Trọng Sinh Chi Tuyết Sắc Nhân

Chương 10: Vương nhị thiếu gia uy vũ ...




Sáng hôm sau, có một vệt đỏ trên chiếc giường trắng.Đầu ai đó đau như búa bổ, không biết mình đã làm gì. Sáng hôm đó, có kẻ điều tra được mọi việc, đứng trước ai đó mà giáng nắm đấm.

“Mày là thằng thú tính, mày thành công rồi đó. Thằng công rồi đó. Mày nghe chưa thằng chó. Quân khốn nạn.”

Anh còn đang mơ màng, cơn đau do nắm đấm đem tới đã thức tỉnh tâm trí anh. Nhớ lại chuyện đêm qua, lòng anh có chút hối lỗi. Nhưng nhanh chóng cảm giác thỏa mãn liền ập đến. Anh không có được hạnh phúc, thì cũng không ai có quyền có được nó.

-“ Đây, tiền đây. Mày cầm về đưa cho cô ta. Là đồ thừa nhưng xem ra cũng ngon đấy mày ạ. À mà tao xin lỗi đã ăn vợ mày nha. Mà tao đang giúp mày có thêm con đấy, con mày có thêm em, ba mẹ mày có thêm cháu. Hạnh phúc quá chứ gì nữa? Nếu không nuôi được thì để tao nuôi.”

Cậu đứng đó, long mắt lên sòng sọc. Nếu bây giờ anh ta mặc đồ, cậu có thể túm lấy cổ áo mà đấm cho mấy cái rụng răng. Nhưng một mảnh vải che thân còn không có, chỉ là nằm trần trụi trên giường. Cậu tức, cậu vô cùng tức. Gào thét lên đến nỗi mất bình tĩnh.

-“ Mày nói ai là đồ thừa? Con ai? Ai có con? Ai là vợ chồng?”

Một vệt kinh ngạc thoáng chạy qua đầu. Nhưng anh cố gắng không tin, cố gắng gồng người lên để đối chát. Anh không tin cô ( vợ hờ của anh) có thể chơi xỏ anh như vậy được.

-“ Còn ai ngoài cô ta, Vũ Mạn Tiểu Khuê. Chẳng phải mày và cô ta sang đây nghỉ tuần trăng mật, còn có một đứa con rất kháu khỉnh sao? Hôm đó tao còn thấy....”

-“ Mày thấy gì hả?”

Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Nếu được như lời anh nói, cậu đã hạnh phúc nhường nào. Nhưng cậu biết, trong lòng nó, dù có cố gắng cũng không dung nạp thêm được ai.

Anh không trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ âm thầm cuối gầm mặt suy nghĩ mọi chuyện. Nếu mọi thứ đều là giả...Chẳng phải....Chẳng phải anh đã làm chuyện rất đồi bại hay sao? Nếu đó là sự thật, anh sẽ giết chết cô ta, khiến cô ta sẽ sống không bằng chết.

_ Xuân quả của anh...anh đã làm chuyện có lỗi với em rồi..._

Cậu điềm tĩnh phân tích mọi việc, đến lúc này cậu biết anh nên được biết sự thật. “ Lí do tại sao, NÓ SANG ANH?”

-“ Lúc vị hôn thê của mày xuất hiện, Em ấy đã rất khốn khổ. Lại càng khó chấp nhận hơn khi biết được em ấy là người thứ ba chen chân vào cuộc sống của mày. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như mày về phe của cô ả, nghe lời cô ả mà không mảy may đến em ấy. Với cô ấy thì ấm áp còn với em ấy như một sự hất hủi. Tình yêu của em ấy dành cho mày sâu đến thế, còn mày đáp trả lại như thế nào? Tình yêu có thể gây đến sự thù hận mày không biết sao???...”

Cậu gào thét lên, sự điềm tĩnh hằng ngày cũng không còn giữ được. Anh cố gắng không tin, vậy đứa bé hôm ấy là con của ai?

-“ Mày im đi, chuyện đó thì liên quan gì? Chẳng phải em ấy là của mày sao?”

Vẻ mặt thẫn thờ, cậu nhếch môi cười hồ đồ.

-“ Của tao? Mày có thấy em ấy trong vòng tay của tao mà vẫn nhắc đến tên mày chưa. Cười với tao mà lại e dè như sẽ có lỗi với mày. Đêm nào em ấy cũng gọi tên mày, còn vô thức khóc trong tiềm thức. Mày có thấy đứa con gái nào vì quá yêu mà đâm ratâm trí rồi loạn hay chưa? Mày thì sao? Em ấy đang cố tránh xa mày ra để an định tinh thần, mày lại xuất hiện làm gì. Còn gây ra cái việc khốn nạn không đáng mặt đàn ông.”

Anh như không tin vào tâm trí mình. Tại sao anh lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Đúng rồi, nếu chuyện đó có thể xảy ra, 3 tháng, 3 tháng thì làm sao mà có con được? Anh đúng là ngu mà. Đã vậy...Tối qua anh còn hung bạo như một con thú dữ, điên cuồng càn quét mọi ngóc ngách, mặt cho nước mắt em rơi, mặc cho em hết lời cầu xin, anh vẫn điên cuồng thô bạo hơn nữa.

-“ em...em ấy ở đâu, tao muốn gặp em ấy.”

Giọng anh lạc hẳn, cậu cũng như người mất hồn, con ngươi không có chút sức sống.

-“ Gặp...tao còn không biết em ấy đang ở đâu...em ấy trốn giỏi thật?”

Anh nghe vậy, vội vã mặc quần áo. Lôi đầu cậu lên con xeLamborghini, rà soát mọi ngóc ngách. Dù có lật tung London cũng phải kiếm cho được em ấy. Lòng anh như ngồi trên đống lửa. London về đêm, rất nguy hiểm, phông phanh như thế, sẽ rất lạnh. Em ấy đang ở đâu?

Cậu như người mất hồn, đáng lẽ ra cậu nên đi tìm mới phải, nhưng đến giờ cũng chưa có tung tích. Người của cậu, có bao giờ làm việc trễ mãn đến thế đâu. Cớ sao lần này...Nghĩ đến đó lòng cậu đau thắt. Mong em ấy không có chuyện gì....

1h05p a.m...........Tại London.

Có một cô gái quần áo xộc xệch chạy thẳng ra ngoài Khánh sạn, tóc tai rũ rượi, mắt sưng lên vì khóc. Trên cổ cỏ vài vết đỏ do cơn hành hạ tối qua. Anh điên cuồng rà soát, sau đó còn hết lời xin lỗi. Còn nói với nó rất nhiều điều. Nó hiểu, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Cớ sao trước mặt anh, nó không muốn phải gặp lại chút nào.

Nó chạy, chạy mải. Chạy cho đến khi rơi giữa không trung, cả thân hình đập mạnh vào đất. Một tiếng Bùm kinh hoàng phát ra, toàn thân nó bất động, ánh mắt khẽ nhìn thấy ánh đèn chiếu vào ngươi..con ngươi nheo lại....nheo lại....rồi dần dần đi vào cơn mê... Bên cạnh vẫn còn tiếng gọi:

-“ Hey Girl...Hey girl...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.