Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 16: Tâm tư thầm kín




"Tổ địa?" Vợ chồng Thạch Tử Lăng nhận được tin tức thì trong lòng trở nên nôn nóng, bọn họ vô cùng cảm kích người của Thạch thôn, nếu không có họ chăm sóc thì con trai trưởng làm sao có thể phát triển tới hiện tại chứ?

Trung ương Thiên cung, bóng người của Liễu Thần mờ ảo đứng ở trung tâm, khí hỗn độn tràn ngập, xung quanh là lơ lững ba ngàn giới, vô số thần linh như ẩn như hiện quỳ bái nó.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng chấn động, cảnh tượng gì thế kia?

Dù là Tần Hạo luôn luôn tỏ vẻ xa lánh thì cũng phải ngẩn người há miệng, không biết nói ra sao.

Phong thái tự tin, siêu nhân trên cả hồng trần như Nguyệt Thiền cũng mở to cặp mặt đẹp, giật nảy mình, miệng xinh há rộng lộ vẻ không hề tin nổi.

"Đây là cường giả phía sau hắn sao?" Nguyệt Thiền nói, trong lòng chấn động, cuối cùng cũng hiểu vì sao Thạch Hạo lại 'hung tàn' như thế, có thể quét ngang đối thủ, dám chống phá với truyền thừa bất hủ.

"Đám nhân vật này..." Tần Hạo khẽ nói, trong lòng chấn động không thôi.

Lúc này, Thạch Hạo chẳng hề vui vẻ gì, tiểu Tháp, Liễu Thần phải đi khiến nó khó chấp nhận được.

Một cành cây xanh nhạt mang theo giọt sương, tỏa ra ráng mây xanh, sở hữu sinh cơ không gì sánh được, vút một tiếng, nó xuyên thủng hư không mở ra một thông đạo sáng rực.

"Đi thôi." Thạch Hạo mời ba mẹ đi trước, tiến tới Thạch thôn.

Ngay cả Nguyệt Thiền, tuy có quan hệ rất phức tạp với Thạch Hạo, thậm chí là có địch ý thế nhưng cũng bị mang theo, dù thế nào thì cũng không để nàng lại một mình được, miễn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, nếu không có Tần Di Ninh thì lần đi này nàng cũng chỉ có thể bị phong bế trong Thế giới hộp báu mà thôi. Với việc này, ác cảm với thánh nữ độc ác này của Nguyệt Thiền đã giảm bớt, cuối cùng nhìn thấy được người bí ấn phía sau tiểu Thạch.

Đây là một thông đạo được xây dựng từ phù văn, mấy người bước vào bên trong cũng không lâu thì đã tới phần cuối, phía trước trở nên mơ hồ, gợn sóng khuếch tán.

Sau giây lát, họ bước ra ngoài, chân đạp trên mặt đất đầy kiên cố.

Thạch Hạo hít sâu một hơi, mùi vị của hương cỏ cùng với hương trái cây nhàn nhạt, còn có mùi của đất phả vào mặt, không khí rất trong lành.

"Hả?" Thạch Hạo kinh ngạc đánh giá bốn phía, cảnh vật rất quen thuộc, vị trí của Thạch thôn không phải đã thay đổi rồi sao? Làm sao lại vẫn như trước thế này.

"Khu sơn thủy nồng nặc linh khí này, trong phạm vi mười dặm đã bị ta di chuyển toàn bộ." Liễu Thần giải đáp.

Sau khi tiến vào vùng núi này thì tinh khí hừng hực, rõ ràng thích hợp cho việc tu hành hơn trước kia nhiều, sinh cơ càng nhiều hơn, bởi vì vùng đất mới này có tới mấy linh mạch.

Hồ nước vẫn còn đó, chim loan năm màu vẫn qua lại, lông chim sáng rực bay lượn, thú một sừng ở trên bờ cũng tạo thành từng đàn, toàn bộ đều lấp lánh ánh bạc, chẳng hề sợ người.

Gần đó, có linh cầm thụy thú đủ loại, có một thôn xóm phía ấy, cứ như là thế ngoại đào nguyên làm người khác yên tĩnh lại.

Thạch Hạo tranh giết bên ngoài, thế nhưng mỗi khi trở về nơi đây thì các xúc động trong lòng đều được tịnh hóa, lòng nó vô cùng thả lỏng, đây là nơi mà lòng nó gửi gắm vào.

Ánh sáng lục lóe lên, Liễu Thần cắm rễ ở đầu thôn, hàng trăm ngàn cành rủ xuống chập chờn ránh xanh, sương mù lượn lờ, thần thánh và an lành.

"Hả, Liễu Thần trở về rồi!" Một đứa nhỏ kêu to, cả thôn đều bị giật mình.

Toàn bộ phòng xá đều được xây bằng đá với diện mạo nguyên thủy, vô cùng đơn giản cũng có vẻ an bình, người trong thôn đều chạy ra.

Nhanh nhất chính là một con gà trụi lông, sau khi chạy tới dưới cây liễu thì từ từ đi dạo, tìm vị trí thoải mái rồi làm tổ ở nơi đó.

"Bát trân kê!" Ánh mắt của Nguyệt Thiền lóe lên, một cái thôn nho nhỏ không ngờ ;lại có dị cầm thái cổ này.

"A a, là tiểu Hạo thúc trở về, hú ...ú..." Một đám nhóc con xuất hiện, có đứa đưa cái mông trần trắng trẻo hò hét khi thấy đám Thạch Hạo ở ngoài thôn.

Bọn nhóc reo hò không ngừng cứ như là khỉ con, vừa chạy vừa nhảy tới, trên mỗi khuôn mặt đều mang theo vẻ thèm thuồng, tất cả đều vui sướng.

Mỗi lần Thạch Hạo trở về là đều mang theo một lượng lớn 'thức ăn ngon', ví như kim bằng, viêm mãng, bạch hổ... còn có linh quả, nó là người mà đám nhóc con này ngóng trông nhất.

"Tiểu Hạo, cuối cùng cháu cũng trở lại!"

Rất nhanh, đầu thôn xuất hiện tộc trưởng, đám người Thạch Lâm Hổ, còn có Nhị Mãnh, Đại Tráng ngang lứa, tất cả đều cười tươi.

Khi Thạch Hạo tới gần thì trên người bu đầy đám con nít, có đứa bám trên vai, có người ôm sau lưng, còn có mấy kẻ ôm chân và cổ nó.

Khi đám nhóc xông tới gần như phủ hết cả người nó, mọi người đều cười vui vẻ.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng thấy thế thì cảm thấy vô cùng ầm áp, thôn xóm như vầy, người trông thôn lại vô cùng giản dị, con trai lớn sống lên ở đây còn có gì không yên tâm đây, thật sự quá tốt mà.

"Tiểu Hạo, lần này trở về cháu nên nán lại lâu một xí, không cần vội vã lên đường nữa." Thạch Phi Giao nói.

"Chú, lần này cháu sẽ ở lại một thời gian." Thạch Hạo cười nói.

"Tiểu Hạo mang bạn tới nè..." Đám Bì Hầu, Hổ Tử chạy lên nện nó một đấm, đồng đảng thời trẻ thơ gặp lại thì vô cùng vui sướng, chẳng hề nể nang làm gì.

Tần Hạo quan sát ở phía sau, cảm thấy Thạch thôn rất bất phàm, có khí tức thần linh bao phủ, chỉ một thôn xóm nho nhỏ mà lại có khí phách lớn như vầy.

Nó tin rằng, nơi đây có trận pháp vượt quá tưởng tượng bảo vệ, so với những đại trận hộ sơn của các đại giáo ngoại giới kia cũng không kém bao nhiêu, thật sự rất kinh người.

"Ngươi là... là hai người năm đó?!" Tộc trưởng Thạch Vân Phong ngờ ngợ nhìn về đôi phu thê trước mặt, một vài người lớn tuổi trong thôn cũng ngẩn ra, cảm thấy rất quen.

"Chú, cảm ơn chú!" Vợ chồng Thạch Tử Lăng vội vàng tiến lên chào hỏi, tiến hành đại lễ với đám người tộc trưởng, đây là phát ra từ tận đáy lòng, nếu như không có những người này thì làm sao có con trai trưởng mình hiện tại chứ.

"Quả nhiên là họ!" Người trong thôn giật mình, tất cả đều tiến tới, ai nấy đều kinh ngạc, thời gian trôi qua nhiều năm vậy mà không ngờ lại gặp lại.

"Đây là... ba mẹ ruột của tiểu Hạo à."

"Người một nhà... đoàn tụ rồi?!"

Sau quá trình giới thiệu thì người trong thôn cảm thấy vui mừng thay cho Thạch Hạo, đây là cảm tình giản dị nhất.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng trò chuyện về những năm tháng trước kia với những người lớn tuổi thì thấy vô cùng hài lòng, cũng có bi thương, hay là cười to, ướt lệ, tâm tình vô cùng phức tạp.

Tâm tình như thế này ai cũng có thể hiểu được, tất cả đều tụ lại, trò chuyện không ngừng nghỉ.

"Vị tỷ tỷ này là tiên tử sao, đẹp quá!" Một cô bé ngước nhìn Nguyệt Thiền, trên khuôn mặt đỏ bừng nở nụ cười tươi rói.

Một đám thiếu niên, có cả Đại Tráng hay Nhị Mãnh sớm đã nhìn thấy Nguyệt Thiền, tất cả đều giật mình, cô gái này quá xinh đẹp, ai nấy đều như hóa đá.

"Thật là xinh, đẹp tới nỗi như mơ vậy." Tộc trưởng Thạch Vân Phong hùa theo, mỉm cười gật đầu, lúc này ánh mắt của mọi người trong thôn đều nhìn tới.

Nguyệt Thiền thân là thánh nữ, xuất thân từ đại giáo bất hủ, cảnh tượng này có phải là chưa từng thấy đâu, sau khi tới nơi này nàng cũng không biểu hiện vẻ ngạo nghễ của bản thân mà nở nụ cười hiền hòa, tươi rói, chẳng hề giống với khí chất Trích tiên tử ngày thường siêu thoát kia.

"Tiểu Hạo, thật không thế hả, muốn lập gia đình rồi à?" Đại Tráng hỏi.

"Mày luôn lừa bọn tao, nói gì mà sẽ vác mấy người mập mạp về, tới giờ con bọn tao đã biết chạy khắp núi mà mày cũng chẳng thực hiện được lời nói đó." Nhị Mãnh nói.

Bị đám bạn thuở nhỏ vây quanh, Thạch Hạo vô cùng hào khí, giơ tay khoát ống tay áo nói: "Lần này chắc chắn, nàng về thôn là dưỡng thai đó."

"Cái gì?"

"Ha ha..."

Nhóm người nghe thế thì cười ha hả, đặc biệt là đám bạn của nó thì càng vui vẻ hơn.

Trên mặt của Nguyệt Thiền ửng đỏ, tuy đang nghiến răng thế nhưng chỉ cũng có thể mỉm cười, không nói gì cả.

Mọi người cũng không có bỏ rơi Tần Hạo, đặc biệt một đám nhóc vây quanh nó.

Nhóm người từ từ đi vào trong thôn, vợ chồng Thạch Tử Lăng vô cùng thán phục thôn xóm nhỏ này, linh dược có cũng không ít không ngừng sinh trưởng bên tảng đá hai bên đường đang dẫn tới linh khí mờ mịt ở phía trước kia.

Đặc biệt, trong thôn còn có một cây đào lấp lánh ánh bạc, tuy không cao quá eo thế nhưng mùi hương lại nức mũi, bất kể là lá hay cành đều chảy xuôi ánh bạc, hấp dẫn chú ý của mọi người.

"Một cây thánh dược?" Vẻ mặt của Tần Hạo kinh ngạc, chỉ một thôn nhỏ mà lại có thánh dược.

Nguyệt Thiền cũng chấn động, khi nhìn kỹ thì xác nhận rằng nó sắp trở thành thánh dược, chỉ thiếu một chút nữa mà thôi nhưng dược hiệu cũng kinh người.

Vừa vào trong thôn, Thiểm điện khuyển màu vàng, Thần thử màu tím, hay là Xích vũ hạc... rất nhiều con vọt tới nhảy lên vai của một vài đứa nhỏ.

"Không bình thường." Thạch Tử Lăng thán phục, cảnh tượng hoàn toàn khác so với trước đây.

"Đây là nơi ngươi lớn lên hả?" Nguyệt Thiền nhìn thôn xóm bình yên không quan tâm với thế giới bên ngoài này, sau đó lại quay đầu nhìn về cây liễu lớn được người dân cúng bái ở đầu thôn kia, vẻ thất thần hiện lên.

Tiểu Thạch 'hung tàn' ở ngoài như vậy thế nhưng khi trở lại thôn thì rất ngoan hiền, khiến Nguyệt Thiền không thể nào tin và cảm thấy lạ lùng, người trong thôn rất giản dị, nơi đây cứ như thế ngoại đào nguyên vậy.

Nàng hiểu rõ hơn về Thạch Hạo, cũng nhìn thấy một mặt khác của nó, bên ngoài nó tài năng xuất chúng, hào quang chói mắt, thậm chí còn cự kỳ đáng ghét trong mắt nàng, thế nhưng khi ở nơi đây lại 'dễ thương' như vậy.

Đột nhiên, sâu trong dãy núi phương xa có sóng năng lượng vô cùng kịch liệt truyền tới, ánh sáng ngút trời chấn động cả mặt đất.

"Mạnh thật!" Thạch Hạo giật mình, có người đang đại chiến, thần năng này sợ còn mạnh hơn cả Tôn giả khiến người khác kiêng kỵ.

Nó lúc này biến sắc, có cao thủ quyết đấu gần Thạch thôn như thế, đây không phải là chuyện tốt gì.

"Không cần lo lắng, là người trong thôn chúng ta đó." Tộc trưởng Thạch Vân Phong mỉm cười.

Không chỉ có Thạch Hạo ngạc nhiên mà ngay cả vợ chồng Thạch Tử Lăng, Tần Hạo và Nguyệt Thiền đều chấn động, trong thôn còn có cao thủ cỡ này?!

"Tiểu Hạo!"

Ba con dị cầm lao tới, tất cả đều mở miệng nói chuyện, đây chính là Đại Băng, Tiểu Thanh, Tử Vân, tất cả đều vô cùng thân thiết với Thạch Hạo.

Thạch Hạo kêu to, ôm chặt lấy bọn nó rồi hỏi đại thẩm Thanh Lân Ưng ở nơi nào.

"Mẫu thân đang xem chiến để thể ngộ, đi nào, chúng ta dẫn ngươi đi xem." Tử Vân dùng đầu cọ nhẹ lên thân thể nó.

Trong lòng Thạch Hạo trở nên ấm áo, tựa như trở lại thời còn bé theo chân bọn này đi quậy phá, nghiên cứu bảo cốt trong cơ thể rồi tu hành.

"Chút nữa tao sẽ dạy cho chúng mày bảo thuật của chim thần!" Thạch Hạo vui vẻ nói, biểu hiện vô cùng thuần khiết ôm lấy cổ của nó.

Độc giác thú màu trắng bạc xuất hiện, vô cùng thần tuấn, trên cơ thể bay lượn thánh huy, nơi lưng mọc ra hai cánh, đây chính là tiểu Bạch, vua trong Độc giác thú, từng dẫn Thạch Hạo ra khỏi Đại Hoang.

"Mày... sẽ không tiến hóa thành Tiên mã, thú cưỡi đệ nhất trong thái cổ chứ?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Tên quỷ này ngạo nghễ nghểnh cao đầu, cả người phát sáng, lông bờm trắng như tuyết phấp phới ung dung đi tới.

"Đây là công lao của Liễu Thần đó." Bé chảy mũi nước nói.

Trên thực tế, Tử Vân, Tiểu Thanh, Đại Bằng đều có sức mạnh huyết thống vô cùng kinh người, tất cả đều được Liễu Thần gột rửa mở ra truyền thừa và tiềm năng được tổ tiên Ma cần lưu lại. Lâu dần, huyết thống sẽ càng tinh khiết và mạnh mẽ hơn.

"Đi nào, dẫn ta đi xem chiến, Tôn giả bình thường còn lâu mới là đối thủ của họn họ." Thạch Hạo nói rồi nhảy lên lưng của tiểu Bạch.

Cùng lúc đó, những người khác cũng trèo lên lưng của Tử Vân, Đại Bằng rồi tiến vào sâu trong dãy núi kia.

"Tiểu ca ca!" Thanh Phong quay đầu lại, nụ cười tươi rói hé lộ.

Thạch Hạo vô cùng vui mừng, lần này phải dẫn theo Thanh Phong, tu vi của nó tăng cao khiến Thạch Hạo nui mừng.

"Hả, là bọn họ à?" Thạch Hạo thấy cuộc đại chiến vẫn đang diễn ra.

Đám Nguyệt Thiền, Tần Hạo theo sau, khi nhìn thấy bóng người kia thì kinh ngạc, thần hỏa không ngừng thiêu đốt quanh thân, mạnh mẽ tới kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.