Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 24: Ý trời




Duy Nhất khẽ mở cửa chính, sợ đánh thức người giúp việc, cũng không bật đèn, cởi giày ra, rón ra rón rén đi trong bóng tối.

“Sao giờ mới về?” Trong bóng tối đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng, Duy Nhất giật mình, túi xách rớt xuống đất.

Cố gắng thích ứng với bóng tối trong phòng, mượn ánh trăng nhàn nhạt, rốt cuộc loáng thoáng thấy một bóng đen ngồi trên ghế sa lon.

“Tôi… Sao anh lại ở đây?” Duy Nhất nuốt nước miếng, cảm giác không khí này giống như cô vợ lạc lối bị ông xã bắt được.

“Vậy em cho là tôi nên ở đâu?” Anh đứng lên, chậm rãi đến gần người phụ nữ khiến anh phiền não, làm cho anh phát điên

Cảm thấy áp lực khi anh tiến đến gần, Duy Nhất không tự chủ lui lại mấy bước, “Không phải, tôi cho rằng… Anh ngủ… Hoặc là, không có nhà…”

“Cho nên em có thể tự do tự tại ra ngoài ước hẹn với người đàn ông khác?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ giễu cợt, rất chọc người.

Đáy lòng Duy Nhất dâng lên tức giận, không phải anh vẫn muốn đuổi cô đi sao? Tại sao lại can thiệp cô?

“Mắc mới gì tới anh?” Cô cãi lại anh một câu, liền đi lên tầng trên. Lúc lướt qua bên cạnh anh đột nhiên bị anh ôm lấy, vác lên.

“Thả tôi xuống! Buông tôi ra!” Duy Nhất lqd đấm lưng của anh giãy giụa. Nhưng anh nắm chặt đầu gối cô, dù cô động thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Anh khiêng cô vào phòng của anh ở tầng hai, một cước đá cửa đóng lại, không mở đèn, trực tiếp mà nặng nề ném cô lên giường.

Duy Nhất vừa định bò dậy, lại bị anh ngăn lại. “Tránh ra! Anh đáng ghét!” Cô ở phía dưới anh không ngừng chống cự, bị anh bắt được đôi tay, giữ trên đỉnh đầu cô.

“Tôi đáng ghét? Có phải lúc Doãn Tử Nhiên đối với em rất đáng yêu không?” Trong bóng tối, ánh mắt của anh như băng rét lạnh, như lửa đốt người.

Bởi vì lời của anh, Duy Nhất sửng sốt, mấy giây sau mới phẩn ứng lại, lớn tiếng mắng, “Lãnh Ngạn, anh khốn kiếp!”

Lãnh Ngạn nhìn gương mặt gần trong gang tấc dưới ánh trăng, sắp nổ tung. Không phải nói không quan tâm sao? Không phải nói buông tay sao? Cô gái bé nhỏ này lại khiến cho lòng anh rối bời. Nhìn Doãn Tử Nhiên đưa cô trở lại, nhìn bọn họ ôm nhau thâm tình, trong đầu nhớ lại một đêm anh ở tầng dưới lồng chim câu chờ bọn họ, nhớ tới có lẽ cô đã xinh đẹp nở rộ trong ngực Doãn Tử Nhiên, lửa giận trong lòng ép anh phát điên rồi, mà cô lại vẫn nói không liên quan đến anh? Cô còn nhớ anh là ông xã của cô không?

Anh đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ hôn môi cô, cắn nuốt kiểu trừng phạt, xâm lược kiểu chiếm đoạt, thậm chí cảm thấy có mùi máu tanh của nhau truyền lại trong lúc đó.

Duy Nhất bị đau, uốn éo người liều mạng kháng cự, động tác này ngược lại khiến lửa giận của anh đốt đến cao nhất. Anh thô bạo lột sạch toàn bộ quần áo của cô, đồng thời cũng cởi quần áo của mình, không hề thương hương tiếc ngọc, đánh thẳng vào trong thân thể của cô,cũng cúi người tàn nhẫn cắn lên cổ, trước ngực cô.

“A – đau! Buông tôi ra! Anh đi ra ngoài! Ghét!” Đau đớn khiến cho cô kêu thành tiếng, cô giữ chặt lưng anh, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt của anh.

Theo tiến công không ngừng sâu hơn, cảm giác vui thích dần dần thay thế đau đớn, Duy Nhất ôm chặt anh, chìm chìm nổi nổi rên rỉ trong đột nhiên nhanh chậm của anh, trong sung sướng cực hạn không ngừng leo lên của anh, cho đến khi cả người run rẩy, không cách nào tự kiềm chế…

Đây là vui thích lần đầu tiên khi bọn họ mặt đối mặt, lưu lại trí nhớ không hoàn mỹ lắm. Cả người cô mềm oặt, nằm lỳ trên giường, tóc đen xốc xếch, trong lòng oán hận, đây gọi là gì? Cưỡng gian?

Lưng trần của cô dưới ánh trăng như được dát lên một tầng sáng bạc, anh không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, mồ hôi hột dày đặc ngưng tụ lại trên lưng cô, sợi tóc tán loạn cũng bị mồ hôi thấm ướt.

“Lấy tay anh ra!” Trong giọng nói của Duy Nhất mang theo nức nở nghẹn ngào.

Tim của anh chợt đau, vì mình vừa kích động mà hối hận, đưa hai cánh tay, thử ôm cô vào lòng, sau khi cô phí công giãy giụa vài lần, bị anh siết chặt vào trong ngực, “Xin lỗi, Duy Nhất, xin lỗi…” Anh lẩm bẩm khẽ hôn lên tóc cô, mặc cho nước mắt cô thấm ướt ngực anh.

“Tôi chán ghét anh! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Duy Nhất chỉ khóc, khóc ra uất ức của cô, uất ức đọng lại từ rất lâu cho đến nay.

Anh nâng mặt cô lên, hôn lên nước mắt của cô, ôm chặt cô lần nữa, “Là anh không tốt, đều tại anh, anh nhìn thấy em và Doãn Tử Nhiên ở chung một chỗ, anh… Xin lỗi…”

“Anh khốn kiếp? Tôi và Doãn Tử Nhiên không có gì, ở trong lòng anh, tôi là hạng người như vậy sao?” Cô cắn mạnh vào đầu vai anh vài cái vẫn chưa hết giận, liều mạng đấm lồng ngực anh.

Không có gì cả? Trong lòng anh lặng lẽ sinh ra mừng rỡ, ngón tay chải vuốt mái tóc dài của cô, nhìn tròng mắt sáng như sao trong bóng tối của cô, từng chút từng chút một, mút đi nước mắt lem luốc của cô. Anh đã từng nói, Duy Nhất có thể rơi lệ ở trước mặt anh, hôm nay, rốt cuộc anh có thể hôn lên nước mắt của cô, “Duy Nhất, anh sai rồi, anh khốn kiếp…”

Giọng của anh càng lúc càng mơ hồ, giống như tối ngày đầu tiên, mang theo mơ hồ lẫn vào giọng nói sau khi say rượu, đầy cám dỗ.

“Hả?” Anh biến hóa trước sau to lớn như thế khiến Duy Nhất cảm thấy kinh ngạc, một giây kế tiếp, trên môi ấm áp, đã bị đôi môi ấm áp của anh ngậm lấy.

Lần này anh vô cùng dịu dàng, quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến triền miên, đầu lưỡi quét qua mỗi một chỗ trên hàm răng, rã rời truyền đến, ý thức mơ hồ.

Vòng lên cổ anh, ngượng ngùng đáp lại anh, cảm nhận kích thích sôi trào mãnh liệt của anh đánh vào trong cơ thể của cô một lần nữa, cô nở rộ tận tình trong lòng anh, yêu kiều uyển chuyển, khiến cho anh phấn chấn hơn. Thở gấp hổn hển, quyến rũ rên rỉ, tạo thành một bài ca đẹp nhất đêm nay, tối nay, là hòa hợp tuyệt vời nhất trong cảm nhận của bọn họ…

Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ thổi, hai con búp bê nhỏ thân mật dựa chung một chỗ, chuông gió màu vàng bị gió thổi tạo ra âm thanh giòn vang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.