Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 3: Đụng độ




Đây là một đêm mưa, sắc trời trong trẻo nhưng hơi lạnh mà lại có chút cô tịch. Phần lớn mọi người đã sớm quay về với chiếc giường của mình, trốn vào trong chăn,sớm đã tiến vào mộng đẹp. Nơi thành trì đầu phố đều đã không còn bóng người nào, đừng nói chi đến dã ngoại hoang vu, một mảnh rét buốt thê lương mênh mông trong đêm tối hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió mưa cùng với tiếng sấm thỉnh thoảng từ trên cao truyền đến ầm ầm, càng khiến cho mảnh thiên địa này tăng thêm vài phần thịnh nộ.

Cảnh ban đêm có chút thê lương, nhưng Hứa Tuyết Ảnh di chuyển cũng không trở ngại gì.

Cổ đạo bên cạnh thật dài, trước không đến thôn sau không tới điếm, chiếc xe ngựa dừng tại một chỗ hoang vắng ven đường để tránh gió, chiếc càng xe cũng đã được lão Mã tháo xuống, gá dưới một thân cây, yên ổn né tránh trận mưa gió này.

Hứa Tuyết Ảnh yên tĩnh nằm trong xe, thân thể có chút cuộn lại, trên người đang đắp một tấm chăn nhỏ, ngày đó cô ấy đã cùng Thẩm Thạch mua nó trong thành Thông Hà. Nệm chăn đơn bạc, nhưng nàng lại cảm thấy thật ấm áp. Trong bóng tối nàng có chút khẩn trương, dù là đêm đã khuya nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng chẳng có, đôi mắt nàng mở to theo dõi một thân ảnh đang ngồi yên tĩnh.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, Thẩm Thạch cuối cùng cũng đành phải ngồi lại vào thùng xe cho qua trận mưa đêm. Về phần con Hồ Ly, từ lúc trận mưa bắt đầu đã không biết nó chạy tới nơi nào. Bất quá hai người cũng không lo lắng cho nó, trong khoảng thời gian này, Hồ Ly tựa hồ thích tự mình kiếm thức ăn, hơn nữa mỗi lần nó đều có thể tự mình quay trở về đúng đường.

Chiếc thùng xe ngựa bình thường này xem chừng không nhỏ, nhưng cùng lúc hai người bên trong, có một người nằm nên nói ra thì có vẻ chen chúc. Ở ngoài thùng xe mưa vẫn rơi đều, không tính là lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, từng chút từng chút đập vào mái hiên bên ngoài vách đá, tựa như lại rơi vào đáy lòng thiếu nữ.

Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác vui mừng, đây giống như là một loại bầu không khí yên ả mềm mại vậy, nàng quả thực chưa bao giờ trải qua. Nàng cố gắng lắng nghe tiếng mưa gió ngoài kia, tiếng hắn yên tĩnh hô hấp, còn có tiếng tim mình đập.
Gương mặt của nàng có chút nóng lên.

Thế nhưng có bóng tối lặng lẽ vây quanh nàng, che lấp tất cả, tiếng mưa tiếng gió bên ngoài dịu dàng thế, Thế giới trần gian liền chợt chỉ còn lại hai người.

Tí tách, mưa phùn từng giọt, gió nhẹ lay động màn xe, gió nghịch ngợm thăm hỏi nơi này.

Một bàn tay duỗi tới nhẹ nhàng khép màn xe lại, vì thế trong xe nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh cùng ấm áp. Một lát sau, thanh âm Thẩm Thạch vang lên:

- "Tại sao vẫn còn chưa ngủ?"

Hứa Tuyết Ảnh sợ hết hồn, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng che kín thân thể, tựa như theo bản năng như thế có thể làm cho bản thân lẫn khuất, sau một lúc lâu, nàng nói khẽ:

- "Ngủ không được"

Thẩm Thạch "A..." lên một tiếng, không nói gì nữa, lúc này phía đằng Bắc đột nhiên có một đạo tia chớp sáng ngời phía chân trời giống như xé rách màn đêm, vừa giống như xuyên thẳng vào thế gian, quang huy chói mắt rực rỡ vô cùng, thậm chí rọi sáng bên trong thùng xe ngựa nơi xa xôi.

Hai người đồng thời nhìn qua, trong một khắc của đời này có thể nói rằng bọn hắn mới thấy qua đạo Thiểm điện to lớn, sáng ngời như thế. Bất quá có lẽ là Thiên Địa kỳ cảnh cũng không thể bền bỉ, đạo quang mang vạn trượng kia cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền trở nên ảm đạm.

Ầm ầm tiếng sấm truyền tới nơi đây từ trong bầu trời đêm sau khi điện mang rực rỡ tiêu tán. Ngoài xe mưa rơi tựa hồ lớn thêm. Ở một nơi xa hơn, vài tiếng ngựa khịt mũi, nghe như đang đứng cách lão Mã không xa có chút kinh hãi, bất quá cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.

Hết thảy lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

- "Tia chớp thật sáng a."

- "Ân, ta cũng là lần đầu chứng kiến." Thẩm Thạch nói.

Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc một hồi, nói:

- "Thẩm đại ca, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên một mình ra ngoài thám hiểm du lịch, có phải cũng thường thường một mình ngủ ngoài trời hoang vu hay không đây? "

- "Ân, số lần không ít". Thẩm thạch nở nụ cười một chút, nói:

- "Bất quá đại đa số lúc trước, ta đều mang theo Tiểu Hắc, chính là con Tiểu Hắc trư lúc trước ngươi thấy, cho nên cũng không tính là một thân một mình a. Thời gian qua đêm trong rừng núi hoang vắng rất nhiều, khi đó chúng ta thường tìm một cây đại thụ, sau đó leo lên đó ngủ."

- "A? Đây là vì cái gì a?" Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, nàng đúng là lần đầu tiên nghe được loại sự tình này, cảm thấy thập phần kỳ thú.

- "Bởi vì trên cây an toàn a."

Thẩm Thạch vươn cánh tay trong bóng đêm, khoa tay múa chân một chút rồi nói:

- "Ta cùng Tiểu Hắc đi dã ngoại, nhiều khi gặp nhiều Yêu thú quái vật có chút hung mãnh thậm chí ban đêm mới xuất hiện, cho nên đêm tối một mảnh đen kịt kỳ thật so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều. Bất quá trốn trên tàng cây nghỉ ngơi liền có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, đúng là một biện pháp thập phần thuận tiện và hữu hiệu. "

- "Thế nhưng..." Hứa Tuyết Ảnh hơi nghiêng đầu ra khỏi chăn, suy nghĩ một lát, vẫn là nhịn không được liền cười hỏi Thẩm Thạch, "Thế nhưng mà Thẩm đại ca, trên tàng cây có nhiều chi nhánh, ngươi làm sao có thể nằm ngủ được nha?"

- "Ngồi ngủ a."

Hứa Tuyết Ảnh bỗng nhiên trầm mặc lại, một lát sau, nàng nhẹ giọng lại hỏi một câu:

- "Tiểu Hắc kia ư?"

- "Điều đó a, A ... ..đều là nằm sấp để ngủ đấy ư. "

- "Các ngươi ngủ như vậy, có khi nào rơi xuống không?"

- "Ta chưa có té xuống lần nào a, bất quá cái đầu heo kia ngay từ đầu đã té xuống rất nhiều lần rồi a."

- "A... Tiểu Hắc không phải đã rất đau a?"

- "Không có, dưới tình huống bình thường, nó liền lật người lại trên mặt đất rồi ngủ tiếp."

- "A... . ."

Tiếng mưa rơi lặng lẽ, đang nhỏ xuống lắt nhắt dày đặc, có gió thổi qua, tiếng vang sàn sạt.

- "Thẩm đại ca."

- "Hả?"

- "Ta... Đôi khi rất hâm mộ huynh đấy."

- "Vì cái gì ?"

- "Ta cảm thấy cuộc sống như thế này của ngươi vô cùng tốt, muốn làm cái gì thì làm, muốn đi nơi đâu thì đi, Thiên Mã Hành Không, Độc Hành Thiên Hạ, lưu lạc Thiên Nhai. "

Thẩm Thạch trong bóng đêm nở nụ cười, nhìn đôi gò má người thiếu nữ trong bóng đêm nằm cách đầu gối mình không xa, mỉm cười nói: "Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ đến được a, chẳng qua là trông tốt thế thôi đấy. Ví như màn trời chiếu đất cũng rất đáng thương, cùng Yêu thú quái vật chém giết cũng thật nguy hiểm. Kỳ thật khi còn bé, ta cũng rất hâm mộ ngươi, một cuộc sống thế gia đệ tử như thế. "

- "Hì hì..." Hứa Tuyết Ảnh thấp giọng nở nụ cười, trong thanh âm pha lẫn vài phần vui mừng cùng tiếng tim đập dồn, một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi,

- "Vậy bây giờ ngươi còn nghĩ qua chuyện này chứ."

- "Muốn a, tại sao không muốn chứ !" Thẩm Thạch gối tay lên đầu, khẽ dựa vào thùng xe sát vách đá cười nói; "Đợi có một ngày ta đã kiếm được đủ nhiều Linh Tinh, là hưởng thụ cuộc sống phú quý giống như ngươi ngay. "

Hứa Tuyết Ảnh thổi phù một tiếng bật cười, trốn ở trong chăn lấy tay che đi đôi má có chút ửng hồng.

Cơn mưa đêm nay thật ôn nhu mỹ lệ, cho dù là tại nơi tha hương xa xôi lạ lẫm. Một khắc này nàng tự nhiên muốn, nếu đêm nay vĩnh viễn không chấm dứt thật là tốt biết bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.