Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 17: 17: Trục Xuất Gia Tộc




Translator: Wave Literature

Gã đầu trọc được gọi là Côn ca kia liếc mắt nhìn mấy tên đàn em đang nổi sắc tâm của mình.

"Các ngươi gấp cái gì chứ, đợi chính sự giải quyết xong xuôi rồi thì cô ta sẽ thuộc về các ngươi thôi."

Cố Vi Vi mặt không biến sắc, lạnh giọng mà nói, "Chúng ta nói chuyện chính sự trước đi đã, tôi đề nghị các người thả hai người bọn họ ra ngay lập tức, nếu để người của Minh gia biết cô ấy xảy ra chuyện bất trắc gì ở đây thì cả tôi và anh đều không có kết cục tốt đẹp đâu."

"Người của Minh gia sao?" Gã Côn ca kia vừa nghe được lời này sắc mặt liền thay đổi.

"Chẳng lẽ trước khi các người ra tay bắt người cũng chưa từng điều tra xem người bị bắt là ai sao?" Cố Vi Vi lạnh giọng bật cười, nói tiếp, "Cháu gái ngoại của Minh tham mưu trưởng và bộ trưởng Minh mà các người cũng dám trói đến đây, cũng thật dũng cảm đấy."

Côn ca liếc mắt nhìn sang Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đang bị trói chặt ở một bên, lúc nãy con nhóc kia trong lúc kêu gào thực sự có nói bộ trưởng Minh là cậu của mình, cha là đội trưởng bộ đội đặc chủng gì đó.

"Nếu không tin thì anh mở hình ảnh trong điện thoại di động của cô ấy ra mà xem." Cố Vi Vi nhắc nhở hắn.

Chuyện cấp bách bây giờ là phải giúp Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên thoát khỏi nguy hiểm, dựa vào thân phận của Kỷ Trình, những người này sẽ không đến nỗi có mắt như mù mà động tay động chân với cô ấy.

Côn ca cầm điện thoại của Kỷ Trình lên kiểm tra kho ảnh, quả nhiên nhìn thấy một bức ảnh gia đình của Minh gia.

Nếu đã là người của Minh gia thì đương nhiên bọn họ không thể trêu chọc nổi rồi, dù sao thì mục tiêu của bọn họ cũng không phải hai con nhóc này.

"Thả hai người bọn họ ra."

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vừa được tháo dây trói liền chạy tới bên cạnh Mộ Vi Vi, kéo kéo tay cô.

"Vi Vi, chúng ta đi thôi!"

"Hai cô có thể đi, nhưng cô ta… nhất định phải ở lại đây." Hai tên đàn em chặn đường bọn họ, chỉ thẳng vào Cố Vi Vi mà nói.

Cố Vi Vi thản nhiên phủi những vết bùn bám trên người Kỷ Trình đi rồi nói, "Hai người ra ngoài chờ tôi."

"Không được, đã đi thì phải cùng đi." Lạc Thiên Thiên kiên quyết nắm lấy tay Cố Vi Vi.

Cố Vi Vi đã một mình chạy tới đây cứu hai người bọn họ, bọn họ không thể không có nghĩa khí mà bỏ lại Vi Vi ở đây một mình rồi tự chạy trước thoát thân được.

"Cô không đi thì chúng tôi cũng không đi." Kỷ Trình nói xong liền đứng chắn trước mặt Cố Vi Vi như thể một con diều hâu đang bảo vệ một con gà con rồi tuyên bố với đám bắt cóc.

"Vi Vi là vị hôn thê của anh họ tôi, cũng chính là con dâu tương lai của cậu tôi, các người cứ thử đụng tới cô ấy xem?"

"….." Cố Vi Vi dở khóc dở cười, trong lòng không khỏi cảm động.

Rõ ràng là hai người bọn họ cũng đang sợ tới phát run mà đến khi được thả ra vẫn không chịu chạy trốn trước, nhất quyết muốn ở lại đây cùng chung hoạn nạn với cô.

"Tiểu cô nương à, người chúng tôi cần tìm là cô ta chứ không phải hai người, đừng có mà ở đây tự chuốc lấy chuyện phiền phức nữa." Gã Côn ca kia đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa mà nhắc nhở Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên.

Lần này Vương tổng mạnh tay ra giá cao để hắn thu hồi mấy bức ảnh kia, hắn không thể vì bị người của Minh gia ngăn cản mà từ bỏ cuộc làm ăn lớn này được.

"Thiên Thiên, hai người cứ ra ngoài chờ tôi đi." Cố Vi Vi bất đắc dĩ gạt tay Lạc Thiên Thiên ra, ôn tồn khuyên nhủ.

"Chúng tôi không đi, muốn đi thì cả ba cùng đi." Kỷ Trình sợ đến nỗi giọng nói cũng đã run cả lên nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt Cố Vi Vi.

Có Kỷ Trình cô ở lại đây, những tên này sẽ kiêng kỵ thân phận người thuộc Minh gia của cô mà không dám động thủ, nhưng chỉ cần cô và Lạc Thiên Thiên ra khỏi chỗ này, Vi Vi sẽ thật sự gặp nguy hiểm mất.

Cố Vi Vi quan sát bày trí xung quanh một chút, phát hiện cách đó không xa có một cầu thang sắt dẫn lên tầng hai, liền hạ giọng bàn bạc với hai người kia.

"Vậy chúng ta cùng nhau chạy, tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy tới cái thang sắt kia, trốn lên lầu hai."

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liền gật đầu đồng ý, nghe theo hiệu lệnh ba nhịp đếm của Cố Vi Vi mà ra sức chạy tới chỗ cầu thang sắt không dám quay đầu nhìn lại phía sau lần nào, thẳng một hơi chạy lên lầu hai.

"Vi Vi, mau lên, chạy nhanh lên một chút…"

Lạc Thiên Thiên leo lên tới tầng hai, quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy bóng dáng Cố Vi Vi ở đâu cả.

Đúng lúc đó, từ dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên hoảng sợ mà cùng lúc nhìn xuống bên dưới.

"Vi Vi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.