Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 10: Hoa năm màu




Dịch giả: deeno12701
Biên: nila32

“Huyết mạch Thiên Phượng? Loại huyết mạch này ta đã từng nghe được hội trưởng vô tình nhắc đến. Dường như nó là một dòng hậu duệ của một gia tộc vô cùng cổ xưa huyền bí truyền thừa lại, còn lại thì chịu, không biết được gì hơn nữa.” Từ Lỗ Tử hổ thẹn nói.

“Gia tộc cổ xưa? Từ đại sư biết gia tộc này ở chỗ nào không?” Thạch Mục hỏi.

“Ta cũng chịu thôi.” Từ Lỗ Tử lắc đầu.

“Ngay cả thương hội cũng không có chút tin tức gì, chẳng lẽ không ở trên Lam Hải Tinh này mà ở Tinh Vực khác?” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi tự hỏi.

“A, Thạch đạo hữu cũng biết chuyện về Tinh Vực sao, nếu thế thì thật sự là có khả năng đấy.” Từ Lỗ Tử giật mình rồi lại trả lời.

Sau đó Thạch Mục lại nói Đông chém Tây dò hỏi tin tức về chuyện Tinh Vực nhưng Từ Lỗ Tử cũng chẳng biết gì nhiều hơn làm tâm trạng hắn cũng tụt dốc theo.

“Thật xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy Từ đại sư nhiều rồi, cáo từ.” Thạch Mục đứng dậy chắp tay chào.

Nhưng khi hắn vừa đứng dậy thì lại nghe âm anh của Từ Lỗ Từ truyền đến.

“Thạch đạo hữu, ngươi và Minh Nguyệt Giáo có quan hệ rất gần gũi, lệnh truy sát của Thiên Ma Tông và Thông Thiên Tiên Giáo đã truyền đi khắp nơi, đi lại trong thành Khúc Dương hãy cẩn thận một chút.”

“Cám ơn đại sư đã nhắc nhở.” Thạch Mục nghe vậy thì hơi dừng một chút rồi quay người chắp tay vài chào Từ Lỗ Tử, sau đó kéo mũ vành rộng lên che nữa khuôn mặt rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Thạch Mục rời đi, Từ Lỗ Tử thì thào lẩm bẩm: “Hội trường từng nói kẻ này không phải người thường, bây giờ xem lại thì đúng thật là không phải vật trong ao.”

Sau khi rời khỏi thương hội Thiên Ngô, Thạch Mục cũng không muốn ở lại thành thêm nữa bèn di chuyển về phía cửa Đông thành.

Đi ngang qua một ngã tư đường, có hai người mặc áo choàng xám từ bên đường áp sát lại.

“Thạch huynh.” Hai người này gỡ xuống áo choàng trùm đào để lộ ra khuôn mặt của Hàu Tái Lôi và Dư Ý. Hai người này ở đây là do khi Thạch Mục trở về đại lục Đông Châu cùng mang qua. Thải Nhi vốn luôn đi theo hai người, giờ thấy Thạch Mục tới thì lập tức bay tới đậu trên vai hắn.

“Thạch Đầu, có tin tức gì của Chung Tú không?” Thải Nhi hỏi.

Thạch Mục lắc đầu, ánh mắt quét qua thành trì, nơi từng phồn hoa một thời giờ đây chỉ còn là đống điêu tàn. Hắn quyết định rời đi: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong cũng không lưu luyến gì mà dời bước về phía của thành, hai người Hầu, Dư thấy vậy cũng vội đuổi theo.

Có Hầu Tái Lôi ở đây, mọi người chỉ đổi lại trang phục là có thể vượt qua cổng thành một cách nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng rời khỏi phạm vi của thành Khúc Dương, nhằm thẳng về hướng Đông.

Nửa tháng sau.

Ba người Thạch Mục đang đứng trên một ngọn núi cao, trước mắt họ là một khu rừng núi chập chùng kéo dài bất tận. Khu rừng rậm này vô cùng hoang vu thưa thớt, màu xanh của cây cối cũng ít gặp vô cùng. Ở những quả đồi, ngon núi còn có thể thấy một vài đường hầm to lớn nhưng hoang tàn, có lẽ đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Nơi này bây giờ quá tàn lụi, thiên địa nguyên khí cũng mỏng đi rất nhiều, thâm chí so sánh với một hòn đảo ở Đông châu cũng còn thua thiệt vài phần.

“Thông Thiên Tiên Giáo thật là đáng căm hận, họ đào móc khắp nơi như đám sâu mọt, sớm muộn thì toàn bộ Linh Mạch của Đại Lục Đông Châu này cũng bị chúng đào hết rồi sẽ biến thành vùng đất khô cằn, chó ăn đá gà ăn sỏi thôi.” Hầu Tái Lôi nhìn tình hình trước mặt mình mà giận giữ gầm lên.

Cho dù thế nào thì cổ quốc Tây Hạ cũng là cố hương của hắn, nhìn thấy quê nhà bị người xâm chiếm, bây giờ lại còn bị vơ vét tài sản, cướp bóc, khai thác tài nguyện bừa bãi khắp nơi thì sự phẫn nộ trong hắn liền nổi lên.

Thạch Mục nhìn vào khu rừng hoang vu trước mặt mà thoảng về những hồi ức khi mới rời khỏi Hắc Ma Môn đi chu du Đông Châu.

Không chỉ mỗi cánh đồng hoang vu của Man tộc, cả vương triều Lục Sơn, giờ là cổ quốc Tây Hạ nơi nơi đều là cảnh bị đào bới, những mỏ khoáng Linh Thạch hầu như khô kiệt. Chính những lý do này đã làm cho thiên địa linh khí của Đông Châu ngày càng mỏng đi, quá trình tu luyện của Võ Giả và Thuật Sĩ cũng theo đó ngày càng chậm chạp.

Cần nhớ rằng một vài địa điểm có linh khí dồi dào chủ yếu là do sâu dưới lòng đất các mạch Linh Khoáng được thiên nhiên sinh ra. Nếu khai thác có mức độ thì sự sinh sôi này sẽ được tuần hoàn, dần dần khôi phục bù đi lượng bị lấy mất. Nhưng khi thai thác bừa bãi, chỉ biết nhét cho đầy túi thì Linh Mạch sẽ bị phá hư, nhanh chóng trở nên khô cằn và biến thành một mảnh đất hoang mà thôi.

Còn việc Thông Thiên Tiên giáo đào móc khắp nơi gom góp Linh Thạch lại đề làm cái gì? Mục đích là đâu?

“Đi thôi!” Thạch Mục lắc đầu, tạm thời vứt cái ý nghĩ này đi rồi cất bước đi về nơi xa.

Chuyện của Thông Thiên Tiên giáo thì với thực lực hiện giờ của hắn cho dù có tâm cũng không có lực quản đến, tốt nhất cứ bỏ sang một bên.

Mấy hôm sau, đám người đã đến biên thùy của cổ quốc Tây Hạ, đi tới một trấn nhỏ gần đó.

Nơi này chính là nơi mà năm xưa hắn gặp Hầu Tái Lôi, Bạch Phong trấn.

Thị trấn nhỏ này nhìn có vẻ rách nát hơn nhiều so với khi trước, phong khí không bằng một nửa của nó nữa, khung cảnh ảm đạm, tiêu điều mất sức sống.

“Nơi này sao lại biến thành như vậy?” Hầu Tái Lôi thấy cảnh tượng như vậy ủ rũ thốt lên.

Người trong tiểu trấn thấy đám người Thạch Mục thì lập tức đề phòng cảnh giác, ánh mắt dõi theo mang lại vài phần địch ý, không ai đến gần cả.

“Nơi này hiện do ai làm chủ?” Hầu Tái Lôi cất giọng hỏi.

Đám người liền nháo nhào lên. Lúc sau, có một người mặc áo xám, khuôn mặt dài ra như mặt ngựa, dáng vẻ tiều tụy bước ra.

“Mấy vị cao nhân, tại hạ là trấn trưởng của trấn này, xin hỏi mấy vị tới địa phương nhỏ bé, chim không thèm ỉa như này có chuyện gì sao?” Tên trung niên áo xám nhìn mấy người rồi dò hỏi cẩn trọng.

Thạch Mục nhìn thoáng qua ngời này một cái thấy được có pháp lực dao động, mặc dù rất yếu nhưng cũng là một thuật sĩ, có lẽ là một học đồ.

Người này nhìn có vẻ quen quen, có lẽ năm trước khi tới đây đã từng gặp hắn rồi, nhưng bây giờ thì chẳng nhớ ra được là ai.

Hầu Tái Lôi nhìn tên này, ánh mắt khẽ chớp. Hắn nhận ra người này, năm đó khi hắn ở đây thì người này là một tráng niên, thế mà bây giờ đã tiều tụy đến như vậy rồi, trong long hắn dấy lên một cảm xúc khó tả.

“Ta hỏi người, trấn này có chuyện gì mà sao trở nên đìu hiu hoang tàn vậy, những thanh niên trai tráng trong trấn đi đâu hết rồi, sao một bóng người cũng không có vậy?” Hầu Tái Lôi trầm giọng hỏi.

Lúc hắn ở đây thì cải trang thành khuôn mặt của trấn trưởng, hơn nữa chưa từng để lộ mặt thật ra ngoài, giờ xuất hiện ở đây cũng chẳng ai nhận ra được hắn.

“Các vị không phải là người của Thông Thiên Tiên Giáo hay Thiên Ma Tông đấy chứ?” Nam nhân mặt dài thoáng nhìn mọi người rồi do dự hỏi.

“Không phải, chúng ta là người đi đường, tình cờ qua đây, không có môn phái.” Hầu Tái Lôi đáp.

“Ra vậy. Người trẻ tuổi trong trấn đều bị Thông Thiên Tiên Giáo bắt đi đưa tới mỏ quặng bên ngoài cách đây năm mươi dặm làm công nhân đào mỏ rồi, bên trong trấn chỉ còn vài người già và trẻ nhỏ thôi.” Tên này nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại thở dài giải thích.

“Đào khoáng! Có phải là khoáng mạch Linh Thạch?” Hầu Tài Lôi nhíu chân mày lại, sâu bên trong mắt ẩn chứa sự giận giữ trầm trọng nói ra.

“Đúng vậy. Ài, năm xưa khi cổ quốc Tây Hạ chúng ta bị Thông Thiên Tiên Giáo và Thiên Ma Tông liên thủ tiến công chiếm được đã không ngừng vơ vét bốc lột khắp nơi, sau đó lại bắt người đi đào quáng, không ngừng. Những người bị bắt đi chưa một ai từng trở về, những thôn trấn dần tiêu điều xuống xác, so với khi Minh Nguyệt Giáo thống trị còn khốn khổ hơn nhiều.” Nam nhân mặt dài rầu rĩ trả lời.

“Lại là Thông Thiên Tiên Giáo!” Hầu Tái Lôi gầm lên giận dữ.

“Không có cách nào khác, bọn hắn có tông môn che trở, thực lực lại mạnh mẽ, những người dân bình thường như chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi chứ lấy gì mà chống cự.” Tên này uể oải nói.

Thạch Mục nghe thế cũng dấy lên lửa giận trong long.

Quá trình đào quáng rất vất vả, lúc trước Hắc Ma Môn cũng có vài mỏ thạch khoáng, thuê một nhóm dân thường đi đào nhưng đều trả tiền đầy đủ, người đi cũng rất ít khi mất mạng. Mà bây giờ, người của trấn Bạch Phong đã đi là không thể trở về, như thế này khác nào coi người như cỏ rác. Thông Thiên Tiên Giáo quả thực không xem người nơi này là người nữa rồi.

Người xung quanh nghe được nhóm người Thạch Mục không phải là người của Thông Thiên Tiên Giáo thì lập tức thở ra nhẹ nhõm, địch ý cũng giảm đi vài phần.

Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa từ xa truyền tới dồn dập như cơn mưa rào ào ạt nhanh chóng lướt tới nơi đây.

“Lại là bọn chúng tới bắt người nữa.”

“Trốn mau!” Người xung quanh nghe thấy tiếng vó ngựa thì lập tức bỏ chạy, ai về nhà nấy, đóng cửa kéo rèm lẩn trốn ngay.

Phía ngoài trấn nhanh chóng xuất hiện những bóng người đang nhích tới gần.

“Các vị cũng mau trốn đi, đám người đang tới chính là đội bắt người của Thông Thiên Tiên Giáo đấy, bọn chúng đi khắp nơi bắt người, bị chúng thấy thì cho dù là người xứ khác cũng bị bắt không kiêng nể gì. Mau theo ta vào nhà trốn tạm đi.” Nam tử mặt dài thấy bóng người nhanh tới thì gọi kêu lên.

“Không sao, ngươi trốn trước đi.” Thạch Mục cười nhẹ nói với tên kia, trong long hắn có chút lửa nóng cần giải tỏa.

Nam tử mặt dài nghe vậy liền khẩn trương định nói gì nữa nhưng Thạch Mục phát tay áo lên, mượn lực đưa người vào một gian nhà gần đó.

Vừa làm xong thì đám người bên ngoài cũng vừa đến, cả đám tầm hai ba mươi người, trên người đều mặc áo giáp màu tím.

Phía sau còn có mấy cỗ xe ngựa theo sau. Xe ngựa kéo theo mấy cái lồng giam, bên trong cũng có không ít người đã bị bắt, hầu hết đều là những người trẻ tuổi, cũng có một vài người nam tử trung niên mà cường tráng một chút bị bắt theo.

Một tên mặt rỗ, mỏ nhọn mặc áo tím nhìn thấy Thạch Mục thì lộ vẻ mừng rỡ.

“Hắc hắc, Trấn Bạch Phong này tới mấy lần rồi, tưởng rằng chả còn miếng thịt nào ngon lành ai dè giờ lại lộ ra ba con trâu béo tròn… Chẹp chẹp!”

Giọng nói vừa xong, tên này vẫy tay ra hiệu cho đám thủ hạ đằng sau lao lên vây lấy đám người Thạch Mục.

“Ba người các ngươi hãy ngoan ngoãn lên xe đi, đừng để lão tử phải động thủ” Tên xấu xí lên tiếng, roi ngựa trong tay hắn vung lên chỉ vào ba người.

“Thạch huynh, Bạch Phong trấn cũng coi như là nhà của ta, thế mà lại bị chèn ép vắt kiệt đến như vậy, ta thực sự không thể nhịn được nữa rồi.” Hầu Tái Lôi quay lại nhìn Thạch Mục biểu lộ.

“Không cần cố kỵ, ngươi muốn sao thì cứ làm vậy.” Thạch Mục cười nhạt.

“Cám ơn Thạch huynh” Hầu Tái Lôi giật mình mừng rỡ vội cúi đầu cám ơn Thạch Mục.

“Hử, các ngươi muốn chơi đùa gì? Không biết bọn ta là người của Thông Thiên Tiên Giáo à?” Tên mỏ nhọn kia nghe thấy hai người nói chuyện thì nổi giận quát lên.

Hầu Tái Lôi cười lạnh một tiếng, tay hắn vung lên lấy ra một cây trượng pháp màu trắng ngọc.

“Dư nghiệt của Minh Nguyệt Giáo! Các ngươi là tàn dư của chúng, nhanh, bắt hết lại, chống cự thì giết hết!” Tên mỏ nhọn giật mình quát lên.

Đám người bên cạnh nghe vậy thì lập tức rút ra vũ khí bên người lao đến tấn công ba người.

Tên đầu sỏ thì ghìm dây cương lại lùi ra đằng sau.

Hầu Tái Lôi lẩm nhẩm đọc thần chú rồi vung pháp trượng lên, bãi đất trước mặt lóe sáng lên xuất hiện bảy tám bộ xương khô cao lớn.

Những khô lâu này đều cầm vũ khí cốt đao hoặc cốt thương sáng nhọn, có hai tên còn vác theo đại nỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.