Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 34: Quà sinh nhật




Hai ngày trôi qua, Nghênh Hi trở lại tiệm cà phê mới phát hiện, quán của Mike đã đóng cửa rồi. Cô tìm khắp nơi mà không thấy Mike, trên đường trở lại nhà trọ, cô chợt nhớ tới lời nói của Hắc Diệu Tư ...

“Tôi có thể mua quán của hắn, còn có thể làm cho quán cà phê của hắn không bán buôn gì được nữa...”

Thì ra, không phải anh nói đùa.

Nghênh Hi bắt đầu cảm thấy lo sợ...

Nếu Hắc Diệu Tư không từ một thủ đoạn nào để trả thù, làm tổn thương bạn bè của cô, vậy thì, từ lúc cô trở lại Đài Loan, chỉ cần người đó đã từng tiếp xúc với cô, liệu họ có cơ hội may mắn thoát khỏi hay không đây? !

Đột nhiên Nghênh Hi nghĩ đến Đinh Tuấn, cô đã từng ở tại trong nhà của anh một thời gian, hiện tại cô không khỏi nảy sinh sự lo lắng cho tình hình của anh.

"Lão Trương, tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua một số thứ, ông đưa tôi đến chỗ này là được rồi." Cô xuống xe ở đầu ngõ."Chẳng phải ông nói Hắc tiên sinh muốn dùng xe sao? Ông nhanh chóng trở lại công ty đi!"

"Liệu thế này có không? Thương tiểu thư?" Lão Trương do dự.

"Không việc gì đâu, dù sao tôi đã về đến nhà rồi. Nếu ông lo lắng chuyện tôi trở về quá muộn, ông có thể gọi điện thoại cho viên quản lý một chút!"

"Thôi được! Vậy tôi đi trước nhé, cô nhớ đi mua đồ xong, phải trở về nhanh nhanh một chút đấy, gần đây có rất nhiều người xấu. Hắc tiên sinh cực kỳ chú ý an toàn của cô…”

“Tôi biết rồi!” Nghênh Hi đóng cửa xe.

“Lão Trương là người thành thật, chắc bản thân ông ta cũng không biết Hắc Diệu Tư phái người đi theo mình, chính là muốn ông ta giám sát, chứ tuyệt nhiên không phải là lo lắng an toàn cho mình.”

Nhìn lão Trương lái xe chạy đi, Nghênh Hi mở ví lấy ít tiền lẻ đi đến cửa hàng mua một tấm thẻ điện thoại, quay số gọi điện thoại cho Đinh Tuấn.

“Nghênh Hi?” Đinh Tuấn cực kỳ kinh ngạc khi nhận được điện thoại của cô: “Bây giờ em đang ở đâu? Ngày đó, sau khi em ra ngoài liền mất tích luôn… Suốt mấy tháng qua anh cực kỳ lo lắng cho em…”

“Thực xin lỗi, học trưởng.” Nghênh Hi có chút áy náy, mấy ngày nay thậm chí cô cũng không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, cô thật sự không biết nên cự tuyệt tình cảm của Đinh Tuấn như thế nào, mà không làm anh bị tổn thương.

“Học trưởng, gần đây anh có khỏe không?” Đầu điện thoại bên này cô nhẹ giọng hỏi.

”Hóa ra em vẫn còn quan tâm đến anh, anh lại nghĩ rằng em vẫn còn đang giận anh chứ!” Tiếng Đinh Tuấn thở dài một hơi nhẹ nhõm nghe rất rõ.

“Học trưởng, những ngày qua anh có tốt không?” Cô hỏi lại, chỉ sợ anh gặp phải chuyện gì, nếu vậy nhất định cô sẽ tự trách mình.

“Anh đã rời bỏ cương vị công tác rồi.” Anh đáp lại.

Nghênh Hi ngẩn ngơ, “Vì sao vậy? Chẳng phải anh rất thích công việc sĩ quan cảnh sát sao?”

“Gần đây công việc của anh không được thuận lợi lắm.” Thực ra bởi lẽ suốt mấy tháng vừa rồi, anh hoàn toàn không còn lòng dạ nào để làm việc. Từ khi Nghênh Hi bỏ đi, anh vẫn cực kỳ hối hận, ngày đó anh nhất thời quá xúc động nên đã hù dọa cô chạy mất. “Hơn nữa anh đã quyết định, cuối tháng sau anh sẽ đáp máy bay đi Nhật Bản.”

“Đi Nhật Bản sao? Vì sao đột nhiên anh lại đi đến một nơi xa xôi như thế?”

“Anh có người bác đang mở một quán ăn Trung Hoa ở Nhật Bản, việc buôn bán của quán rất tốt, hiện đang rất cần người. Nghênh Hi, em đồng ý cân nhắc việc này được không? Chúng ta sẽ cùng nhau sang bên đó?” Anh hỏi cô lòng đầy mong đợi.

Đầu điện thoại đằng này, Nghênh Hi trầm mặc trong chốc lát. Tuy đề nghị của Đinh Tuấn rất đột ngột, nhưng cô cũng thật sự nghiêm túc suy xét khả năng đến Nhật Bản.

“Anh biết sau khi em về Đài Loan vẫn không thuận lợi, nếu có thể thay đổi hoàn cảnh, biết đâu có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.”

Không chờ cô trả lời, Đinh Tuấn lại tiếp tục nói: “Nghênh Hi, anh cũng không muốn không được nhìn thấy em?”

“Có lẽ cũng không được thuận tiện lắm…”

“Vì sao vậy?” Anh mẫn cảm nghĩ đến Hắc Diệu Tư, “Có người làm phiền em sao?”

“Không phải vậy.” Cô vội vàng tìm lý do. “Vâng… Bây giờ em đang bận việc không tiện nói chuyện tiếp.”

“Nếu em không tiện nói, chúng ta hẹn gặp nhau ở bên ngoài, có thể chứ?”

Cô thoáng do dự, “Vâng, nhưng hôm nay thì không được.”

“Không sao cả, dù sao anh cũng đã từ chức, lúc nào cũng rảnh.”

Nghênh Hi không có cách nào từ chối nữa. Sau khi hẹn thời gian gặp gỡ với Đinh Tuấn cô mới cúp điện thoại.

Sau khi nói chuyện với Đinh Tuấn qua điện thoại, trong lòng cô mơ hồ dấy lên một niềm hy vọng…

Ngày đó Hoài Tinh tìm đến cô, những lời mà cô ta đã nói, Nghênh Hi vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng không hề quên.

Nếu như có thể rời khỏi Đài Loan, thật sự có thể rời bỏ khỏi Hắc Diệu Tư, chính là cơ hội tốt để cô bắt đầu xây dựng lại cuộc đời lần nữa…

Nhưng mà, vì sao cơ hội này ngược lại, lại làm cho tâm tình của cô thấy nặng trĩu, do dự không thôi?

Những ngày qua cho tới giờ, đối với cô, Hắc Diệu Tư ngoại trừ trả thù thì còn có điều gì nữa đâu? Nếu thật sự chỉ là như vậy thì đêm hôm qua, vì sao anh lại đối xử với cô ôn nhu như thế?

Nhưng trong đêm yến hội ở nhà họ Hắc ấy, cô cũng đã từng nghe thấy chính miệng hắc Diệu Tư nói với Hoài Tinh, chờ khi bọn họ kết hôn thì anh sẽ cho cô một khoản tiền…

Cho cô một khoản tiền, đuổi cô đi là xong.

Ở trong thang máy nhà trọ, đột nhiên Nghênh Hi cảm thấy lạnh buốt.

Ôm chặt hai tay, cô cảm thấy cô độc lạ thường.

Từ nhỏ đến lớn, phép khích tướng của Hoài Tinh vẫn rất thấp kém. Ngày trước sở dĩ cô để cho Hoài Tinh được đắc ý, là do cha cô còn sống, cô không muốn để cha mình đau lòng vì thấy chị em gái cãi nhau.

Nhưng hiện giờ, cô chắc chắn không để cho Hoài Tinh tùy ý lợi dụng mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.