Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Quyển 1 - Chương 122: Duyên diệt, chỉ còn thần vị




Tết năm nay Đường Vũ về nước, mùng 10 tập trung ở biệt thự Tuyết Hải Dật Cư, Mục Giai Trúc muốn cùng Đường Vũ ngủ chung giường ôn lại kỷ niệm khi còn nhỏ, kết quả bị dì hai Đường Vũ sắc mặt bất thiện sợ Mục Ngạn Dung cho rằng do mình xúi bẩy ý đồ gì đó, liền kéo Mục Giai Trúc đi, hình như về nhà còn bị mắng một trận. Mục Giai Trúc liền hai tuần không thèm để ý tới mẹ mình, cô gọi điện tâm sự với Đường Vũ, nói cô không thích gia đình mình, thân thích với nhau mà còn quá nhiều toan tính.

Đường Vũ trước khi qua trở lại Mỹ du học có dặn Mục Giai Trúc ở nhà, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì tới tìm Tô Xán.

Thế là Mục Giai Trúc vẫn thường xuyên chạy tới ĐH Thượng Hải và Tổng bộ Facebook TQ, lý do rất đường hoàng là thay chị mình trông chừng anh rể, không để cám dỗ ngoài xã hội làm sa đọa. Nha đầu này không thích học hành, thường xuyên nước tới chân mới nhảy, có điều mang gien ưu tú của Mục gia, cho cũng coi như không phải nộp tiền đi học lại. Sau đó nỉ non với Tô Xán kiếm được một ít tiền, cùng với bạn bè mở cái quán bar nhỏ ngoài trường, vừa học vừa làm bà chủ nhỏ, có chút lãi, vừa đủ nuôi cái xe ô tô nhỏ vừa đủ tiền đóng học phí, không phải ngửa tay xin cha mẹ, cái đầu nhỏ cực kỳ linh hoạt.

Nếu không có Tô Xán, có lẽ Mục Giai Trúc có lẽ chỉ thi thoảng phát biểu vài câu cam chịu, rốt cuộc phải chịu sự an bài gia đình, học tập xong, rồi chờ được chọn cho người chồng môn đăng hộ đối.

Đường Vũ cũng như vậy, vì chiều lòng mẹ mình, vì muốn mẹ mình tự hào, cô tập piano tới mức ngón tay tê liệt, cô cắn răng chịu đựng. Cuộc sống không khác gì cái máy, lặp đi lặp lại, một cô gái không có lấy người bạn chia sẻ, tới năm 20 tuổi có người bạn gái đầu tiên cùng ngủ chung phòng tâm sự trong đêm, đáng thương cỡ nào?

Trước khi Tô Xán xuất hiện, cuộc đời cô không khác gì chỉ có hai màu đen và trắng, chính Tô Xán tô màu cho cuộc sống đó, khiến nó có thêm đủ sắc thái đỏ, vàng, lam, chàm, tím … cho dù Tô Xán luôn làm chuyện khiến cô trở tay không kịp, khiến cô cười, cô khóc, khiến cô cảm động, khiến cô đau lòng, nhưng Tô Xán khiến cục đá băng giá là cô có sức sống.

- Cái gì mà anh ấy làm loạn cuộc đời của con... Anh ấy đã bao giờ làm loạn cuộc đời của con?

Đường Vũ đứng bật dậy, ngón tay bấu chặt gối ôm, tựa hồ cố kìm nén kích động ứa nước mắt:

-.. Chính mẹ mới làm loạn cuộc đời của con, nếu như không có anh ấy, mẹ có biết cuộc sống của con bây giờ như thế nào không?

Nói xong xoay ngoắt người đi thẳng lên phòng mình ở tầng trên, trở tay đóng cửa "sầm" một cái.

Ông Đường luống cuống đứng tại chỗ:

- Em.. Em làm gì thế, có gì từ từ nói cho con bé hiểu chứ. Xem con gái kìa...

- Kệ nó, để nó bình tĩnh lại.

Mục Tuyền hậm hực ngồi xuống ghế sô pha, hiển nhiên cũng giận rồi:

- Vì một nam nhân mà nói chuyện với mẹ nó như thế sao?

Ông Đường hết cách, đi lên phòng Đường Vũ, gõ cửa nói:

- Mẹ con là vậy đấy, cha con nhịn mẹ con mấy chục năm rồi, biết tính mẹ con, nói vậy không nhớ đâu, con đừng để bụng.

Đường Vũ trong phòng “dạ” một tiếng.

Ông Đường thở dài, trước kia ông luôn là người điều hòa trong gia đình này, nhưng con gái càng lớn càng tự chủ, càng giống mẹ, lời ông không còn bao nhiêu hiệu quả.

Cuộc sống là thế, không phải phim ảnh mà có kết thúc, vấn đề luôn nảy sinh hàng ngày.

Tô Xán cũng thế, sau khi đối diện Mark thì bây giờ y đau đầu suy nghĩ vấn đề CEO mới của Facebook, giai đoạn phi thường này, hiển nhiên không thể học rất nhiều xí nghiệp khác đưa người có kinh nghiệp phong phú từng điều hành công ty tương quan vào, mà Tô Xán cần sự bình ổn, vị trí CEO không thể có ẩn họa an toàn được.

Vậy thì chỉ có thể chọn từ nội bộ, Khải Đặc thực ra rất có năng lực, nhưng cô ta có ngả theo Mark không là nhân tố không xác định. Trương Quả, Mục Quốc Phong, Lưu Văn Cường đều có những mặt yếu của mình, không đủ toàn diện làm CEO, đáng tiếc Triệu Nhất Phàm bị Chiêm Hóa kéo đi mất, nếu không hắn là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí này.

Tô Xán phải thừa nhận, chuyến này đối phương liên tiếp ra đòn đã khiến y phải luống cuống chống đỡ, còn Đường Vũ cho dù sau khi đi Mỹ về, mọi người đều thừa nhận cô tiến bộ thần tốc, thế nhưng đột nhiên đặt cô vào vị trí sẽ phải đối diện với khiêu chiến liên tiếp này sẽ ứng phó không xuể, Tô Xán không muốn Đường Vũ phải nhọc nhằn quá độ như vậy. Đường Vũ ở vị trí phó tổng giám đốc là đã có tác dụng rất lớn rồi, cũng là vì trải đường cho tương lai chói lọi của cô.

Dù là an bài này cũng không phải là chuyện đơn giản.

Buổi tối hôm đó ngủ lại công ty, Tô Xán lại nhận được điện thoại của Đường Vũ nói cha mẹ cô phản đối an bài này, cô và mẹ đang chiến tranh lạnh, Tô Xán không biết làm sao, hết lời an ủi khuyên nhủ Đường Vũ không nên giận mẹ mình.

Tô Xán thở dài đặt điện thoại xuống, cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao Mục Tuyền lại phản đối quyết liệt như vậy.

Sau lần trước đối thoại với Tô Xán, Mark không ở tổng bộ Facebook TQ nữa, cả mấy người từ Facebook Mỹ sang cũng không xuất hiện, theo tin tức Tô Xán biết được, bọn họ đều ở trong khách sạn Đông Á Hoàn Cầu.

Có điều chuyện này với nội bộ Facebook TQ mà nói là chuyện tốt, nhất là tin tức CEO mới sẽ lựa chọn trong nội bộ càng làm lòng người phấn chấn, tựa hồ đã hồi phục lại môi trường làm việc nhẹ nhõm trước đó, nhưng mọi người đều biết, đây chỉ vẻn vẹn là biểu hiện bên ngoài.

Sáng chủ nhật, đoàn người Kiều Thụ Hâm vào văn phòng Tô Xán, nói với Tô Xán chuyện hôm đó bọn họ thảo luận:

-... Chúng tôi thấy khả năng rất cao là Mark sẽ bán hết cổ phần của chúng ta, lấy tiền phát triển cho phương diện Mỹ, nhưng nếu không có HĐQT gật đầu, hắn không thể chuyển nhượng số cổ phần này đi. Tôi đã bí mật liên hệ với Dustin và Katherine, hai bọn họ đều không biết gì hết về kế hoạch này, nghe tôi nói tỏ ra rất sốc.

Dustin là thành viên HĐQT, trong thi đó Katherine là nguyên lão ít ỏi còn sót lại, sức hiệu triệu trong số cổ đông rất lớn, có thể tạo ra ảnh hưởng ở Facebook.

Tô Xán không biết có nên tin họ không, vì chuyện Mark sang Trung Quốc quá bất ngờ, hơn nữa có khoảng lịch trình trống từ lúc sang đây và liên lạc với y, đại khái là khoảng 3 ngày, không rõ Mark một mình đi đâu làm gì vào ngày này.

- Donald của Washington Post chúng ta cũng có thể tranh thủ được, chỉ cần cho ông ta thấy tổn thất tương lai nếu bán vội cổ phần vào lúc này, như vậy chúng ta đã có 3/5 phiếu của HĐQT rồi.

Mục Quốc Phong đợi Kiều Thụ Hâm nói hết rồi tiếp lời:

- Tôi nghe nói James của Accel là người rất có mưu lược, ông ta còn tham gia đầu tư vào mấy công ty bán dẫn, chỉ cần xem gần đây phía Mỹ nới lỏng chính sách kỹ thuật bán dẫn là biết ông ta có tầm nhìn xa trông rộng, như vậy cũng là người có thể thuyết phục. Dù sao cổ phần Facebook Mỹ ở Trung Quốc, là một phần giá trị thị trường của nó, hiện Facebook Mỹ vẫn kinh doanh lỗ, còn Facebook TQ đã sáng tạo ra mô hình doanh lợi mới, bán đi nó sẽ ảnh hưởng tới giá trị Facebook Mỹ, đây là điểm có thể thuyết phục ông ta... Vậy chúng ta thắng chắc chắn hơn, đề phòng trường hợp không dự đoán trước được.

Lý Bằng Vũ rất phấn chấn, nghiến răng nói:

- Để xem khi biết toàn bộ thành viên ĐHQT đứng về phía Tô Xán thì cái mặt hắn sẽ thế nào.

Triệu Ngạn Bân kiến nghị:

- Mark muốn điều Kiều Thụ Hâm đi, vậy để cậu ấy đi luôn, tranh thủ về Mỹ trước Mark, thuyết phục từng thành viên HĐQT.

Mọi người càng bàn bạc càng thấy tính khả thi rất cao, Lưu Văn Cường siết chặt tay:

- Tới lúc đó chúng ta có thể loại bỏ luôn cả Khải Đặc, để cô ta nuốt quả đắng.

Tô Xán nhắm mắt trầm tư, lòng người quả nhiên bất trắc, ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này cũng không quên đấu đá loại bỏ nhau, Khải Đặc mấy ngày qua vẫn làm đúng phận sự của mình ở Facebook TQ, không theo nhóm Mark, có thể thấy Khải Đặc chỉ miễn cưỡng đứng về phía Mark, dù sao cô ta cũng là người tổng bộ gửi xuống, nếu không rất có khả năng kết cục giống Kiều Thụ Hâm. Có điều với tình hình này hiển nhiên đã bị quản lý cấp cao trong Facebook TQ bài xích, nếu Mark không đạt được mục đích, Khải Đặc phải rời khỏi Facebook là kết quả tất yếu.

- Chuyện đó gác sang bên, trước tiên phải giữ vững trận địa đã.

Mục Quốc Phong là người lớn tuổi trầm ổn nhất trong này:

- Tình hình khẩn cấp, Tiểu Kiều, cậu là tiên phong ý nghĩa trọng đại, không thể để có sơ xuất, khiến Mark phát hiện ra.

- Xin đừng gọi tôi như thế.

Kiều Thụ Hâm cười khổ, nam nhân mà bị gọi bằng cái tên này nghe không lọt chút nào, nhất là người nghiêm túc như hắn.

Mọi người cười rộ lên, nhìn "Tiểu Kiều" sải bước ra ngoài, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, tạm biệt người thân bạn bè về Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.