Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 40: Ba người




Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, hai người đã học đến cấp ba....

Thượng Hảo Giai thực sự không hiểu, vì sao cả hai người đều học trong cùng một lớp học? Vì sao cô và Tiêu Minh Tuấn lại bị đối xử khác nhau đến vậy? Vì sao hắn vừa mới lên cấp ba liền được làm phó chủ tịch hội học sinh? Vì sao? Cái người chủ tịch hội học sinh đẹp trai như vậy, vì sao không thể cho cô làm phó chủ tịch chứ? Cho dù cô có khóc lóc cũng vô dụng, rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?

Cả hai người cùng học chung một lớp, còn phải đánh nhau vì hắn, còn phải kiềm chế sự vu oan giá họa của hắn, còn phải đảm đương xì căng đan của bạn gái hắn, tất cả những điều này cho thấy đây rõ ràng là một vụ kinh doanh lỗ vốn, vì sao chứ? Tất cả những chuyện này là do đâu?

Tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn này vừa mới vào lớp liền được làm lớp trưởng, Thượng Hảo Giai hết sức nghi ngờ cô giáo chủ nhiệm lớp cô có phải là người chuyên bầu chức vụ theo chiều cao hay không? Vì sao không cho cô làm lớp trưởng, lại cố tình cho cô làm cái việc mà mỗi ngày đều phải cầm chiếc hộp sắt nhỏ thu để học phí các bậc phụ huynh đóng, cô thực sự muốn khóc. Như thế này còn có thể có người theo đuổi cô sao? A? Ngày hôm nay mặc tạp dề, cầm cái cặp lồng cơm, cô liền từ một cô gái như hoa như ngọc biến thành một bà già hoa tàn ít bướm? Cuộc sống của cô tại sao lại đáng buồn như vậy, thật sự đáng buồn nha. Làm sao cô lại xui xẻo như vậy chứ

Tên súc sinh Tiêu Minh Tuấn này không biết từ lúc nào được đám con gái háo sắc ở trong lớp này biến thành trai đẹp cao cấp a, ngày nào đám con gái háo sắc này cũng trang điểm giống như hoa hồ điệp, vây quanh Tiêu Minh Tuấn chứ. Còn nhìn Thượng Hảo Giai bằng đủ loại ánh mắt hâm mộ có, ghen tỵ có, oán hận cũng có.

Nhưng mà có một việc, khiến Thượng Hảo Giai vô cùng sung sướng

Đó chính là câu chuyện về cái áo ngực màu trắng, trong lớp có một con ngốc tên là Hàn Dao rất thích Tiêu Minh Tuấn. Đây là một câu chuyện xưa gồm hai nhân vật chính, mà Thượng Hảo Giai cũng không biết vì sao, cô cũng biến thành một nhân vật chính trong câu truyện xưa đó.

Hàn Dao này là một người rất thú vị, dáng vẻ có cá tính, suy nghĩ cũng có cá tính, cả bên trong lẫn bên ngoài đều có cá tính, tất cả đều có cá tính riêng. Thượng Hảo Giai nói, Khi đó cả mẹ của cô cũng không có theo trào lưu, nếu có, ở trước mặt Hàn Dao - nhân vật đi đầu trào lưu thời đại mới này, cũng chỉ là mây trôi, mây trôi (ý chỉ ko đáng kể)!!! ... Hiểu không? Không nói bất kỳ việc gì khác về Hàn Dao, chỉ nói về những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể của cô ấy, đều khiến cho tất cả mọi người vô cùng kính nể, sợ hãi, cũng có thể đánh chết người.

Ví dụ thứ nhất:

Các bạn đã từng thấy ai dùng da trâu gân bò làm dây buộc tóc chưa? Đúng vậy, bạn không có nghe nhầm, trong những năm của thập niên chín mươi từng phổ biến cái loại trào lưu buộc sách vở bằng da trâu gân bò màu vàng. Các bạn có thể không? Các bạn không thể, Hàn Dao có thể.

Ví dụ thứ hai:

Các bạn từng thấy ai khi đi học hất đầu một cái liền có thể làm cho chiếc bàn phía sau lưng bám đầy da đầu chưa? Các bạn có thể không? Các bạn không thể, Hàn Dao có thể

Ví dụ thứ hai:

Các bạn đã từng thấy ai khi đi học, dùng nước khoáng đóng chai giả là bia vừa uống vừa ngâm thơ, nhưng khi bị thầy giáo bắt, lại có thể nói với thầy giáo đó rõ ràng là trái lê chưa? Các bạn có thể không? Các bạn không thể, Hàn Dao có thể

Có thể nói trong giữa các biệt hiệu của các bạn gái trong lớp đặt cho, Dao ngốc chính là biệt hiệu tốt nhất của Hàn Dao

Mỗi ngày vào tiết học đầu tiên ở trong lớp Hàn Dao ngốc đều quay mặt về phía sau, bày ra một tư thế thướt tha õng ẹo trước mặt Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai ngồi phía sau lưng cô ta. Sau đó liếc mắt đưa tình với Tiêu Minh Tuấn với tần số nháy mắt ước chừng trên dưới một trăm lần trên phút, lúc cao hứng cô ta còn có thể thuần thục để lộ ra bộ ngực đàn ông kia, làm ra vẻ vô ý tạo mọi cơ hôi cho Tiêu Minh Tuấn nhìn hai núi nhỏ, mượn hành động này để đạt mục đích quyến rũ Tiêu Minh Tuấn đẹp trai, mỗi ngày một lần, bất chấp mưa gió

Thượng Hảo Giai rất cao hứng, cô vui vẻ mỗi ngày đơi đến khi nhìn thấy diễn viên chính giải Oscar Hàn Dao trong chuyên mục phim ngắn giáo dục dành cho người lớn, là có thể nhìn thấy vẻ mặt nhàm chán kia của Tiêu Minh Tuấn, cô sẽ vô cùng vui vẻ sung sướng, đó là vẻ mặt tím xanh, đó là ánh mắt ứ máu, đó là không ngừng nuốt xuống nước miếng, không đúng, phải là nước chua, giống như khi ăn bánh vậy, tất cả đều khiến cho cô rất vui vẻ vô cùng vui vẻ. Trong lúc đó, trong lòng cô liền lén lút, vui sướng khi có người gặp họa nói thầm, ai bảo anh coi thương tôi, đó là báo ứng, báo ứng. Ghê tởm chết người, ghê tởm chết người. Đáng đời a - nhân tiện đối với cách nháy hai mắt trắng dã của Hàn Dao ngồi trên hàng ghế trước, nói thật, Thượng Hảo Giai thực sự chán ghét cái người cỡ A mà cứ giả bộ cỡ B

Nhưng mà, Thượng Hảo Giai cũng có một chút mất hứng, đó chính là Tiêu Minh Tuấn vừa nuốt nước bọt, vừa nhìn chằm chằm người ngồi cùng bàn với hắn. Mỗi lần sau đó, tuy rằng bên ngoài Thượng Hảo Giai sẽ đặc biệt đê tiện vô sỉ vui sướng hả hê khi thấy Tiêu Minh Tuấn gặp họa, nhe răng nhếch miệng cười, thế nhưng thật ra cô lại đỏ mặt, tim sẽ trở nên đập rất nhanh. Thượng Hảo Giai liền liều mạng lén lút tự nói với chính mình, thí chủ, sắc tức là không, không tức là sắc a.

Đối với cảnh Hàn Dao lộ ra hai mảnh này nọ, cô coi như không thấy gì; dùng lời của cô mà nói, cho dùng cô ta làm như thế nào ? thì cỡ A bằng phẳng nhỏ bé kia của bản thân làm sao có thể so sánh với cỡ D ba đào mãnh liệt của Tôn Tử, thật sự là buồn cười. Quá non, quá non...

Ngày hôm đó, không biết là Tiêu Minh Tuấn bị cách quyến dũ sai lầm này nọ từ xưa tới nay của Hàn Dao, mà dạ dày buổi sáng hôm đó liền bắt đầu không được thoải mái, mặc dù ngoài miệng Thượng Hảo Giai không nói, nhưng trong lòng thực sự vô cùng lo lắng

Lúc này, Hàn Dao cực độ vô sỉ như mọi khi bất chấp mưa gió quay đầu lại quyến rũ Tiêu Minh Tuấn. Vốn dĩ trong lòng Thượng Hảo Giai đang ấm ức ngột ngạt, vừa nhìn thấy Hàn Dao như vậy, liền tức giận, đến mức cả người bắt đầu run run. Cô cau mày nhìn về phía Hàn Dao, bực mình nói: "Hàn Dao, cậu có thể đem chiếc áo ngực trắng kia của cậu thay đi được không? Ngày nào cũng mặc cái này, mặc đến mức biến thành màu đen, cậu có thấy ghê tởm không? Tớ cũng nhìn đến phát ngấy lên rồi, còn nữa của cậu chỉ nhỏ cỡ A thôi, độn cái gì mà độn chứ? Cho dù làm thế nào đi nữa, cho dù cậu độn đến nổ tung đi nữa, thì cậu cũng chỉ là cỡ A thôi, cậu đừng có bắt chước theo chúng tớ mặc cỡ B" Tiêu Minh Tuấn nghe xong, nhất thời không nhịn được, nôn ra

Thượng Hảo Giai vừa đặt tay lên lưng Tiêu Minh Tuấn vì hắn khẽ vuốt khí xuôi, vừa chỉ tay vào Hàn Dao hung hăng nói: "Con mẹ nó tất cả là vì cậu, cậu về nhà thay ngay cái áo màu trắng bị cậu mặc đến mức biến thành màu đen kia ra nhanh lên. Đừng có ngày nào cũng nghiêng ngả uốn éo làm người ta thật sự phát ngấy lên, con mẹ nó cẩn thận tớ đánh cho một trận đấy"

Sắc mặt Tiêu Minh Tuấn trắng bệch, tội nghiệp ghé vào trong lòng Thượng Hảo Giai, nhỏ giọng than thở: "Anh thực sự thật sự không chịu nổi cái áo trắng kia của cô ta"

Trong văn phòng, thầy giáo dẫn theo Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đi về hướng phòng học, thầy chủ nhiệm đi trước nhỏ giọng nói với Thượng Hảo Giai: "Giai Giai à, em không được phép như vậy, suốt ngày gây chuyện rắc rối như vậy, cẩn thận bị đuổi học đó, biết không?"

Hai tuần sau, Thượng Hảo Giai lại đánh nhau. Nghe nói là từ sau lần đó, Hàn Dao thường xuyên vô cùng biến thái chạy đến phòng thay đồ của con gái, lợi dụng lúc Thượng Hảo Giai thay quần áo liền ở phía sau nghiên cứu xem cô thường hay thích mặc áo lót màu gì....

Trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, Thượng Hảo Giai đứng trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm nghe giáo huấn, đang ngồi đối diện với giáo viên chủ nhiệm sắp xếp lại tài liệu là phó chủ tịch hội học sinh - Tiêu Minh Tuấn.

Giáo viên chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, cười nói: " Thượng Hảo Giai à, em thật lợi hai. Kéo bè kéo lũ đánh nhau lại có thể nói thành cùng nhau đi toilet, em thật tài tình" Nói xong, đột nhiên đứng dậy đập mạnh xuống bàn nhìn Thượng Hảo Giai lớn tiếng quát: "Bốn mươi người cùng nhau đi toilet, em cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Thượng Hảo Giai à, thầy van cầu em, em đi đến toilet nữ trường mình đếm xem, ở đâu có bốn mươi cái hố chứ..."

Hai tuần sau, trong văn phòng của thầy giáo chủ nhiệm, cảnh tượng lại giống như trên...

Thầy giáo chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, cười nói: "Thượng Hảo Giai à - em thật tài tình. Em nói cho tôi biết, rốt cuộc là em suy nghĩ thế nào không? Bản kiểm điểm có thể viết thành như thế này, em quả thực quá lợi hại, em có đủ tư cách để ghi lại một chút lên trên bảng cá biệt gây sự của trường mình rồi đó" Nói xong, đột nhiên đứng dậy đập mạnh bàn lớn tiếng quát Thượng Hảo Giai: "Em không phải là muốn làm tôi điên lên đó chứ. Em coi lãnh đạo trường học là cái gì? Em nhìn cái em viết xem, xem cái em viết là cái gì? Hả?" Tiếp đó run run cầm lấy bản biểm điểm của Thượng Hảo Giai, nói với Tiêu Minh Tuấn: "Đây, Minh Tuấn, thầy đọc to cho em nghe, nghe để thấy Thượng Hảo Giai của chúng ta có tài văn chương như thế nào" Tiêu Minh Tuấn ngẩng đầu nhìn thầy giáo chủ nhiệm, đứng lên vừa gật đầu vừa cười xấu xa.

Mặc dù thầy giáo chủ nhiệm run rẩy vô cùng kịch liệt, nhưng giọng đọc lại vô cùng chắc chắn: “Hôm nay tôi cùng với một bạn lớp một nào đó, còn có một bạn lớp một nào đó, nào đó, nào đó và nào đó ở sau trường học tạo ra chiến trường ở sau trường học, mở ngoặc, chính là ở cửa nhà vệ sinh, đóng ngoặc xong liền tiến hành giáo dục thân thể với một bạn lớp một nào đó. Ngay lập tức, một bạn lớp một nào đó nói với bạn lớp một bị chúng tôi giáo dục nằm dưới đất, ngẩng đầu, le lưỡi, nói ‘Đứa trẻ ngoan, tôi là cua đồng’ Lúc ấy trong lòng tôi thầm nghĩ, còn nhớ rõ trong môn sinh học, thầy giáo nói cho chúng tôi biết cấu tạo cơ thể của nam sinh và nữ sinh là.... lược bỏ rất nhiều câu nói có hại đằng sau... Sau đó tôi mới biết, thì ra cô không có, vì thế cô liền....." Đọc xong, thầy chủ nhiệm nói với Thượng Hảo Giai: "Thượng Hảo Giai à, thầy van cầu em, Ngày mai lúc em đến gặp hiệu trưởng em cứ vui vẻ thẳng thắn nói cho ông ấy biết, Thượng Hảo Giai tôi muốn làm cho tất cả các thầy cô giáo của ông tức chết, được không?..."

Lại hau tuần sau đó, cảnh tượng giống lại lại như trên...

Thầy giáo chủ nhiệm đọc xong bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng lần này là cười to, cười đến mức điên cuồng, hắn nói: "Thượng Hảo Giai à, em thật là kỳ tích nha. Em có thể nói cho thầy biết, rốt cục em làm như thế nào mà có thể tu luyện khả năng viết bản kiểm điểm đến mức này không?Em quả thực rất lợi hại, không đúng, phải nói là em quả thực là thần tiên, là kỳ tích. Thầy có thể coi em như là một nhân vật, thực sự là một nhân vật của cả thế giới. So với siêu nhân, áo chống đại, dị nhân chắc chắn em đều lợi hại hơn" Nói xong, lệ rơi đầy mặt nói: "Em có thể nói cho tôi biết, là do tôi phạm phải chuyện giết người cướp của nào sao? Tôi đắc tội gì với em sao, em nói đi, tôi xin lỗi em vẫn không được sao?" Sau đó run rẩy cầm lấy bản kiểm điểm của Thượng Hảo Giai, lại chầm chậm đọc to cho Tiêu Minh Tuấn nghe để thấy được thiên tài văn chương viết ra sao.

Thầy chủ nhiệm run run đọc to: "Hôm nay, tôi và một thầy giáo nào đó tạo ra một chiến trường sao trường học, mở ngoặc, chính là cửa nhà cầu, đóng ngoặc, rồi tiến hành giao lưu thân thể. Lúc đó thầy giáo ấy bị tôi giao lưu đến mức nằm trên mặt đất, tôi nói với thầy ấy, thấy lấy oai quyền mà cưỡng ép em sao, xấu xa đáng ghét. Lúc ấy tôi nhìn lại thấy tình trạng thầy giáo ấy và tôi đã giao lưu đến mức bi thảm, trong lòng kịch liệt "Dâng trào" a. Tôi cảm thấy lần này tôi sai rồi, cho dù thầy giáo ấy không có đạo đức của một giáo viên, cho dù thầy giáo ấy giống một kẻ lưu manh trên đường, tôi cũng không nên đồng ý với thầy ấy quá nhiều giao lưu như vậy, bởi vì như vậy chỉ làm cho tay tôi ô uế dơ bẩn thêm, hơn nữa còn có thể làm ô uế đến cả trường học. Sau khi tôi nhận ra điều sai lầm này, liền vào toilet nữ rửa sạch tay trong hai tiếng đồng hồ, nếu không phải là thầy giáo chủ nhiệm ngăn tôi lại, tôi vẫn còn muốn tiếp tục...." Đọc xong, thầy chủ nhiệm nói với Thượng Hảo Giai: "Hảo Giai à, thầy xin em một việc. Ngày mai khi em đi gặp thầy hiệu trưởng, em có thể, vì thầy hiệu trưởng mà chuẩn bị trước thuốc trợ tim được không?..." Nói xong, trước mặt bỗng tối sầm lại, ngất đi.

Thượng Hảo Giai thở dài nói, nhớ lại năm đó là năm hạnh phúc nhất trong thời cấp ba của mình, thật đẹp, thật sáng chói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.