chậm, để cho Lão Tứ đối phó với Đạo Tặc lấy tốc độ làm chính, hơn nữa Lão Tứ còn có lợi thế cấp bậc, vô luận tên Đạo Tặc kia linh xảo thế nào cũng đủ để nó cắn 1 ngụm.

"Độc Hạt Đinh Thứ của cô ta sao lại lợi hại như vậy, lam của tôi sắp bị rút cạn rồi!" Chiến Sĩ đã vọt tới bên người Diệp Từ, nhưng là hắn lại phát hiện lam của mình không còn bao nhiêu. Ở Vận Mệnh, các chức nghiệp đều phải dùng tới mana, trong lúc pk thì mana còn quý hơn cả huyết, bởi điểm mana là đại biểu cho khả năng chiến đấu, nếu như hết mana, trên căn bản chẳng khác nào trận đấu đã kết thúc!

"Không biết. Có thể trên người cô ta có trang bị thêm thuộc tiinhs, nếu không thì độc Hạt Đinh Thứ của cô ta cấp bậc quá cao." Thợ Săn một bên liều mạng chạy theo Diệp Từ , một bên phóng kỹ năng về phía cô, thê snhuwng, kỳ quái chính là, hắn rõ ràng đã nhắm trúng Công Tử U, vì sao thời điểm kỹ năng vừa tới trước thân thể Công Tử U liền bị cô tích tắc tránh khỏi chứ ? Điều này làm cho Thợ Săn kia không thể hiểu nổi.

“”Mặc kệ đi!" ChiếnSĩ vọt tới bên người Diệp Từ, giơ khiên lên hung hăng đánh về phía Diệp Từ . Không thể không nói, Chiến Sĩ này vẫn có chút công phu, ít nhất cái khiên này đập xuống đủ xảo diệu, nhìn thì giống nhưu tùy tiện đập xuống không chút kỹ thuật, nhưng thời điểm giáng xuống thì thiên biến vạn hóa, game thủ bình thường nhất định sẽ không tránh khỏi.

Chỉ tiếc Diệp Từ không phải game thủ bình thường, khi cô thấy Chiến Sĩ vọt tới bên người mình, thời điểm tấm khiên giơ lên thì thân thể cô liền di chuyển, thân thể rất linh xảo nghiêng về phía bên trái, Chiến Sĩ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Công Tử U trước mặt bỗng dưng biến mất, rồi sau đó hai khớp xương phía sau 2 chân của hắn chợt đau nhói, hắn liền nhận được thông báo của Hệ Thống nhắc nhở hắn đã bị Tàn Phế.

Trong lòng Chiến Sĩ bây giờ bạn muốn có bao nhiêu phiền muộn liền có bấy nhiêu phiền muộn, bị rút sạch lam không nói, lá chắn đánh không trúng không nói, lại còn bị đối phương ở trong nháy mắt liền vọt đến sau lưng trđánh cho tàn phế, khiến cho hắn buồn bực nhất chính là hắn phản ứng không kịp! Mệt cho hắn bình thường cảm thấy năng lực của mình là rất giỏi, nhưng tại sao bây giờ gặp phải dối thủ là Công Tử U thì một chiêu cũng đánh không lại chứ?

Diệp Từ không muốn lãng phí thể lực và vật phẩm, cho nên sau khi đánh cho Chiến Sĩ tàn phế cũng mặc kệ hắn, cô nhìn tợ Săn huyết đã không còn bao nhiêu, không nghĩ nhiều, trực tiếp bồi thêm 1 tiễn, bắn hắn ngã trên đất, nghiêng đầu đối phó Đạo Tặc.

Đạo tặc không nghĩ tới da Lão Tứ quá dày rồi, hơn nữa công kích lại nhanh, mặc dù chỉ đối chiến mấy chục giây mà khiến cho hắn đầy đầu mồ hôi, loại này sinh vật trọng giáp này để cho Pháp Sư hoặc Chiến Sĩ đối phó còn được, nếu giao cho đạo tặc đi đối phó, thật là muốn mạng già của hắn.

"Du Hiệp, bắt được ngựa rồi thì mau chạy, đừng để ngựa cũng bị bạo mất, nếu không hôm nay chúng ta liền đi công cốc rồi." Chiến Sĩ bị tàn phế sau khi nhìn thấy Thpwj Săn bị bắn gục liền không chút do dự lớn tiếng nói với Du Hiệp cách đó không xa.

Du Hiệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn người đồng đội của mình, chết hai người, tàn phế một người , còn dư lại một người phỏng đoán cũng chống đở không được bao lâu, hắn cắn môi, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng là không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Tôi trở về tìm người, các cậu cẩn thận!" Dứt lời, lập tức tránh đi.

"Đạo Tặc, cẩn thận, Công Tử U qua chỗ cậu." Chiến Sĩ có chút tuyệt vọng nhìn Diệp Từ nhanh chóng phóng về phía Đạo Tặc, hắn chậm rãi thở dài. Bởi vì hắn còn chưa nói xong, ngay cả đạo tặc cũng ngã xuống rồi.

Lão Tứ đối vớiviệc mình lại được ra ngoài lần nữa tỏ ra hết sức hưng phấn, sau khi Đạo Tặc ngã xuống, lập tức liền rung đùi đắc ý với Diệp Từ, Diệp Từ ném cho nó 1 miếng thịt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy di Hiệp đã chạy rất xa rồi, hiện tại đuổi theo cũng vô ích, vì vậy nghiêng đầu đi tới 4 người trên mawtjd dất.

Ánh mắt cô lành lạnh lướt qua Chiến Sĩ, một chữ cũng không nói, thậm chí ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không, chẳng qua ánh mắt không sắc thái kia khiến da đầu Chiến Sĩ run lên, đây chính là cái gọi là game thủ cao cấp sao?

Hắn có thể cảm giác được, Công Tử U từ đầu tới đuôi cũng không đánh thực, cô tựa hồ đang cố kỵ điều gì đó, bất quá chỉ cần như vậy, cũng có thể thấy khoảng cách thực lực của họ và Công Tử U đúng là dựng sào thấy bóng.

Công Tử U cũng không đi nhặt trang bị của ai, tựa hồ cô không có chút hứng thú nào với mấy thứ này. Trên thực tế Diệp Từ cũng không chút hứng thú nào với mấy thứ đồ này thật, cô chân chính cảm thấy hứng thú chính là thứ trên người Du Hiệp, rốt cuộc là cái gì sẽ khiến cho tốc độ của hắn trở nên nhanh như vậy?

Chiến Sĩ đưa mắt nhìn bóng lưng Công Tử U đi xa, hắn siết chặt quả đấm, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó hắn cũng phải trở thành cao thủ!

Một bóng người đội mũ rộng vành màu đen đứng ở phía sườn núi đối diện, cúi đầu nhìn trận chiến vừa xảy ra ở thung lũng kia, môi của hắn khẽ cong lên biểu tình thú vị, không nghĩ tới, ở nơi này lại có thể gặp được một người thú vị như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nghĩ một hồi, bỗng nhiên búng tay một cái, tự nói 1 mình: "Hình như cái Ảo Thuật Pháp Sư kia nói, người giết cô ta rooisf nhặt đi cái cuốc không phải là Thợ Săn sao? Sao mình lại quên mất chứ."

Dứt lời hắn lại cúi đầu nhìn bóng người mang theo con khủng long to lớn đi sâu vào phía trong thung lũng: "Ai nha, Công Tử U, cô quá xấu rồi, lại để tôi chịu oan thay cô. . ." Hắn vừa khẽ mỉm cười, vừa xoay người, vạt áo choàng tung bay, bông tuyết phiêu phiêu, đảo mắt qua, chỗ sườn núi kia làm gì còn ai, một mảnh đất trời trắng thuần, không hề có chút thay đổi nào.

Diệp Từ vẫn luôn biết có người đang quan sát mình, cô ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một lần, nơi này chỉ có một màu tuyết bao la, làm gì có ai? Cô cúi đầu xuống, cảm thấy là mình quá mức nhạy cảm rồi, lại tinh tế cảm nhận 1 phen, phát hiện cũng không có gì bất ổn, lúc này mới xoay mình lên lưng Lão Tứ, đi về phía Tây thung lũng.

Chỗ vách đá kia thật ra thì không hề bền chắc, đá đã phong hóa rất nghiêm trọng rồi, bất quá bởi vì Thánh Vực Tuyết Sơn trời đông giá rét, khiến cho trên mặt vách đá phong hóa kia đóng dày 1 lớp băng. Tuyết trên Thánh Vực Tuyết Sơn dường như chưa tan bao giờ, ở chỗ này cho tới bây giờ cũng không có mùa hè, ngay cả mùa xuân và mùa thu cũng rất ngắn ngủi, 2 mùa này tồn tại cũng chỉ là để mang đến cho nơi này vài giọt mưa, tưới lên những khối băng cứng kia, sau đó để cho giá rét thấu xương đem những giọt nước mưa này trở thành một phần băng mới, chỉ như vậy mà thôi.

Diệp Từ đứng dưới vách đá, phía trên là 1 mảnh băng lãnh trải rộng, nếu trời nắng đẹp, ngược lại có thể thấy được ánh sáng ngũ sắc được những dải băng này khúc xạ lại, xinh đẹp như đá quý, bất quá hôm nay hiển nhiên không ngày thời tiết tốt. Thời tiết có chút âm u, trong giá rét xen lẫn những cơn gió lạnh thấu xương, giống như những lưỡi dao nhỏ đang vui vẻ cắt lên da.

Cô lấy ra Miêu trảo dùng sức quăng lên vách đá, chỉ nghe được thanh âm ‘Đinh đinh’ vang lên trên mặt băng , tựa như đang nói vách băng này cứng đến nỗi Miêu Trảo cũng không xuyên vào được.

Diệp Từ không hề nổi giận. Chỉ không ngừng thay đổi địa phương, quăng Miêu Trảo, quyết tâm phải tìm được một nơi có thể móc được Miêu Trảo vào, thuận tiện đem mình kéo lên.

Ngay tại thời điểm Diệp Từ không hề sốt ruột liên tục đổi địa điểm quăng Miêu Trảo, kênh công hội khắp Bắc Đại Lục sắp nổ rồi. Nguyên nhân thế nhưng bởi vì một tieur đội bắt ngựa thông báo gặp phải Công Tử U của Đông Đại Lục tại Thánh Vực Tuyết Sơn, đây quả thực là một tin tức nóng hổi, cộng thêm sự xuất hiện của Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, nhất thời khiến cho toàn bộ lực chú ý của cả Bắc Đại Lục tập trung hết lên hai người này.

Không riêng những game thủ bình thường đang nghị luận, ngay cả ba đại công hội cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Già Lam Thần Điện.

"Hội trưởng, vừa rồi có tin tức nói có người ở Thánh Vực Tuyết Sơn gặp Công Tử U, chúng ta có cần đi điều tra một chút không?"

"Đi điều tra làm gì?" Già Lam Phong Tình nhìn Mộng Hồi Thiên Lý một cái, lại cúi đầu nhìn bản đồ chiến lược.

"Liên tiếp hai game thủ cao cấp của 2 đại lục xuất hiện ở Bắc Đại Lục chúng ta , có phải là có âm mưu gì không, huống chi" Mộng Hồi Thiên Lý dừng một chút, hắn quả thực không muốn đem chuyện cuốc dược nói ra.

"Game thủ cao cấp thì sao? Bất quá chỉ là hai game thủ, kệ bọn họ đi đi, bây giờ quan trọng nhất là tấn công thành hoang, những thứ khác không cần để ý." Tâm tình của Già Lam Phong Tình cũng không vì sự xuất hiện của Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhiễm Trần mà có chút biến hóa nào, đối với Già Lam Phong Tình mà nói, Sự tồn tại của 2 game thủ cũng chẳng thể ảnh hưởng ì đến sự phát triển của Già Lam Thần Điện."Có rãnh rỗi, phái người đi quan sát một chút, xem xem cô ta tới đây làm gì? Nếu như là làm nhiệm vụ, quản cũng không cần quản."

" Dạ, hội trưởng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.