[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 17




Thời gian năm ngày, trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Vào sáng sớm ngày thứ sau, sa mạc Quan Tài luôn luôn hoang vắng, lúc này coi bộ đã náo nhiệt khác thường, Đăng Dương chỉ đứng trên một cồn cát cao cao, phóng mắt quan sát tứ phương cũng có thể dễ dàng nhìn thấy cơ số võ giả đi lại khắp nơi, tính sơ qua thôi cũng là mấy chục mạng.

Tất cả là bởi vì, ngay hôm nay chính là thời điểm phế khu Cổ Loa mở ra, sự kiện được toàn thể võ giả ở vùng Đông Hoang miệt mài chờ đợi trong suốt năm năm.

“Tại đây mới chỉ là vùng ngoại vi sa mạc Quan Tài mà thôi, không ngờ số lượng võ giả đã lên đến gần trăm người rồi, đợi cho đến khi tiến vào vị trí trung tâm, không biết con số đó sẽ còn khổng lồ đến mức nào nữa đây?” Đăng Dương dùng tay che đi ánh mặt trời chói chang trên cao, sau đó lại nhìn xuống đồng hồ nơi tay, lẩm nhẩm nói “Thời gian cũng không còn sớm, mình cũng nên đi thôi!”

Nói rồi, Đăng Dương từ trên cồn các, tung người ngay xuống, hai mắt hiện lên vòng tron vàng kim yêu dị, dưới lòng bàn chân lại lóe lên lôi điện tử sắc, hướng vị trí tung tâm của sa mạc Quan Tài mà đạp cát phóng đi như bay, tốc độ so với đám võ giả phía xa xa còn nhanh hơn gấp ngàn lần.

Điên cuồng chạy một hồi, sau hơn nửa tiếng thời gian, Đăng Dương rốt cuộc cũng đã tiền vào vùng trung tâm của sa mạc Quan Tài và quả không ngoài dự đoán của hắn, chỉ thấy nơi đây lúc này đã đứng đầy ắp võ giả, tụ họp thành từng cụm, từng nhóm khác nhau, mỗi nhóm lại cách nhau trên dưới trăm mét, rãi rác khắp cả một vùng sa mạc rộng lớn, tính sơ qua thôi đã lên đến con số năm sáu ngàn người, phi thường náo nhiệt.

Và thậm chí cho dù có phóng hết tầm mắt, nhìn về phía đường chân trời xa tít tắp, Đăng Dương có thể nhìn thấy, vẫn không ngừng có vô số võ giả kéo nhau đi đến.

Nhìn đến cảnh tượng này, Đăng Dương đôi khi còn tự cho mình tài cao gán lớn cũng không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, thầm than

“Hơn năm ngàn võ giả được nhét vào bên trong phế khu Cổ Loa, sợ rằng việc giết người cướp của là không thể tránh khỏi. Bản thân mình không có tổ đội, đơn thân độc mã đi vào, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận thì hơn, tuy chậm một chút nhưng được cái chắc cú!”

Trong lúc Đăng Dương còn đang cẩn thận toan tính con đường tiếp theo sẽ phải đi như thế nào, số lượng võ giả tụ tập xung quanh lại càng lúc càng nhiều thêm, cuối cùng, đến khi con số võ giả đã vượt qua bảy ngàn người thì sự kiện mà tất cả mọi người mỏi mắt trôn đợi, rốt cuộc cũng bắt đầu

Ầm… ầm… ào… ào

Chỉ thấy tại vị trí chính giữa của vùng trung tâm, biển cát vàng bắt đầu ầm ầm chuyển động, ào ào sụp xuống với tốc độ cực nhanh.

Mới ban đầu, sự sụp đổ này chỉ mà một trũng cát vàng nhỏ, hoàn toàn không khác gì hiện tương cát lún bình thường, thế nhưng chưa đến vài giây thời gian trôi qua, trũng cát vàng đã biến thành một dòng xoáy cát khổng lồ với đường kính gần cả trăm mét và đang không ngừng mở rộng ra tứ phía, tựa như đang một con quái vật khổng lồ, đem toàn bộ cát vàng hơn chục trăm dặm xung quanh, toàn bộ đều nuốt sạch.

Và với số lượng cát vàng phải tính từ hàng triệu tấn đang điên cuồng mất đi, một đại thành cổ xưa bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Chỉ là, còn không đợi bọn hắn kịp thời quan sát toàn bộ khung cảnh bên trong cổ thành từ trên cao, tòa cổ thành khổng lồ này đã ầm ầm vận động, tự sâu hàng nghìn mét bên trong lòng đất, rung chuyển đi lên, vài giây ngắn ngủi trôi qua thì đã sừng sững đứng giữa thiên địa, nguy nga và hùng vĩ, đem hố cát khổng lồ kia che lấp dưới chân.

“Lớn quá, so với thành Lưu Châu có khi còn lớn hơn mấy lần!” Đăng Dương ngước nhìn tòa cổ thành bổng nhiên lù lù xuất hiện, đôi mắt không khỏi mở lớn một chút, trầm trồ khen ngợi.

Không chỉ một mình Đăng Dương cảm thấy như vậy, trong hơn bảy ngàn võ giả đang có mặt ở đây, cũng không thiếu người bởi vì sự đồ sộ đến mức khó tin của Cổ Loa Thành mà ngạc nhiên không ngớt, sững sờ cả người.



Bất quá, bên cạnh những tên võ giả bị sự hùng vĩ làm cho chấn kính kia, có càng nhiều võ giả kinh nghiệm lâu năm, trả qua phế tính Cổ Loa không dưới năm lần, mười lần. Bời vì vậy, ngay tại lúc Thành Cổ Loa xuất hiện, bọn hắn cũng không có ngoác miệng kinh ngạc mà liền dùng tốc độ cao nhất, lao nhanh về phía tòa đại thành khổng lồ.

Thành Cổ Loa, tổng thể được phân làm ba lớp thường thành vững chãi, lớp tường thứ nhất, cao vài trăm mét như cột trụ chống trời, bao phủ toàn bộ Nội Thành vào bên trong, nội bất xuất, ngoại bất nhập, kiên cố không gì sánh nổi.

Lớp tường thứ hai, cao một trăm năm mươi mét, bao phủ vùng Trung Thành.

Lớp tường thứ ba, cao tám mươi mét, bao phủ vùng Ngoại Thành.

Trong đó, ngoại trừ bức tường thứ nhất chỉ có duy nhất một cánh cổng là Đại Thiết Môn, hai bức tường còn lại, mỗi bức đều được xây dựng với bốn cánh cổng liên biệt, phân bố theo các hương Đông Tây Nam Bắc.

Nói như vậy cũng có nghĩa, hơn bảy ngàn võ giả có mặt tại đây, nếu như muốn tiến vào bên trong Thành Cổ Loa, ắt hẳn phải thông qua, một trong bốn cảnh cổng này. Có điều, đấy chỉ cũng là trên mặt lý thuyết mà thôi.

Thành Cổ Loa trải qua tuế nguyện hàng ngàn năm, không một ai biết nó bao nhiêu tuổi, bức thường thứ ba ở ngoài cùng nhất, dù rằng vẫn cực kỳ kiên cố, thế nhưng vẫn không chịu được thiên địa bài mòn, tính đến lúc này, đã có không dưới hàng trăm vị trí đổ nát tứ tung, trong vô tình đã tạo thành cả đống lối đi để cho đám võ giả bên ngoài tự ý ra vào mà không cần chen chúc tại bốn cửa thành, nhất thời cũng khiến cho sự tranh chấm giảm xuống đến mức thấp nhất.

Đứng chơ vơ không một đồng đội giữa biển cát vàng thênh thang, Đăng Dương trông thấy hàng nghìn võ giả đang lũ lượt kéo nhau xông thẳng vào bên trong phế khu Cổ Loa, tinh thần vẫn không chút hấp tấp, bình tĩnh mà chờ đợi.

Đợi đến khi nào, số lượng võ giả còn lại bên ngoài không quá một ngàn người, Đăng Dương mới bắt đầu động thân, chọn một vị trí nứt vỡ tương đối nhỏ hẹp của bức tường thứ ba, nơi hiện không có bóng dáng của bất kỳ một tên võ giả nào mà đạp cát phóng đến với tốc độ cực nhanh.

Sau đó lại thông qua bức thường thành dày hơn bất cứ bức tường nào mà hắn đã từng biết, Đăng Dương mới chân chính đặt bước chân đầu tiên xuống vùng cổ địa hơn vài ngàn năm tuổi.

Tại nơi đây, từng tòa nhà hai tầng, ba tầng mọc lên san sát vào nhau như nếm cối, dọc theo từng con phố to rộng mà trải dài tít tắp đến hết tầm mắt, nhiều không đếm xuể. Từ cảnh tượng này, không khó để tưởng tượng ra, vào thời kỳ hưng thịnh, không khí sinh hoạt của nơi này, ắt hẳn sẽ vô cùng sinh động và thịnh vượng, người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp, tiếng nói tiếng cười râm rang khắp nơi.

Chỉ là gió thoảng mấy bay, thời gian một đi sẽ không bao giờ trở lại, đã vài ngàn năm trôi qua, tuế nguyệt xoay vần, một thời hưng thịnh nay còn đâu, vào lúc này đây, những thứ còn lại chỉ mà một mảnh điêu tàn hoang vắng, nơi nơi nằm ngổn ngang từng khối kiến trúc đổ nát, phủ đầy cát bụi thời gian, khắp không gian tràng ngập mùi vị thâm trường cổ lão, nhất thời khiến cho lòng người dâng lên một nổi buồn man mác không tên.

Bất quá, Đăng Dương lại không nằm trong những kẻ đa sầu đa cảm này, hắn móc từ trong túi áo ra tấm bản đồ da thú mà Diệp Khắc Linh từng đưa cho hắn, cẩn thận xem xét một hồi rồi, cuối cùng dừng ngón tay tại một vị trí nho nhỏ ở ngoại biên, trầm ngâm nói khẽ

“Hiện tại, vị trí của mình là ở nơi này, phần rìa của vùng Ngoại Thành. Bất quá, vùng Ngoại Thành này lại không có thứ gì giá trị, cho nên việc đầu tiên cần phải làm là hướng đến vùng Trung Thành”

“Mà nếu muốn đi vào vùng Trung Thành thì bắt buộc phải tìm đến đại môn gần nhất là Cổng Nam của bức thường thứ hai, cách nơi mình đang đứng khoảng ba chục cây số về hướng bắc, với tốc độ hiện tại của mình, có lẽ mất không quá nửa tiếng thời gian là sẽ đến nơi”

Nói rồi, Đăng Dương cũng không chậm trễ nữa, đem tấm bản đồ da thú cất vào người, hai vòng tròng vàng kim trong ánh mắt cũng không có thu lại, hai chân đạp mạnh xuống đất gây nên một loạt vết nứt, bắn người lên như một quả đạn pháo, lấy tốc độ cực nhanh là lao băng băng trên đường phố đổ nát.

Tuy nhiên còn không đợi cho Đăng Dương đi được quá trăm mét, từ một lối rẽ bên cạnh đường lớn, không biết từ đâu lại xuất hiện một con bò mộng khổng lồ, toàn thân có màu vàng nhạt, cao đến ba mét có thừa, đột ngột xông ra rồi lao thẳng vào Đăng Dương.

“Sa Quái!” Bị bò mộng bất ngờ tập kích, Đăng Dương ngạc nhiên nhưng không loạn, cơ thể đang trong lúc lao nhanh thì khẽ điểm chân xuống mặt đất, cả người bay lên không trung như một cánh chim, Bình Minh kiếm tức tốc xuất ra khỏi vỏ, dưới một kiếp hoàn hảo của hắn, từ trên cao phạt mạnh xuống, sọt một tiếng ngọt lịm, sinh sinh cắt đứt đầu của con quái thú.

Ấy vậy mà kỳ lại ở một chỗ, con bò mộng sau khi bị Đăng Dương chặt đứng đầu cũng không có lăng đùng ra chết ngư bình thường, ngược lại, nó tựa hồ cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, tại vị trí vết chém, hoàn toàn không có máu chảy ra, thay vào đó lại là từng dòng cát vàng lưu động như sóng biển, từng lớp từng lớp xô đẩy, chưa đến mười giây thì đã thành công bồi đắp ra một cái đầu bò mới, thật sự là giống như chưa từng có cuộc chia ly.

“Loài Sa Quái này đúng là giống hệt như lời đồn, hết sức quỷ dị. Mặc dù, con bò mộng trước mắt, cấp độ chỉ tương đương với một con quái thú bậc 2 mà thôi, thế nhưng với khả năng hồi phục thần tốc như thế này, sợ rằng đến cả Võ Giả cao cấp cũng sẽ ôm hận khi đối đầu với nó”

“Ha ha, bất quá đó là chỉ nói đến Võ Giả cao cấp mà thôi, đối với ta, việc giải quyết bọn này cũng không có gì quá khó”

“Cửu Ảnh Kiếm Ý - Nhất Kiếm Thức”

Lời nói vừa hạ xuống, từ lưỡi kiêm sắc nhọn trên tay đăng dương, một tia kiếm ý bạch sắc, mang hình dạng của một thanh tiểu kiếm phá không bay ra, trong chớp mắt đã xuyên qua người con bò mộng như xuyên đậu hủ, lại một lần nữa, không có máu huyết xuất hiện, chỉ có cát vàng bay tung tóe khắp nơi.

Hai lần liên tiếp bị tấn công, con bò mộng mặt dù không đau không chết, nhưng mà hung tính của nó đã bị đẩy lên đến cực hạn, rống một tiếng ‘ụ bò’ rồi dương lên cặp sừng sắc nhọn, bốn cai chân tráng kiện đập mạnh mặt đất, ầm ầm lao thẳng vào Đăng Dương.

Bất quá, Đăng Dương nào cho phép nó được phản công, chỉ thấy ngay khi Sa Quái vừa lao lên thì tiểu kiếm bạch sắc cũng đã quay lại, cắt không xé gió, trong chới lắt lại đâm xuyên qua cơ thể con bò mộng một lần nữa, đồng thời, một kiếm này cũng đã cắt đứt luôn một chân trước của nó, khiến cho chưa kịp lao đến trước mặt Đăng Dương thì đã đổ ầm xuống đất.

Không dừng lại ở đó, tiểu kiếm bạch sắc vẫn không chút ngừng nghỉ, trong vòng vài giây thời gian ngắn ngủi, tiếp tục bắn ra hàng loạt vệt kiếm quang, đem con bò mộng cắt thành trăm nghìn mảnh nhỏ, phá hủy luôn viên Tinh Hoa Thạch được ẩn giấu sâu trong người của nó.

Mất đi Tinh Hoa Thạch, cội nguồn của sự sống duy trì, Sa Quái tất nhiên là không thể nào khôi phục được nữa, hoàn toàn phân tán thành một đống cát vàng, nằm một đống trên mặt đường hoang phá.

Thu lại Bình Minh kiếm, Đăng Dương khẽ cuối người xuống, từ trong đống cát vàng, moi ra một mảnh vỡ Tinh Hoa Thạch nho nhỏ, trầm ngâm nói

“Chém giết một con Sa Quái cấp thấp không đem lại cho mình bao nhiêu điểm Sinh Mạng, chỉ là viên Tinh Hoa Thạch này của nó, so với Tinh Hoa Thạch của đám quái thú bên ngoài kia, quả là có chút bất đồng không nhỏ”

“Theo như kỹ năng giám định mà nói, vậy thì Tinh Hoa Thạch của Sa Quái có phẩm chất cao cấp hơn một bậc. Tựa như viên Tinh Hoa Thạch của con Sa Quái bậc 2 này, thế nhưng một chút cũng không thua kém Tinh Hoa Thạch của quái thú bậc 3 bên ngoài, giá trị không hề nhỏ”

“Nếu như mình cứ tiếp tục săn giết Sa Quái rồi hủy luôn những viên Tinh Hoa Thạch này, đúng là có chút đáng tiếc. Hài, không biết có cách nào để mà giết chết Sa Quái mà không ảnh hưởng đến Tinh Hoa Thạch bên trong không nhỉ?”

Vừa nói đến đây, còn không đợi cho Đăng Dương tự giải đáp câu hỏi của mình, mặt đất dưới chân hắn bổng nhiên phình lên như một quả bóng căn tròn, nứt vỡ tứ tung.

Từ trong những vết nứt đó, hàng loạt xúc tu giống như vòi bạch tuột phá không lao ra, phân làm bồn phương tám hướng, bao trùm lấy Đăng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.