Trọng Sinh Chi Tuyết Sắc Nhân

Chương 15: Cưỡi ngựa... 1




Một buổi tối tắt đèn, vầng trăng xanh lên cao vời vợi. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi thêm vài hơi mát vị nồng của đất trời. Lấp lánh dưới ánh đèn vàng của những “ kho đồ án”, có dáng của người phụ nữ bồng bềnh tựa như áng mây hồng. Người phụ nữ chỉ mới bước vào tuổi tam tuần, trên nét mặt vẫn còn rất tươi như những bông hoa hồng nở muộn.

Người ấy đi qua trái năm bước, rồi lại xoay người tiến năm bước. Cứ những động tác như thế lặp đi lặp lại. Mới nhìn thôi, người ngoài đã có thể dễ dàng nhận ra cô có phiền muộn. Không quá khó để nhìn thấy những cái nhăn mày, chau trán và vị thở dài như gió se ùa về.

-“ Sao cô không ngủ mà còn ở đây?”-Khuê giật mình, tà áo khoác cũng nhẹ phấp phơi theo gió. Cô nhìn Hạo mà không biết nên nói gì.

Như nhìn thấy những nét băn khoăn, rối bời đó. Hạo ân cần đến gần.

-“ Là vì chú sao?”

Lần này Khuê chỉ nhẹ gật đầu. Đứa trẻ này thật biết cách nhìn ra tâm tư của người khác?!

-“ Cháu biết ai cũng sẽ như vậy...”

Hạo chưa nói hết câu, Dì Khuê đã đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Không phải Khuê nghĩ Hạo sai, bởi Hạo lúc nào cũng làm việc có chủ đích. Nhưng điều mà Hạo định nói, là một đòn đấm thẳng vào tâm tư của Khuê.

-“Trong chuyện tình cảm, hẳn cô đã yêu chú rất nhiều. Nhưng cô lại tự dối lòng và cũng chẳng muốn gặp chú. Đó là vì cô có hận, CÔ HẬN CHÚ!”

-“KHÔNG PHẢI!”

Khuê lập tức phản ứng, Làm sao mà hận?! Hận như thế nào được. Đúng là thời gian đầu đó, trong cô có một chút xúc cảm tiêu cực. Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức Giận. Cô giận người chứ không hận người!

-“Cô cứ bình tĩnh nghe con nói hết đã.”-Nhìn thấy Khuê đã dãn nét mặt ra thì Hạo mới ôn tồn nói tiếp.-“ Thường thì mức cảm giác này rất mông lung cô ạ. Nhìn thế thôi, chứ tận sâu trong tiềm thức, trí não của chúng ta đã tự vạch ra cho mình một “ khoảng kí ức hận thù”. Cô có thể không nhận ra và không biết, nhưng những hành động và quyết định của cô sẽ tố cáo chính bản thân cô đang nghĩ gì.”

Khuê giật nảy mình, từng lớp da gà cứ thay nhau nổi rồi lại chìm, chìm rồi lại nổi. Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy ánh mắt kiên định ở Hạo. Thằng nhóc này làm cho cô cảm thấy mình có điểm dựa thật vững chắc. Đôi lúc Hạo trẻ con và nóng tánh thất thường. Nhưng chỉ như thế trước mặt con gái cô. Cô biết, đó là thứ tình cảm gì?! Nhưng cô không dám để hai đứa đi quá giới hạn. Cô sợ, sợ cái vết xe đổ đó lại một lần nhấn chìm cuộc sống của con gái cô.

Ở Hạo, cô biết đây là một chàng trai trưởng thành. Tuy 16 tuổi, nhưng suy nghĩ đôi lúc còn chín chắn và cổ lỗ sỉ hơn cả cô. Nhưng con người này lạ kì lắm.

Năm trước, vùng quê cô đang trú ngụ bùng nổ dịch bệnh sốt xuất huyết. Nguyệt không may bị nhiễm bệnh. Cô thì đang ở Anh Quốc với Hân để giải quyết những giống gen dị bản của các loại cây đã được lai tạo. Khi nghe tin Nguyệt bệnh, Khuê như rụn rời tay chân. Còn riêng Hân thì chỉ nói một câu lạnh nhạt.

-“Mẹ về đi, và đừng bao giờ quay trở lại đây!”

Khuê nhìn bóng dáng đứa con gái lớn mà đau lòng. Từ nhỏ Hân đã xa cô, tất nhiên sẽ thiếu thốn tình mẹ. Nhưng Nguyệt, con bé cần cô hơn. Lúc mới sinh ra, Nguyệt đã không khóc, con bé làm cho cả phòng sinh hôm đó náo loạn một phen. Phải đánh bầm cả mông mới khóc được một chút, rồi sau đó nằm ngủ ngon lành. Lúc hai chị em lớn lên, Hân cái gì cũng biết. Chỉ cần nghe qua một lần là nhớ như in như đúc. Còn khuê, nhí nhảnh ham chơi, nhưng đụng đến sách chữ toàn chữ thì bó miệng nằm im.

Hân bộc lộ tư chất thông minh rất sớm. Đó là lí do cô để Hân ở lại bên Anh với Nick. Còn Nguyệt sẽ được bên cô để cô bảo ban. Nhưng đứa con gái lớn này lại không hiểu cho cô. Cứ cho cô cảm giác có lỗi.

Khuê bảo Hân cô sẽ trở lại, rồi cấp tốc đón chuyến bay sớm nhất về Việt Nam. Tối hôm đó, cô thấy Hạo ân cần chăm sóc chu đáo. Cô rình ở cửa thôi, thế mà cảm giác nó cứ over làm sao đấy. Sợ bị bắt trộm.

Từ đó cô đã biết, Nguyệt có thể gả cho Hạo. Thằng rễ này cô nhắm trước rồi đó. Ai dám đến giành cô bằm ra!

------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, mọi hoạt động trong trang trại vẫn diễn ra bình thường. Tôi được mẹ cử đi tham gia một khóa đào tạo về giống vật nuôi nhờ....chỉ thị của cấp trên đưa xuống.

Nhìn tờ thông báo mà xúc động nghẹn ngào: “Ôi thật bất ngờ!”

Hạo bưng khay thức ăn đi ngó qua, nhẹ nhàng phán một câu:

-“ Số mày nhọ vãi nồi con ạ!”

-“Im đi, lắm mồm quá! Để Nguyệt bày cách trốn khỏi cái khóa này coi.”

<Chóc>

-“ Mới lên thành phố có mấy hôm mà thay đổi nhanh ha. Không xem tao ra gì rồi à?”

Tôi ôm đầu nhìn Hạo. Ấy dà, căng căng rồi a~. Phải tìm cách chuồn nhanh mới được. Lỡ mồm tý thôi mà căng thế đấy!

-“Không phải, Nguyệt ấy, là Nguyệt chỉ dịu dàng với mỗi Hạo thôi có được hơm?! Nguyệt sợ người ngoài ức hiếp nên mới tập cái tính nói chuyện như thế thôi. Vả lại Hạo bảo không được thân thiết với con trai rồi mà. Hạo nói trên đời này chỉ có mỗi Hạo là nam nhân tốt thôi nga~ Mấy đứa kia xấu xấu hết. Nguyệt đương nhiên vì Hạo mà tập cái tính đó rồi. Giờ Hạo lại bảo Nguyệt...”

Tôi chưng ra bộ mặt như cún con, mắt rưng rưng lệ nhòa. Hạo chỉ xoa đầu rồi cười rạng rỡ.

-“Ngoan lắm, Tốt lắm.”

-“Thấy chưa, Nguyệt ngoan mà đúng không?”-Nhìn cái bản mặt tôi lúc này là háo hức nghe câu trả lời lắm đấy. Đảm bảo tốt luôn!

-“Ừ, ngoan. Tao bảo gì cũng nghe. Thế mày biết cũng có đứa nghe lời tao hơn mày không? Chừng nào mày được như nó tao sẽ thưởng quà cho mày.”

-Mắt tôi sáng rực. Ngoan mà cũng có quà?! Tên này tốt đột xuất các bạn ạ!

-“Ai? Ai? Hạo nói coi ai Ngoan hơn Nguyệt để Nguyệt phấn đấu.”

-“ Chó con nhà hàng xóm”

-“Hạo đi chết đi!”

Tôi đập túi bụi vào lưng cậu ta, còn cậu thì chỉ đứng cười khoái trá. Tôi hận, giá mà IQ tôi cao hơn cậu chắc đã không bị lừa.

Ăn xong bữa ăn sáng, tôi ủ rũ lên xe xuất phát.

Cái khóa học này thường thì rất chán. Thế mà hôm nay lại vui vẻ sôi động hẳn. Cười không nhặt được mồm.

-“ Đố các em hai con này con nào đực, con nào cái.”

Cả lớp choai choai phát biểu. –“ Thưa cô, con kia là con đen là con đực, con trắng là con cái.

-“Tại sao?”

Cả lớp im phăng phắc, rồi một cánh tay mạnh dạn giơ lên: “ Cô ơi cô, đực với cái cưới nhau về đẻ được không cô?”

Cô sững sờ nhưng cũng trả lời: “ Được em!”

Cả lớp cười ồ lên. Bò cưới bò đẻ ra em à?! Hahahah

Thằng nhỏ biết mình bị gài, hỏi cô một câu nữa: “ Vậy hai con trên, cưới nhau về đẻ ra con giống dì cô? Con màu trắng, con màu đen, con hai đứa nó màu gì vậy cô?”

Lúc này cô đứng người, không nói nên lời. Thằng ngồi đầu bàn phán một câu.

-“ Ngu quá, con mà trắng là con heo! Bò với heo sao mà đẻ.”

Bà cô đang bị tự dưng nghe cậu ta phát biểu lại vấp tà áo dài, xém tý té dập mặt. Cô chỉ lại vào con màu trắng.

-“Con này con gì?”

Cả lớp không ai trả lời, cô mới nhấn mạnh giọng: “ Các anh các chị nhớ giùm tôi. LÀ. CON. BÒ.”

-“ sao nó giống con heo quá vậy cô?”

Cả lớp lại được trận cười no nê.

Cô giáo đánh lãng sang chủ đề khác. “ Vậy theo các em, một con gà mái đẻ 30 trứng một tháng, ngày nào cũng đẻ, với một con gà mái ngày đẻ ngày không nhưng 28 trứng một tháng. Vậy để nuôi một năm, các em chọn con nào?”

Cả lớp đồng loạt chọn con đẻ được 28 trứng. Riêng có một bạn nam không chọn. Cô mới hỏi tại sao?

-“thưa cô, chưa có gà trống lấy đâu nó đẻ?”

Rồi một thằng khác lại đứng lên phát biểu: -“ Ngu quá, nó vô sinh mà đẻ gì con ạ”

Cả lớp cười rớt cả mồm.

“....”

Hạo đang bận bịu đi kiểm tra từng khu chứa hạt giống. Lúc vừa vào kho chứa loại 10X35ST để chuẩn bị kiểm tra cả về chất lượng và số lượng để cung cấp cho công ty Proskon. Bắt gặp một cô gái đang thay cậu làm công việc đó.

Cô có mái tóc màu hạt dẻ được búi lên gọn gàng. Chiếc quần jeans hơi mài rách một ít cùng đôi giày cao gót hồng nhạt càng làm tôn lên đôi chân dài thon. Trên người khoác một chiếc áo Blouse trắng cùng một quyển ghi chú trên tay.

-“ Cô là ai?”

Người con gái đó dừng các động tác, quay lưng về phía cậu.

-“Cậu là ai?”

Giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo. Có vẻ đây là người trầm tính, hoặc là người khó gần. Người đó xoay lưng lại, Hạo kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Người này có khuôn mặt giống Nguyệt y đúc, nhưng giọng nói, phong thái lại hoàn toàn không phải. Cậu rối bời. Liệu có phải Nguyệt lại bày trò để chọc Hạo không?

Nhưng chỉ những thông tin đó mà đi đến kết luận thì thật hồ đồ. Nếu là Nguyệt, Hạo chỉ cần lật tẩy kế hoạch này. Cậu nhẹ quay số của Nguyệt.

-Reng...Reng....Moon Nghe~

Nguyệt bắt máy, đây đúng là giọng Nguyệt. Cậu lập tức dập máy. Không phải Nguyệt, thế đây là ai?

-“ Cô là ai?”

-“Cậu biết để làm gì?”

Hạo khoanh tay nhìn người con gái trước mặt, thầm đánh giá tổng quan về cô.Vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất tao nhã, mạnh mẽ, Nhìn có vẻ trưởng thành. Nhưng cô ta là ai?

-“ Làm sao tôi biết được cô không phải là ngoại gián giả trang?”

Cô nhìn người con trai trước mặt. Nói cô là ngoại gián? Chẳng lẽ cô lại đi giả trang chính em gái mình để vào cái kho này lấy cắp thông tin? Nhảm nhí, Hồ đồ! Cô cũng nhìn thẳng mặt cậu, khoanh tay, hất cằm nhìn.

-“ Mẹ Khuê tôi đâu?”

-“Hay thật, còn giả vờ. Nguyệt không bao giờ xưng hô như thế. Cô có giả thì cũng giả cho giống vào. Nói! Cô là người của ai?”

Hạo nhếch môi cười khuẩy. Người con gái đó không một nét sợ sệt, giọng nói âm trầm cất lời.

-“Gọi bà ấy đến đây, cậu sẽ rõ.”

-“Bà ấy? Cô xưng hô với Dì Khuê thế à?”

-“Tôi nhắc lại, mau gọi bà ấy đến đây! Nếu không đừng nói tôi làm càng!”

Cô cầm lấy quyển ghi chú bước đi hiên ngang, nhưng chưa kịp bước đến cửa liền bị Hạo khóa tay ra đằng sau. Quyển sổ ghi chú rơi xuống đất.

-“Làm gì có chuyện đột nhập vào đây mà dễ đi đến thế?”

Cô nhếch môi, vài cọng tóc con vươn trên trán.

-“Khí hậu Việt Nam nóng thật!”

Rồi ngay sau đó, chỉ bằng vài thủ thật, cô đã thoát ra khỏi tầm tay Hạo.

Hai người nhìn nhau đầy thách thức. Hạo định chạy đến bắt lấy quyển sổ đã ghi mọi thông tin, tuyệt đối không để loại giống này bị rơi vào tay ai khác. Cô cũng

chạy đến để cầm lấy quyển sổ đó. Đó là cuốn sổ ghi cả hành trình nghiên cứu của cô, Tuyệt đối chưa hoàn thành không ai được nhìn thấy. Cô cần nộp bài làm cho giáo sư.

Cô nhanh, nhưng Hạo còn nhanh hơn. Cái chân vô phép tắc đã đá nó rơi vào một góc phòng. Cô xoăn tay áo lên cao, hôm nay nhất định cậu ta đến số.

Hạo vuốt tóc lên cao làm lộ rõ khuôn mặt ưu tú không góc chết. Cũng đã để sẵn tư thế trả đòn.

Ngay lúc hai người định tung đòn thì Dì Khuê xuất hiện. Hạo bị mất tập trung liền bị cô tung một cước vào mặt, làm cậu hơi loạng choạng. Cô tung đòn mạnh thật!

Dì Khuê vội chạy lại bên Hạo.

-“Hạo, con có sao không?”

Cô chán ngán đến góc phòng cầm lấy quyển sổ. Lạnh nhạt bỏ đi.

-“Hân, con đi đâu vậy?”

-“Mẹ quan tâm tôi từ khi nào vậy?”

Hạo ngạc nhiên nhìn Dì Khuê và Mỹ Hân. Hai người vừa xưng mẹ-con? Nhưng tại sao Hân lại dùng ngôi xưng mẹ-tôi? Có chuyện gì sao?

-“Sao con nói vậy? Mẹ không quan tâm con thì quan tâm ai?”

-“Ngay cả người ngoài còn quan tâm hơn cả con ruột. Mẹ nên nhìn lại mẹ có tư cách gì mà hỏi tôi?”

Hạo lên tiếng đính chính.

-“Vạn sự tại nhân. Tôi nghĩ là do thái độ của cô mà ra cả đấy.”

Dì Khuê véo nhẹ hông Hạo rồi lắc đầu. Hạo cũng biết điều mà im lặng, dì Khuê nhẹ đến bên Mỹ Hân.

-“Sao con bảo chiều mới đến?”

-“Tôi mệt, tôi lên phòng đây. Khi nào Nguyệt về mẹ bảo con bé đến phòng tôi!”

Nói xong rồi cô cất chân bước đi. Dì Khuê nhìn bóng dáng đứa con lớn mà lắc đầu. Cá tính quá mạnh đôi khi cũng không tốt. Chẳng biết con bé giống ai nữa!

Hạo nhìn cô, rồi hỏi.

-“ Đó là ai vậy cô? Sao nhìn giống Nguyệt quá vậy?”

Khuê đượm buồn trả lời.

-“ Là con gái lớn của cô. Chị gái song sinh của Nguyệt. Từ nhỏ đã ở bên Anh quốc.”

Hạo không nói thêm gì. Cậu biết lúc này cần để cho Dì Khuê có khoảng không riêng. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi.

Hân bước từng bước về cầu thang mà khuôn mặt như vô hồn. Không một nét dao động, không một chút băn khoăn. Giống như nơi này đã quá quen thuộc với cô vậy. Cô không cần hỏi phòng cũng biết đâu là phòng mình. Siêu thật!

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn xa xăm vào những hàng cây ổi. Mùi ổi chín thơm lừng nứt nách cánh mũi. Thấy có hơi bức bối, lúc bé cô cũng như thế đấy. Cô và Nguyệt đều rất thích ăn ổi. Chỉ sống ở Việt Nam một thời gian ngắn rồi lại trở về Anh Quốc, nhưng trong cô luôn có một chút dư vị Việt Nam. Dù đi ngược về xuôi, ở Nam hay ở Bắc, cô vẫn là Người Việt Nam, mang dòng máu Việt Nam lạc hồng.

Cô cởi bỏ chiếc áo blouse trắng rồi chạy nhanh xuống vườn ổi. Đi chính giữa hai hàng ổi làm cô có cảm giác lạ lùng. Mùi ổi chín cô nhớ bao năm. Lòng cô xao xuyến rộn ràng. Kể ra cũng 8 năm chưa được ăn ổi chứ ít gì.

Cánh môi hồng nhẹ mỉm cười. Làng da trắng hồng tiếp xúc với ánh nắng buổi sáng có hơi râm rang. Không mấy chói chang vì nhờ có bóng ổi che lợp. Nhưng cũng có hơi ẩm một chút. Chả hiểu sao giờ này lại khuất gió thế nhỉ?

Cô nhìn thấy một quả ổi chín vàng, không kìm lòng được đành đưa tay lên hái. Rồi lau vào áo, định đưa lên cắn thì bị ai đó giật lấy...Là Hạo!

Cậu rút ra một cái khăn ướt rồi tỷ mẩn lau cho cô. Sạch sẽ rồi mới trả lại. Cô cũng cầm lấy và ăn thoải mái. Tính cô công bằng lắm. Nếu có thù tất sẽ thù, nếu đối

tốt với mình cũng chẳng nề hà gì mà từ chối.!

Cô khoái chí ăn ngon lành, vừa ăn vừa đi. Khuôn mặt lạnh lùng cũng được rũ bỏ.

-“Khi cô ăn ổi, Cô và Nguyệt chẳng khác nhau là mấy.”

Cô cắn một miếng. Nhai ngồm ngoàm.

-“Đây là cách ăn ổi mà con bé dạy tôi.”

Cậu bật cười, nhỏ em đã ngốc, con chị còn ngốc hơn!

-“Thế cô không biết cách ăn nào khác à?”

Cô nghe vậy liền dừng chân lại. Quay đầu sang nhìn Hạo.

-“Chẳng phải ăn ổi là hái ổi trên cây xuống, lau vào áo và cạp nó ăn mới là cách ngon nhất sao?”

Hạo mím môi. Đúng là Style riêng của Nguyệt. Đã vậy còn làm như tự hào lắm đi chỉ cho người khác. Bẩn chết thì có!

-“Không, chấm với muối ớt còn ngon hơn!”

-“Muối ớt là cái gì?”

Hạo nhìn Hân mà lắc đầu. Có ai nghĩ cô gái này và cô gái lúc nãy là cũng một người không đấy?!

-“là hỗn hợp của ớt và muối.”

-“Tối nay tôi sẽ bảo Nguyệt làm cho tôi ăn.”

Xong rồi cô lại tiếp tục vừa cắn ổi vừa đi. Hạo chỉ biết cười trừ.

Một con người, họ tỏ ra mạnh mẽ không có nghĩa là họ mạnh mẽ. Họ cũng là con người, cũng biết tổn thương là gì. Họ chỉ đang cố tỏ ra mình không sao. Bởi vì họ ghét sự thương hại giả tạo. Khi họ được vô tư cởi bỏ chiếc mặt nạ đó xuống, họ sẽ là chính họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.