Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 46: Khóa tâm




Thượng Hảo Giai tỉnh lại vào ngày hôm sau, đã là giữa trưa hơn mười một giờ rồi. Tiếng gõ cửa mãnh liệt đã cắt đứt mộng đẹp của Thượng Hảo Giai, xoay người cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, không thèm quan tâm đến người ở ngoài cửa. Dường như người kia biết cô đã tỉnh, càng thêm làm càn, dùng cả tay chân, đạp một cước đất rung núi chuyển.Thượng Hảo Giai thầm mắng một câu, không vui hướng về phía người kia quát: “Ai đó?”

“Mở cửa. Anh mang trả con trai cho em nè.” Người ngoài cửa trả lời tiếp tục phá cửa.

“Muốn chết sao. Sớm như vậy.”

“Em có mở không, anh ném con chó ngu ngốc này đi bây giờ. Gâu gâu~” Thượng Hảo Giai nghe được tiếng kêu ‘con trai’, vội vàng ôm gối xoay người xuống giường.

Cửa vừa mở ra, Tuấn Tuấn dẫn đầu chạy đến bên Thượng Hảo Giai.

Thượng Hảo Giai thuận tay dùng sức ném chiếc gối vào mặt Tiêu Minh Tuấn, xoay người hôn một cái lên mặt Tuấn Tuấn, sau đó hai tay dùng sức xoa xoa lên khuôn mặt mập mạp của chú chó. “Tuấn Tuấn. Mẹ nhớ con muốn chết~” Tiêu Minh Tuấn ở phía sau đóng cửa lại, thuận tay ném chiếc gối lại về phía Thượng Hảo Giai, đi vào phòng bếp, ngựa quen đường cũ mở tủ lạnh ra.

Tiêu Tuấn Minh nghiêng người lấy sữa tươi, đứng một bên cười mắng: “Em có thể thân thiết với cha của đứa bé hơn không?”

Thượng Hảo Giai ôm Tuấn Tuấn lăn lộn trên mặt đất ~~~

Tiêu Minh Tuấn cầm hộp sữa đá vào mông Thượng Hảo giai, “Đứng lên, anh có việc muốn nói với em.”

Thượng Hảo Giai cũng không cảm thấy mệt, tiếp tục ôm Tuấn Tuấn lăn lộn trên mặt đất, vừa nói, “Anh có chuyện gì muốn nói, hôm nay và ngày mai em ở đây làm lao công.”

Đột nhiên Tiêu Minh Tuấn mở to hai mắt nhìn, phun hết sữa trong miệng ra. Vốn là anh nghe lao công thành lão công (chồng), một bên ho khan giọng run rẩy hỏi, “Thượng Hảo Gia. Em đói khát đến trình độ này sao? Bắt anh làm lão công của em, mà chỉ có hai ngày?”

Thượng Hảo Giai trợn trừng mắt, nhìn về phía Tuấn Tuấn ý bảo chạy đến cắn Tiêu Minh Tuấn. Thấy Tuấn Tuấn không hiểu gì cả, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Thượng Hảo Giai chán nản nói: “Thôi, con đã không có dã tính rồi. Vẫn nên để mẹ đi cắn.” Nói xong xoay người bổ nhào về phía Tiêu Minh Tuấn đang ngồi trên ghế sofa, Tiêu Minh Tuấn cười xấu xa hô to ‘vô lễ’, một bên vồ lấy Thượng Hảo Giai đè trên mặt đất mà cắn.

Thượng Hảo Giai đau đớn gào khóc, “Tiêu Minh Tuấn, cái người giống chó này, nhẹ một chút. Mặt của em ~~, hướng về phía người Tiêu Minh Tuấn phản kích, vậy mà Tiêu Minh Tuấn khi nghe Thượng Hảo Giai nói, cũng không thèm ngẩng đầu lên, cười gian càng ra sức cắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Giai.

Thượng Hảo Giai có chút khó thở, toàn thân Tiêu Minh Tuấn nặng hơn năm mươi kí đè lên người cô, hơn nữa cơ ngực cứng rắn đè lên có chút đau, lại còn khuôn mặt của mình bị hắn cắn, cái mũi đau xót, vành mắt liền đỏ lên. Giọng nói bởi vì khó thở cóc hút run run, khóc nức nở mở miệng xin tha thứ: “Đau ~~ anh đứng lên, xin anh đó, Tiêu Minh Tuấn.”

“A. Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Đa Đa và Tằng Nhã Nhu đứng ở cửa, nhìn hai người đang làm vận động trên mặt đất, vội vàng ra sức đóng cửa lại. Hai người đối diện trừng mắt kinh ngạc, hai cô ấy vừa nhìn thấy gì vậy?

Hai người đang đùa giỡn trong phòng đột nhiên cảm thấy sửng sốt, cứng đờ nhìn đối phương. Thượng Hảo Giai bất đắc dĩ nhắm mắt, nước mắt chảy xuống, có ai đó hãy nói với cô đây là mơ được không? Tiêu Minh Tuấn nhìn thấy nước mắt của Thượng Hảo Giai, trong nháy mắt đôi mắt tối sầm lại, sắc mặt xẹt qua một tia không vui.

“Tiểu Nhu, cậu nói xem. Cậu có nghe không vậy, có nghe thấy Giai Giai nói, đau, xin anh đứng lên không?” Đa Đa khó tin hỏi lại.

Tằng Nhã Nhu cười buồn, gật gật đầu với Đa Đa. “Nếu cậu cũng nhìn thấy một người đàn ông tên là Tiêu Minh Tuấn nằm trên người Hảo Giai như đã nói, như vậy mình có thể xác định là mình không nằm mơ.” Nhìn thấy Đa Đa thong thả gật đầu, Tằng Nhã Nhu cười khổ nói: “Xem ra hai chúng ta đến không đúng lúc.”

Đa Đa ngây người một lúc, đột nhiên cười ái muội, “Cậu nói xem hai người đó mặc quần áo xong chưa?”

Tằng Nhã Nhu cười xấu xa đặt tay lên cửa, ái muội nói: “Nhìn xem, chẳng phải sẽ biết sao?”

Trong phòng khách, trừ Thượng Hảo Gia, ba người còn lại mang vẻ mặt khác nhau ngồi trên sofa.

Đa Đa nhìn thấy bộ dạng hồng hồng của Thượng Hảo Giai, toàn thân run run cố gắng nhịn cười. Tằng Nhã Nhu mang theo nụ cười ái muội ngồi ở ghế hút thuốc, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiêu Minh Tuấn. Tiêu Minh Tuấn nhìn Tằng Nhã Nhu, khẽ lắc đầu tiếp tục đốt thuốc.

Đa Đa nhìn thấy sắc mặt Tiêu Minh Tuấn hơi đỏ lên, vội vàng ôm lấy Tuấn Tuấn đi vào phòng ngủ của Thượng Hảo Giai. Cười mập mờ nhìn Tuấn Tuấn nằm trong lòng, ở một bên nói lung tung, “Tuấn Tuấn, đi, hôm nay dì sẽ thay, quần, áo cho con bộ ‘Cà chua siêu Xayda ~~’”

Thượng Hảo Giai ở trong phòng nhỏ giọng mắng: “Đồ chết tiệt, mong cho chết không tử tế.” Ném váy ngủ trên mặt đất, mặc đồ lót nhìn bản thân mình trong gương, kêu rên: “Thượng Hảo Giai ơi là Thượng Hảo Giai, mày giải thích chuyện này thế nào đây. Ai cho phép mày mặc áo ngủ mỏng như vậy hả.”

Đa Đa khẻ đẩy ra một khe nhỏ, đưa đầu vào nhìn Thượng Hảo Giai cười mờ ám. Thượng Hảo Giai hung hăng trừng mắt với Đa Đa, ý bảo cô đóng cửa lại. Tiểu Tuấn Tuấn vừa nhìn thấy lão mẹ mặc đồ lót, vội vàng phát huy bản tính háo sắc bổ nhào về phía Thượng Hảo Giai, thấy cô đưa tay lên muốn thủ thế, Tiểu Tuấn Tuấn thất vọng cúi đầu, nhe răng nhếch miệng đi về phía váy ngủ kêu lên.

Đa Đa dựa ở cửa không nói chuyện, cười xấu xa nhìn Thượng Hảo Giai mặc quần áo. Đợi đến khi Thượng Hảo Giai mặc quần áo xong, vội vàng đi đến đẩy đẩy cánh tay cô. “Này, Tiêu Minh Tuấn thế nào? Cảm thấy mùi vị thế nào?”

Thượng Hảo Giai nghe xong, lườm Đa Đa một cái, ảo não đánh lên trán của mình. Ai cho cô một miếng đậu hũ, cô muốn đập đầu vào đó để chết.

Đa Đa trừng mắt nhìn về phía Thượng Hảo Giai, “Không phải cậu nói muốn đi mua chút đồ sao?”

Thượng Hảo Giai nghe xong cũng trừng mắt, nhão nhoẹt như vũng bùn nằm sấp trên bàn kêu gào, “Mình quên mất việc này.”

Đa Đa cười xấu xa, trêu học, “Đúng rồi. May là ngài không nhớ rõ, nếu không thì tôi cũng đâu thể thưởng thức một màn này chứ.”

Thượng Hảo Giai ‘xoạt’ một tiếng lao lên, kéo Đa Đa lên giường đánh tới tấp, hai người ở trên giường vui đùa náo loạn. Cô và Đa Đa lăn lộn trên giường, rít gào vì sự trong sạch của bản thân.

Trong phòng khách, hai người bất đắc dĩ lắc đầu.

Tằng Nhã Nhu lẳng lơ nhả ra một ngụm khói, vẫn không nhìn về phía Tiêu Minh Tuấn. Yên lặng hỏi: “Quyết định rồi sao? Đây là thời cơ?” Tiêu Minh Tuấn thở dài, vẫn chưa trả lời, hơi gật đầu. Tằng Nhã Nhu dụi tắt điếu thuốc, nhìn về phía Tiêu Minh Tuấn: “Anh xác định?”

Tiêu Minh Tuấn ngây ra một lúc, lập tức nở nụ cười, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, xác định. Không thể chờ đợi, nếu đột nhiên hắn ta xuất hiện, phần thắng của tôi sẽ giảm đi mất vài phần.”

Tằng Nhã Nhu thu hồi nụ cười, vươn tay về phía Tiêu Minh Tuấn. Dùng giọng điệu cổ vũ nói: “Chúc anh thành công. Hợp tác vui vẻ.”

Tiêu Minh Tuấn nắm lấy bàn tay Tằng Nhã Nhu, lộ ra nụ cười xấu xa. “Cảm ơn lời chúc.”

Tiêu Minh Tuấn đáng thương đưa mắt nhìn theo ba cô gái đi ra khỏi cửa, tê liệt ngã xuống chiếc giường ấm áp của Thượng Hảo Giai cùng Tuấn Tuấn mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn con trai lộ ra ánh mắt chó con ngây thơ, đột nhiên Tiêu Minh Tuấn mềm lòng, nhớ đến gần đây mình bận rộn quá nhiều việc, cũng không có thời gian đưa nó đi chơi, cũng khẳng định rằng Thượng Hảo Giai là một con heo lười, một chút thương hại nổi lên. Chợt Tiêu Minh Tuấn muốn chơi đùa, liền bổ nhào về phía cẩu nhi tử dùng sức véo vào khuôn mặt mũm mĩm của nó, Tuấn Tuấn cũng không phản kháng, còn biểu hiện rằng mình rất cao hứng, mặc kệ để Tiêu Minh Tuấn tra tấn gương mặt tuấn tú này.

Tiêu Minh Tuấn chơi đùa cùng nó, đột nhiên nghiêm túc, một bên vuốt ve bộ lông, một bên nói với Tuấn Tuấn: “Con trai à, lão mẹ không lương tâm này đi ra ngoài shopping rồi, chỉ có một mình cha ở nhà. Hai chúng ta nói chuyện phiếm thế nào đây? Mẹ của con ngốc như vậy, không chịu suy nghĩ cẩn thận, con nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Hú ~~~~” Tuấn Tuấn tỏ vẻ kháng nghị, rống lên uy vũ như vậy, sau đó, ngáp dài một cái quay đầu không thèm để ý đến Tiêu Minh Tuấn.

Tiêu Minh Tuấn bị hành động của Tuấn Tuấn làm cho tổn thương, nếu trái tim này có thể lấy ra, anh nhất định sẽ để cho cẩu nhi tử này đào, đột nhiên anh thâm tình nghiêm túc ngồi dậy, nói chuyện với Tuấn Tuấn, càng nói càng hưng phấn, cuối cùng cũng nằm xuống. “Nhàm chán? Nếu không thì cha dạy con đánh nhau, phải cắn người. Nếu có một con chó ngu ngốc xuất hiện, con sẽ cắn hắn?”

“Gâu gâu ~~ gâu gâu ~~~” Tuấn Tuấn trợn mắt, không chấp nhận đề nghị của Tuấn Tuấn.

Tiêu Minh Tuấn đột nhiên thay đổi bộ dạng đại nghĩa, nói với Tuấn Tuấn:”Con trai à. Ta cần phải nói cho con biết, ta là cha con, nếu con không giúp ta, chân chó thò ra ngoài, ta cũng sẽ đánh con.”

Nói xong, làm bộ muốn đánh, nhìn thấy bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi của Tuấn Tuấn, nhẫn nhịn cảm giác muốn đánh. Tiêu Minh Tuấn biết bản thân mình tự làm bẽ mặt, ủ rũ nằm xuống. “Được rồi. Con ngủ đi, ngủ đi.”

Buổi tối, đợi đến lúc ba cô gái mua sắm về, Thượng Hảo Giai nhìn thấy phòng mình vô cùng hỗn loạn, cô, muốn, phát, điên, rồi……

Tiêu Minh Tuấn bị cô giáo huấn một trận, đáng thương dựa vào cửa phòng bếp nhìn thấy Thượng Hảo Giai đang rửa hoa quả trong đó: “Lần đó dì nhờ anh sắp xếp công việc cho em, sắp xếp xong rồi, ba ngày sau sẽ phỏng vấn.” Nói xong, hắn nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Thượng Hảo Giai, lại nhìn thấy Thượng Hảo Giai giơ con dao gọt trái cây lên, nếu không chạy đi thì đó sẽ là vật chôn cùng với anh.

Một bên vừa gọt hoa quả vừa mắng, một bên vừa mắng vừa than thở, hắn cố ý, thằng nhãi này cố ý, tên súc sinh này cố ý…..Lặp lại…..Tuyệt đối là hắn cố ý, nhất định là thằng nhãi này cố ý, nhất định là tên súc sinh này cố ý…..

Năm phút sau, Thượng Hảo Giai buông dao gọt trái cây, bưng hoa quả đi ra phòng khách, trong phòng khách là Tằng Nhã Nhu cũng đã mệt nhọc cả ngày, hơn nữa nhất định là nên róc xương róc thịt, ngồi trên ghế sofa nhà cô, hai đại gia giống như Tiêu Minh Tuấn…..

Cô cảm thấy quá đau buồn vì cuộc sống này…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.