Editor: May
Trình Thanh Thông bị kinh hãi hô nhỏ một tiếng, nâng mắt to mờ mịt lên, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Khóe môi Tần Dĩ Nam kéo căng chặt chẽ, ngực phập phồng đặc biệt lợi hại, giống như là đang cực lực kiềm nén lửa giận nào đó.
Ở trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Dĩ Nam, cô sợ rụt rụt về sau.
Hành động như vậy của cô rơi ở đáy mắt Tần Dĩ Nam, cũng không biết kích thích đến sợi dây nào của anh, anh bỗng dưng liền đưa tay ra, liền đoạt đi gối cô ôm vào trong ngực, hung hăng ném xuống đất một cái, liền giơ tay lên dốc sức xé mở áo ngủ của Trình Thanh Thông, cúi đầu, hung hăng cắn lên cổ cô.
Đầu óc Trình Thanh Thông trở nên lờ mờ, trống rỗng, thẳng đến khi người đàn ông cởi sạch toàn bộ quần áo trên người cô, cô mới biết, anh đang làm cái gì với cô, cô theo bản năng đưa tay ra, muốn đi ngăn cản Tần Dĩ Nam, anh lại giống như đang trừng phạt cô, lực đạo đè ép trên người cô đột nhiên gia tăng, nặng đến khiến cho cô gần như không thở nổi, sau đó anh liền nắm cổ tay cô, đặt ở trên đầu cô, hung hăng kẹp chặt, một cái tay khác có chút thô bạo lướt qua toàn thân cô.
Anh giống như là một mãnh thú hung tàn, thô lỗ mà lại dốc sức lăng nhục thân thể của cô.
Không có chút xíu thương tiếc và thương yêu.
Lần thân mật này, anh không có ôn nhu che chở như lúc ở trên giữa sườn núi, anh giống như là phát tiết bất mãn trong lòng, hoặc như là phát tiết dục vọng sinh lý, cường thế mà lại hung ác.
Trình Thanh Thông đau đến thân thể luôn đang phát run, lực đạo của cô thua kém anh xa, cô từng giãy giụa, cũng từng nhỏ giọng cầu xin, chẳng những không có chạy thoát kiềm chế của anh, ngược lại còn chọc cho anh ra tay càng nặng, đến cuối cùng, cô chỉ có thể cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng cảm giác được, anh dần dần trở nên ôn nhu, không khí trong phòng, cũng bắt đầu trở nên ái muội.
Anh và cô đều có chút động tình, tay anh nắm cổ tay cô chậm rãi buông ra, rơi ở trên da thịt cô, cô không đưa tay ra xô đẩy anh nữa, mà là vào lúc những kích thích rùng mình kia tiến đến, không cầm lòng nổi đưa tay ra, nắm lấy bờ vai của anh.
Cô nhắm mắt lại, mặt nhỏ dần dần đỏ lên.
Có lẽ là do anh quá ôn nhu, cũng có lẽ là bởi vì cô yêu anh, thân thể sẽ luôn phản ứng mãnh liệt theo một chút, cô chậm rãi đắm chìm ở dưới thân thể của anh, quên chán ghét anh đối với cô, thậm chí cô cho rằng đây là một giấc mộng, cô ở dưới tình huống mình không tự kiềm chế được, còn trầm thấp mở miệng, gọi tên anh: “Dĩ Nam...”
Giọng nói thấp nhuyễn mềm mại của cô, khiến anh nghe không rõ cô gọi cái gì, chỉ là bị giọng nói của cô gọi đến thân thể càng kích động.
Anh kích động, cô cũng kích động theo, vào lúc kích động nhất, cô không khống chế được lại gọi tên anh, một tiếng rõ ràng hơn một tiếng.
“Dĩ Nam... Dĩ Nam... Dĩ Nam...”
Cô gọi gọi, bỗng nhiên sự ôn nhu của anh liền trở nên táo bạo lên, anh nắm cằm cô, đặc biệt dùng sức, đau đến cô chậm rãi mở to mắt ra, sau đó liền nhìn thấy mặt mày anh lạnh lùng, nói với cô: “Tôi cho phép cô gọi tên tôi sao?”
Giọng nói của anh là một mảnh băng hàn, giội tắt cực nóng toàn thân của cô.
Sắc mặt ửng đỏ của anh, bỗng tái nhợt xuống, mắt cô nhìn anh, mở đến rất lớn, bên trong có ướt át, dần tụ lại.
Lực đạo của anh bỗng chốc trở nên càng thô cuồng, cô đau đến toàn thân đang phát run, anh không chút để ý, điên cuồng mà tàn bạo giày vò cô, luôn giày vò đến chính mình kết thúc, sau đó liền khẩn cấp vội vã rời đi từ trên người cô.