Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 3: 3: Thể Chất Truyền Thuyết Không Dễ Chọc




Lão Chu nhà bên kia bởi vì một miếng thịt dẫn tới phong ba.

Nhà bên này, Lâm Tư Tư đang thắng mỡ heo.

Đem mỡ lá mà Chu Tùng Bách mới mua về xắt thành miếng nhỏ, sau đó cho vào nồi để lửa nhỏ thắng lại là được, mỡ trong nhà đúng là sắp dùng gần hết nên hiện tại Chu Tùng Bách mua về cũng vừa đúng lúc

Nhưng nghĩ đến lời chồng mình dặn dò, Lâm Tư Tư cảm thấy sống mũi cay cay.

Dặn dò gì ư?

Chồng của nàng bảo rằng khi nàng thắng mỡ xong, thì lấy tóp mỡ rắc chút xíu muối lên trộn đều, anh muốn ăn.

Đặt ở đời trước, phần tóp mỡ như thế này ngay cả hạ nhân nhà nàng cũng không thèm ăn, nhưng chồng của nàng lại xem nó như mỹ thực.

Như thế bảo sao Lâm Tư Tư không chua xót trong lòng được chứ?

Nhưng Lâm Tư Tư vẫn làm theo, giữa trưa khi Chu Tùng Bách tỉnh lại liền ăn món tóp mỡ trộn mà anh muốn ăn, bộ dáng kia giống như đó là món ngon nhất trần đời vậy.

Lâm Tư Tư cảm thấy đau lòng đồng thời càng yêu người chồng dễ dàng thỏa mãn của mình hơn bao giờ hết. Xem đi, anh ấy dễ nuôi biết bao nhiêu, cho anh một chút tóp mỡ thôi, nhìn anh thỏa mãn đến bực nào kìa.

"Vợ à, anh đào anh mới mua hôm qua, em cứ ăn thoải mái đừng tiết kiệm, ăn hết thì anh mua cái mới, nếu còn muốn ăn tiếp thì anh lại mua cho em." Chu Tùng Bách nói.

"Vâng." Lâm Tư Tư gật đầu.

Xe đạp được mang về vài ngày sau, lúc Chu Tùng Bách đi, Lâm Tư Tư còn gửi anh một cặp áo gối cưới nhờ anh mang theo.

Nhưng cho dù như vậy, lúc Chu Tùng Bách chạy xe đạp về trong thôn, toàn bộ thô Chu Gia Giang đều nổ tung.

Sao hả?

Gã lười biếng sống nhờ ở đậu Chu gia Giang là Chu Tùng Bách mu xe đạp?

Chu gia Giang bọn họ không phải là không có xe đạp, nhưng cũng chỉ hai ba nhà có, đó chính là đại hộ lớn, thì làm sao Chu Tùng Bách có thể so sánh?

Nhưng gã ăn chơi lông bông như hắn lại có thể mua nổi xe đạp.

hiện tại ngay đúng giờ nghỉ trưa, vì thế ngoài cửa đều bị mọi người vây chật kín.

Thằng nhóc Chu Tùng Bách cũng là người phóng khoáng, rất hào phóng đem xe đạp của mình bày ra trước mắt mọi người, mặc dù là nửa mới nửa cũ, nhưng đây chính là một chiếc xe đạp.

Người khác hỏi bao nhiêu tiền, Chu Tùng Bách nói không mắc, đây là hàng xài rồi nên giá chỉ khoảng một trăm hai mươi đồng.

Chuyện này nếu đặt ở trước kia, mọi người chắc chắn sẽ truy hỏi tiền ở đâu ra, nhưng bây giờ không cần hỏi, có ai mà không biết Chu Tùng Bách hắn cưới được nàng dâu đẻ ra tiền chứ?

một đôi áo gối đã hai mươi lăm đồng, vậy chỉ cần thêu năm đôi áo gối, không phải đã đủ tiền mua xe đạp hay sao?

"Nhưng cái này cũng phải nói có gặp vận may hay không, nếu không dễ gì gặp được người chán xài xe đạp rồi muốn bán đi.” một lão hán nói.

“Cái đó là tất nhiên rồi, không có chút may mắn thì khó mà mua được, hàng mới thì con cũng đã hỏi qua, chỉ riêng nhãn hiệu Phượng Hoàng thôi, một chiếc xe mới giá hơn hai trăm sáu mươi đồng, còn phải có phiếu, bằng không thì đừng hòng mua được." Chu Tùng Bách nói như thế.

Sau đó có người đưa ra đề nghị mượn chạy thử một chút.

Chuyện này nếu đặt ở trước kia, khó mà từ chối, chỉ còn cách là đồng ý, nhưng với Chu Bách hiện tại thì tất nhiên là không, anh nói: "Được chứ, chạy một lần là một đồng, ai dưa tiền thì tôi cho mượn ngay.”

Chạy một lần phải tốn một đồng, ai chịu chứ?

Lúc Chu lão thái nghe được tin thằng út nhà mình mua xe đạp là lúc bà đang cắt cỏ cho heo ăn, nghe được tin đó thì làm sao còn bình tĩnh mà cắt cỏ nữa?

Lão phu nhân bước đi như bay trở về nhà, liền nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người đang vây quanh, con mình thì đang hăm hở khoác lác.

"Nương đã về rồi, nương xem này, đây là xe của chúng ta, lát nữa con chở mẹ ra ngoài dạo một vòng." Chu Tùng Bách vội vàng đỡ lão phu nhân bước qua, cười nói.

Chu lão thái đều hận không thể đánh thằng út nhà mình, có hiểu đạo lý tiền tài không thể lộ ra ngoài hay không, có cần thiết phô trương ầm ĩ như vậy không?

"Trong nhà có được chút tiền đã bị mày hoang phí hết, Tư Tư có thai, nhưng cố gắng thêu đến mức mắt cũng sắp mù rồi, mày lại lấy hết tiền của nó đi hoang phí!" Lão phu nhân nhịn không được, liền trực tiếp cầm lấy cây chổi đánh liên tiếp lên người đứa con trai mà bà yêu thương nhất.

Lần này lão phu nhân thật sự nổi giận!

Lâm Tư Tư vốn không thích bên ngoài nhiều người không muốn bước ra, nàng cũng không muốn người ta nhìn chằm chằm mình như đang xem khỉ đang diễn xiếc, chỉ có chồng nàng thích loại cảm giác bị người ta vây quanh như thế.

Nhưng nghe được thanh âm đó nàng không thể kiềm chế vội vã chạy ra ngoài.

Liền nhìn thấy Chu Tùng Bách vừa trốn vừa tránh kêu ầm lên: "Nương, sao nương lại đánh con, nương đừng đánh nữa, coi chừng hị cụp xương sống á."

"Nương, sao thế ạ?" Lâm Tư Tư chạy nhanh qua cản lại.

Đoàn người liền nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng.

Thời gian gần đât Lâm Tư Tư giảm béo có hiệu quả cực rõ rệt, giảm gần 10kg so với trước kia.

Hơn nữa lại đang mang thai, không chỉ có không béo ngược lại còn gầy hơn, hoàn toàn trùng khớp với lời Chu lão thái vừa nói, vì muốn kiếm thêm ít tiền mà thêu thùa đến mức mắt sắp mù.

Nhưng chút tiền đó lại bị tên lười biếng Chu Tùng Bách này hoang phí sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời, đám người đã hoàn toàn quên hình ảnh chói loá vì mua xe đạp của Chu Tùng Bách, không kiềm chế được đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Tư Tư.

Khuê nữ nhà họ Lâm này, trước kia khi vẫn còn chưa lập gia đình cũng là một đoá hoa ngát hương ở Lân gia thôn bên kia, không biết có bao nhiêu nhà nhòm ngó muốn kết thân, nhưng cuối cùng lại gả cho Chu Tùng Bách.

Hai năm trước, hai người bọn họ sống không yên ấm, bị không ít người chê cười, nói may mà không đến nhà dạm ngỏ, nếu không, ngay cả chính gia đình mình cũng không yên ấm nổi.

Nhưng có ai mà nhờ Lâm Tư Tư lại ẩn dấu tài nghệ như vậy, hoàn toàn là một con gà mái biết đẻ trứng vàng!

Chu Tùng Bách tu bao nhiêu kiếp mới cưới được nàng dâu như thế về nhà chứ?

Đây là ý nghĩ trước đó mấy phút của cả thôn.

Nhưng ý nghĩ hiện tại trong lòng mọi người chính là, Lâm Tư Tư kiếp trước đã phá bao nhiêu chùa miếu mới gặp phải tay ăn chơi phá của này?

Chu lão thái lần này thật sự muốn đánh thằng út nhà bà một trận, cho nên không dễ dàng bỏ qua như vậy, xách lỗ tai anh kéo vào nhà, Chu Tùng Bách vội vàng nói với Chu Kiến Vĩ cũng chạy đến xem náo nhiệt: “Dẫn xe đạp vào nhà!”

" Được." Chu Kiến Vĩ liền vội vàng dẫn xe đạp vào.

Lâm Tư Tư vẫn còn đang nói với mọi người: "Trong nhà có chút chuyện, mọi người về nhà đi ạ.@

Vừa nói vừa đưa tay lên dụi mắt, không biết trận gió vừa rồi có thổi cát bay vào mắt hay không, mà mắt nàng cay xé.

Nhưng hốc mắt đỏ ửng đó trong mắt mọi người chính là đang cực kì bất lực với hoàn cảnh của mình.

Quay về, có người còn nói: “Vợ của thằng Sáu đúng là khổ thật mà, nói sao trước kia nó cứ làm ầm lên rồi uống thuốc sâu tự vẫn.”

“Bây giờ cũng phải nín nhịn thôi, trong bụng có một đứa rồi, nhận mệnh thôi chứ biết làm sao bây giờ.”

“thì đó, cực khổ lắm mới kiếm được một ít tiền, sau này khi sinh con ra phải tốn kém đủ thứ, đã vậy thằng Sáu còn không chịu đi làm việc, chẳng lẽ đến lúc đó bắt vợ nó vừa đẻ vừa kiếm tiền nuôi nó sao?”

"Ai nói không phải chứ."

"..."

Chuyện này nhà Chu lão đại cùng Chu lão tam tất nhiên cũng đều biết, nhất là nhà của Chu lão tam, vốn còn muốn sang đây xem thử, nhưng vừa nghe xong tin tức như vậy, lập tức dứt khoát lười bước qua.

Có thằng Sáu phá làng phá sản như thế, bao nhiêu tiền đủ cho nó xài chứ? Hơn nữa mấy việc thêu thùa như thế này có ai mà không biết, thêu nhiều quá mắt sẽ mờ dần theo thời gian. nói đâu xa, hai lão tú nương ở trong thôn này thôi, mắt hiện tại gần như mù dở, trời vừa chạng vạng đã không thấy đường rồi.

Thằng Sáu nhà này, không thể gọi là tốt số được. Nếu gặp phải chồng nhà người khác, cả nhà không phải được thơm lây sao?

Nhưng nếu là nhà thằng Sáu thì bao nhiêu tiền nó cũng xài sạch.

Chu lão thái rất tức giận, xách lỗ tai Chu Tùng Bách kéo trong tây ốc nói chuyện.

Chu Kiến Vĩ nói với Lâm Tư Tư: "Thím sáu, con đi về trước nha."

" Ừ." Lâm Tư Tư gật đầu.

Chu Kiến Vĩ cũng không nói gì thêm, đi thẳng về nhà.

Lâm Tư Tư liền đóng cửa lại, sau đó bước vào trong tây ốc, Chu lão thái đang lau nước mắt, Chu Tùng Bách thì mang vẻ mặt bất lực không biết giải thích như thế nào. Nhìn thấy vợ yêu của anh bước vào thì mừng rỡ không thôi, vội vàng nói: "Vợ, em mau an ủi nương đi, để nương đừng khóc nữa, nương già như vậy rồi còn bị anh chọc khóc, anh giảm thọ mất."

"Mày còn dám nói, mày còn dám nói như thế sao, Tư Tư kiếm được chút ít tiền đó dễ dàng lắm sao, thêu suốt ngày suốt đêm, đãi mày ăn ngon uống ngọt mà mày còn chưa thấy đủ. Mày còn dám lấy hết số tiền mà vợ mày vất vả lắm mới tích cóp được để đi mua xe đạp, xe đạp là thứ mà nhà mình mua nổi sao!" Chu lão thái mắng.

Véo con mình hai cái, Chu Tùng Bách cũng không dám trốn, đứng im chịu đòn, đau đến mức anh nhe răng trợn mắt.

Lâm Tư Tư cười nói: "Nương, nương hiểu lầm Tùng Bách rồi, anh ấy không lấy trộm tiền của con, tiền mua xe đạp này là chính con đưa cho anh ấy."

"Con đưa?" Chu lão thái thất thần nói.

"Dạ, là con đưa." Lâm Tư Tư gật đầu nói.

"Sao con lại có thể đưa tiền cho nó đi phung phí như thế chứ? Nương biết con có thể kiếm tiền, nhưng công việc này không chắc bền vững mãi, ai biết sau này có còn làm được nữa hay không. Con của con thì sắp sinh rồi, đến lúc đó còn phải có không ít thứ cần tốn tiền, có cái nào mà không cần tiền đâu chứ?" Chu lão thái nói.

"Nương, mấy chuyện mà nương nói con đều biết, nhưng bây giờ thai vẫn còn nhỏ tháng, không cần phải gấp, con thấy Tùng Bách đi sớm về khuya cực khổ quá, nếu như có xe đạp thì sẽ thoải mái hơn nhiều, con thấy mấy người trong thành phố chạy xe như bay, nên mới muốn mu cho Tùng Bách, nương đừng đánh anh ấy nữa." Lâm Tư Tư nói.

Chu lão thái ngẩn người thật lâu mới kéo tay Lâm Tư Tư, nói: "Cũng không biết cái thằng quỷ này phước đức bao nhiêu nên mới có thể cưới được con dâu hiền như Tư Tư."

"Chuyện này nếu nói công lao thì cũng nhờ nương, nếu nương không nhìn trúng vợ con, thì con cũng đâu có cưới được vợ đâu.” Chu Tùng Bách nhếch miệng cười nói.

Chu lão thái trừng mắt liếc hắn một cái: "Con đừng có mà cười đùa hí hửng với mẹ, mẹ nói cho con biết, về sau nếu con dám làm ra chuyện gì có lỗi với Tư Tư, thì mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho con!"

Chu Tùng Bách gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối không bao giờ có, vợ con như vậy nếu con mà còn không biết quý trọng, thì đúng là đáng bị sét đánh chết."

Lâm Tư Tư vội vàng nói: "anh đừng nói bậy."

"không nói bậy đâu, con phải nhớ kỹ những lời mà con nói hôm nay!" Chu lão thái bắt đầu từ giờ khắc này, đã thật sự toàn tâm toàn ý nghiêng về hướng con dâu nhà bà.

Cưới được con dâu như thế này vào nhà, quả thực là hưng nhà vượng phu mà.

Mà bây giờ không phải đã có dấu hiệu sẵn rồi đó sao?

Trong nhà nuôi một con chó tên vượng gia, gà nuôi sau hè thì phát triển khoẻ mạnh nhanh chóng, con dâu của bà lại còn đang mang thai, ngay cả bộ xương cốt già cỗi của bà gần đây cũng khoẻ hơn rất nhiều. Cả nhà bà đều đang phát triển về hướng thịnh vượng nhất.

Chu lão thái càng xem Lâm Tư Tư càng cảm thấy, tất cả các thứ này đều bắt đầu từ khi con dâu bà suy nghĩ thông suốt. Căn cứ theo lời lão thầy bói mù thì đã bắt đầu vượng phu rồi!

"Con...không còn địa vị trong cái nhà này nữa rồi." Chu Tùng Bách dậm chân giận dỗi nói.

Lâm Tư Tư cười liếc anh một cái, Chu Tùng Bách cười kéo tay nàng, nói : "Vợ, đi, chúng ta ra ngoài xem xe đạp đi."

anh chạy thẳng từ thị trấn về, nhưng đến giờ vẫn còn chưa cảm thấy thoả mãn đủ, đây chính là xe đạp nha, là chiếc xe mà anh tha thiết ước mơ!

Lâm Tư Tư cũng đi ra theo anh, nàng cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với thứ gọi là xe đạp này, thật sự là quá thần kỳ, cũng không biết ai chế tạo ra vật như vậy nữa, đời trước nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.