Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 7: Toái thức




Tiếu Thiên Diệp không chút hoang mang cười rộ lên nói: “Có thể Đại cô không tin. Nhưng người có thể hỏi bọn thị vệ ở đây, hỏi xem vị thống lĩnh thị vệ này có từng nói qua bản thân là ai không?”

Đại công chúa cả giận nói: “Nơi này từ trên xuống dưới đều là người của ngươi. Ngươi phủ nhận, ai dám phản lại lời người?”

Trên mặt Tiếu Thiên Diệp không hề có tia bối rối, hắn thản nhiên nói: “Ở đây tuy rằng đều là người của ta. Nhưng ta lại là vãn bối của người, bọn họ thân phận địa vị thấp kém, ở trước mặt Đại công chúa, ai dám lừa dối?”

Lời hắn sắc bén như đao, từng câu lại hợp tình hợp lý. Đại công chúa không kiềm chế được tức giận, trách mắng: “Miệng lưỡi đúng là trơn tru mà! Ngươi dám làm lại không dám nhận sao? Đáng tiếc ngươi có chối cãi thế nào cũng vậy, chẳng lẽ người khác vô duyên vô cớ vu hãm cho người?”

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp, nàng thực sự bội phục con người này. Nếu nói tâm ngoan thủ lạt, da mặt dày thì hắn nếu đứng thứ hai thì không có ai dám nhận thứ nhất. Lâm thị, Âu Dương Khả so với hắn chỉ như một tiểu oa nhi mà thôi. Đệ đệ vô duyên vô cớ chọc đến ngươi, đúng là chọc phải phiền toái lớn rồi.

Tiếu Thiên Diệp thần sắc lạnh nhạt nói: “Ta cũng không rõ vì sao Âu Dương tiểu thư lại vô duyên vô cớ vu oan cho ta như vậy. Hoàng cô cũng không chứng không cớ, vì sao lại đi tin người ngoài mà lại không chịu tin ta. Chẳng lẽ người vì chuyện của phụ vương mà giận chó đánh mèo qua ta sao? “

Trong lòng Vệ thống lĩnh thoáng trầm xuống, nhất thời hiểu ra mình vừa làm sai. Hắn vốn nên là người bàng quang từ đầu đến cuối, không nên xen vào làm chứng. Vốn là tỷ đệ Âu Dương Noãn cáo trạng Tiếu Thiên Diệp, hắn lại đứng ra làm chứng, giống như là Đại công chúa cũng bị cuốn vào bên trong. Như vậy, nhìn xa ra nếu làm không tốt sẽ biến thành chi tranh giữa Tần vương cùng Thái tử.

Tiếu Thiên Diệp từ từ nói tiếp: “Nếu Vệ thống lĩnh đã nói, cũng không ngại nói cho rõ ràng rành mạch. Khi ngươi tiến vào có thấy ai muốn giết hại tỷ đệ Âu Dương gia sao? Hoặc cầu Đại công chúa hỏi Âu Dương tiểu thư, ta có cử chỉ vô lễ với nàng không?”

Vệ Phong không nghĩ được vị Thế tử gia miệng này lưỡi lại lợi hại như vậy. Hắn theo phản xạ nói: “Đó là vì ta đến kịp lúc, ngài chưa kịp làm cái gì…”

Tiếu Thiên Diệp chính là đang chờ câu này, hắn lạnh lùng cười: “Vệ thống lĩnh vẫn kiên trì cho rằng ta có ý đồ xấu, ta không muốn tranh cãi. Đại cô vốn thân thiết với Vệ thống lĩnh cùng Âu Dương tiểu thư, mà ta thân là cháu nhưng do chúng ta chính kiến bất đồng nên cũng không dám oán trách. Nhưng xin hỏi Âu Dương tiểu thư đây một câu, ngươi vẫn luôn cho rằng ta muốn giết hại đệ đệ ngươi. Xin hỏi tiểu thư, trên người hắn có thương tích gì sao? Nếu như thật sự ta muốn giết các ngươi, sao có thể để các ngươi khoẻ mạnh đứng đây cáo trạng với Hoàng cô chứ?”

Đại công chúa tức giận đến lạnh cả người, chỉ sợ trăm ngàn binh địch trên chiến trường cũng không thể làm trái tim bà lạnh như lời nói của đứa cháu này. Đang muốn tức giận, thanh âm không chút hoang mang bên cạnh đã vang lên: “Thế tử điện hạ! Chuyện thị phi đúng sai thực ra cũng không khó phân biệt. Chỉ cần đem năm trăm binh sĩ của ngài tách ra biệt giam, phái người thẩm vấn từng người. Tự nhiên sẽ có người nói thật!”

Tiếu Thiên Diệp chấn động, hắn trừng mắt khó tin nhìn Âu Dương Noãn.

“Vệ thống lĩnh biết tình hình khẩn cấp nên đành thất lễ mạnh mẽ muốn đem chúng ta đi!” Âu Dương Noãn không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, vẫn tiếp tục nói, “Thế tử vì ngăn cản chúng ta, đã hạ lệnh thị vệ bắn tên. Việc này tất cả thị vệ đều nhìn thấy, nghe thấy. Chỉ cần công chúa điện hạ ra lệnh bắt ba người tách ra giam giữ, để bọn họ nói ra chi tiết cụ thể. Nếu đúng như lời Thế tử điện hạ nói lưu chúng ta lại làm khách, Âu Dương Noãn ta tình nguyện dập đầu nhận sai với ngài!”

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, Tiếu Thiên Diệp không thể đoán được Âu Dương Noãn lại đưa ra chủ ý này. Nhất thời tâm loạn như ma, mặt trắng như tuyết.

“Ngươi còn gì để nói không?” Sắc mặt đại công chúa trầm xuống, tức giận đã không thể át được.

Tiếu Thiên Diệp cắn răng nói: “Nếu Âu Dương tiểu thư cùng Vệ thống lĩnh vẫn kiên trì chỉ trích ta sai lầm, ta không dám tranh cãi, cũng không dám yêu cầu chứng cớ gì. Chỉ mong Đại cô minh xét, nếu như người vẫn cho rằng ta có sai lầm, ta chập nhận trách phạt, tuyệt không dám oán hận!”

Hắn là đang lùi để tiến. Đại công chúa có chút chần chờ, Lý thị lo lắng nhìn hai vị hiển quý trước mặt. Đại công chúa xưa nay làm việc ương ngạnh, Tần vương Thế tử tính cách lại bạo ngược. Dính đến hai người này đúng là quá mức phiền toái, Thái tử cùng Tần vương tranh giành sau lưng quả thực đáng sợ. Âu Dương gia chỉ là một Lại bộ Thị Lang nho nhỏ, nếu bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, chẳng phải là đang nghịch với lửa sao?

Âu Dương Noãn nghe vậy thì trợn to đôi mắt thanh lệ, nhìn đại công chúa nói: “Công chúa, ngài cùng Thế tử mới là người một nhà, trăm ngàn lần không cần vì thay tiểu nữ chủ trì công đạo mà tổn thương hoà khí hoàng gia. Thế tử nói rất đúng, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tước nhi đi nhầm vào khu vực săn bắn, Thế tử là nhất thời tức giận mới động thủ, tất cả đều là do Tước nhi không đúng, Thế tử không có làm sai! Mong ngài đừng trách phạt Thế tử!”

“Tước nhi, ngươi có nghe thấy không?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, đệ mau nhận lỗi với Thế tử đi!”

Âu Dương Tước nhìn đôi lông mi thật dài của tỷ tỷ đang chớp chớp, hắn lập tức tỉnh ngộ. Một giọt nước mắt lớn rơi xuống, hắn lại cắn môi không ra tiếng, đôi mắt thật to bị thấm ướt. Hắn nức nở nói: “Thế tử, đều là lỗi của ta. Ngài đừng vì vậy mà tranh cãi với công chúa. Người là Hoàng cô của ngài, như vậy sẽ không tốt!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn Âu Dương Tước nói: “Tước nhi,đệ vẫn sớm nên như thế. Tổ mẫu đã ở đây, người là trưởng bối của đệ. Hôm nay đệ có làm đúng cũng phải nhận sai, không được để tổ mẫu lo lắng!”

Lời nói mềm yếu, nhưng lại như giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Tiếu Thiên Diệp. Âu Dương Tước chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, lại biết kính trọng trưởng bối. Rõ ràng bản thân không làm sai nhưng lại nhận sai. Còn một hoàng thất công tử như hắn lại đi tranh cãi với Đại cô của mình, nửa bước cũng không chịu nhường. Âu Dương Noãn nói như vậy, rõ ràng là…

Lý thị nhìn thấy Âu Dương Tước đáng thương khóc, chỉ nghĩ hắn là tiểu hài tử, khuyên nhủ: “Hài tử ngốc, khóc cái gì. Chỉ là vô tình xông vào thôi mà, Thế tử gia đại ân đại đức cũng sẽ thứ lỗi…”

Tiếu Thiên Diệp vừa nghe, trong lòng lạnh xuống.

Vẻ mặt Âu Dương Noãn cực kỳ lo lắng, cẩn thận nói: “Thế tử, Tước nhi dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ. Ngay cả khi hắn có thật sự làm sai cái gì, hắn cũng đã xin lỗi. Mong ngài đại nhân đại lượng tha cho hắn!”

Tiếu Thiên Diệp bị ánh mắt trong suốt của Âu Dương Noãn bức bách, liền cắn răng nói: “Hắn không chỉ là đi nhầm vào, hắn còn doạ dã lộccủa ta chạy mất!”

(Dã lộc: Tên một loại dã thú thời cổ)

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện đó là do Tước nhi không đúng, chỉ là hôm nay là ngày giỗ của Thái tổ Hiếu Trinh Hiển Hoàng Hậu, thật sự không thích hợp để săn bắn. Lần khác ta sẽ để Tước nhi tự mình tạ lỗi với ngài một dã lộc khác!” 

Đại công chúa vừa nghe, giận tím mặt nói: “Ngày giỗ của Thái tổ hoàng hậu, ngươi cũng chạy đến đây sát sinh. Ngươi điên rồi sao? Đừng nói hôm nay không bắt được, cho dù bắt được đưa đến trước mặt Hoàng thượng, chẳng phải muốn nói cho toàn thiên hạ biết ngươi trong ngày giỗ của Thái tổ hoàng hậu lại chạy đến đây săn bắn sao?”

Trong lòng Tiếu Thiên Diệp run lên, chần chờ nói: “Chuyện đó…Không chỉ là như thế. Âu Dương Tước cùng ta có xảy ra một chút tranh cãi nên mới chọc ta tức giận…”

Âu Dương Noãn nghe vậy liền ủy khuất nói: “Tước nhi, đây là do đệ không đúng. Có gì quan trọng cũng không nên tranh cãi với Thế tử gia như vậy?” Vẻ mặt nàng khổ sở, dừng một chút rồi nói tiếp: “Tỷ tỷ ngày thường dạy đệ thế nào? Bất luận Thế tử có tức giận thế nào đệ cũng phải nhịn. Đệ không ngẫm lại xem, phụ thân làm quan phải cẩn thận như thế nào? Tỷ chỉ là nữ nhân không thể phân ưu cùng người, chẳng lẽ đệ lại muốn gây thêm phiền phức sao? Thể tử có thân phận gì, chúng ta lại có thân phận gì?...”

Âu Dương Noãn không nói được nữa, thanh âm nghẹn ngào khôn kể. Quay đầu che đi ánh mắt đang tràn ngập ủy khuất. Đại công chúa tức giận cực điểm, mạnh mẽ cầm ly trà ném xuống đât. Mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, bà giận tím mặt, sắc mặt xanh mét. Giữ không được cổ tay run run, hướng về phía Tiếu Thiên Diệp quát lớn: “Ngươi có nghe thấy không? Âu Dương tiểu thư mới mấy tuổi, còn không bằng nữ nhi của ta khi còn nhỏ. Âu Dương công tử cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, ngay cả khi nó có đắc tội với ngươi, ngươi cũng nên nể mặt Lại bộ Thị Lang mà khoan thứ. Đằng này ngươi lại động tay động chân, ngươi làm như vậy còn có nửa điểm uy phong của hoàng gia sao? Ngươi đây là muốn Ngự Sử bẩm báo với Hoàng Thượng tội danh lạm sát người vô tội của ngươi sao?”

Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, hắn lập tức ý thức được Âu Dương Noãn cũng đang dùng chiêu lấy lùi để tiến. Mặt ngoài thì nàng đang trách cứ Âu Dương Tước nhưng thực chất mỗi câu mỗi chữ đều nói thẳng hắn là người hoàng tộc khi dễ người khác. Tâm tư nàng đúng là đủ sâu, biết được Bệ hạ thống hận nhất chính là vương tử phạm pháp. Đừng nói là bản thân hắn, năm trước đại vương đi xem diễn đã cùng bình dân nảy sinh tranh chấp nên đã dung túng thị vệ đả thương người. Ngự Sử cáo trạng bẩm báo với Hoàng Thượng, đại hoàng thúc thế nhưng lại bị Thánh Thượng tước đoạt tước vị thân vương. Nếu không phải vì Thái Hậu cầu tình, chỉ sợ còn phải đưa đến Tông Nhân phủ hỏi tội. Hắn vừa muốn mở miệng biện bạch…

Âu Dương Noãn động tác nhanh hơn hắn, đột nhiên quỳ xuống, nghiêm mặt nói: “Công chúa bớt giận, là Noãn nhi không tốt. Vốn nhìn thấy Tước nhi thiếu chút nữa mất mạng, thập phần tức giận nên nhất thời mới có những lời sằng bậy như vậy. Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, thật sự không nên trách Thế tử. Trong gia đình bình thường xảy ra chút tranh cãi, qua rồi thì cũng xong. Nhưng Đại công chúa là trưởng bối, Thế tử là vãn bối, nhị vị đều xuất thân từ hoàng thất. Nếu những tranh luận ngày hôm nay nháo đến tai bệ hạ, bị những kẻ rắp tâm lợi dụng châm ngòi, như vậy chuyện sẽ không thể vãn hồi. Mong công chúa cân nhắc!”

Tiếu Thiên Diệp có chút sững sờ, hắn vốn có tài ăn nói, điều này ngay cả Hoàng tổ phụ cũng đã khen ngợi hắn. Nhưng ở trước mặt Âu Dương Noãn xảo trá này lại đều vô dụng, hắn vốn muốn nói đại công chúa ỷ vào bản thân là trưởng bối đi giúp đỡ người ngoài khi dễ vãn bối như hắn. Như vậy đại công chúa sẽ vì tránh cho mâu thuẫn chuyển biến xấu mà buông tay việc này. Nhưng mà Âu Dương Noãn kia lại nhân cơ hội phản pháo lại, nói hắn ỷ vào mình là người trong hoàng tộc mà đi ức hiếp con cái nhà quan lại, bất tri bất giác làm cho Âu Dương Tước từ kẻ gây chuyện biến thành khổ chủ. Còn hắn lại cố chấp tranh cãi với đại công chúa, không cẩn thận nếu để người khác lợi dụng, như vậy, cho dù phụ vương biết chuyện thì cũng chỉ còn cách bắt hắn phải nhận lỗi…Âu Dương Noãn! Nha đầu này làm hắn cảm thấy sự khiêu chiến trước này chưa từng có.

Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn tư thái cao ngất, khuôn mặt thanh lệ, biểu cảm lãnh ngạo cùng quật cường. Ánh mắt như có hai ngọn lửa đang cháy kịch liệt, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy tinh thần hoảng hốt, ngực như bị ai đó bóp mạnh, mơ hồ đau đớn. Hắn nhanh chóng quyết định rồi đột nhiên áy náy nói: “Âu Dương đại tiểu thư quả nhiên có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết phân rõ đúng sai. Ta tự cảm thấy không bằng. Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, do ta quá mức cố chấp. Bây giờ ta xin trịnh trọng tạ lỗi với Âu Dương gia, ít ngày nữa sẽ mang lễ vật qua để biểu đạt tâm ý. Mong đại cô tha thứ cho ta nhất thời hồ đồ!”

Đại công chúa sớm đã nghĩ đến lợi hại trong chuyện này, nếu cứ làm lớn chuyện sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Thái tử cùng Tần vương. Mặt khác nếu truyền ra ngoài cũng sẽ bất lợi cho tỷ đệ Âu Dương Noãn, chỉ là do Tiếu Thiên Diệp thủy chung vẫn không chịu buông tha làm bà thập phần tức giận nên mới lớn tiếng. Hiện tại nhìn thấy tình cảnh này mới hòa hoãn khẩu khí, gật đầu nói: “Ngươi biết sai là tốt rồi!”

Âu Dương Noãn cúi đầu, thầm nghĩ khi ngươi nghiên răng nghiến lợi nói ta thâm minh đại nghĩa, ta liền rất cao hứng.

(Thâm minh đại nghĩa: Biết phân rõ đúng sai)

Lý thị vừa thấy chuyện tình có chuyển biến như vậy thì lập tức thả lỏng. Theo bà thì vừa không đắc tội với Tần vương vừa lấy lòng được Đại công chúa mới vẹn cả đôi đường. Bà vừa rồi còn lo lắng khí thế bức người không trị tội Âu Dương Tước thì không chịu của Tiếu Thiên Diệp. Nhưng không nghĩ rằng Noãn nhi chỉ cần nói hai ba câu liền đem sự tình dàn xếp êm xuôi như vậy. Đúng là ngoài dự đoán, Lý thị liên tục nói: “Đa tạ đại công chúa chủ trì công đạo, đa tạ Thế tử gia khoan dung độ lượng. Noãn nhi, Tước nhi! Còn không mau tạ ơn!”

Âu Dương Noãn dẫn Âu Dương Tước hướng Đại công chúa cùng Tiếu Thiên Diệp hành lễ. Đại công chúa khẽ gật đầu, Đào cô cô cũng mỉm cười. Chỉ có Tiếu Thiên Diệp cười mà như không cười, so với khóc còn khó coi hơn.

Sự việc đã ổn thỏa, đại công chúa cùng Lý thị cất bước đi trước. Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước theo ở phía sau. Ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi nội điện, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên đuổi theo, giương giọng nói: “Ta tiễn hai vị một đoạn!”

Đại công chúa giống như không nghe thấy, cứ thế bước đi.

“Ngươi hôm nay đúng là lớn mật!” Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, lạnh lùng nói.

“Ta đã muốn buông, Thế tử lại muốn nhớ mãi không quên sao?” 

“Chưa có nữ tử nào dám đối xử với ta như vậy! Những sở tác sở vi của ngươi ngày hôm nay, ta suốt đời không quên!”

“Nếu ta đến chậm một bước, Tước nhi đã chết trong tay ngươi rồi. Đến lúc đó dù ta có nỗ lực như thế nào, chỉ sợ cũng không thể nào cứu được hắn, không phải sao?” Ngữ khí Âu Dương Noãn thản nhiên, lát sau thần sắc đột nghiêm nghị nói tiếp: “Nếu như ngươi dám tổn thương đệ đệ ta dù chỉ là một sợi tóc. Cho dù ngươi là Thân vương Thế tử hay là hậu duệ hoàng tộc, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, dù sao ta cũng không có gì để sợ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.