Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Quyển 4 - Chương 13: Hậu ký




Cố Tương kéo Tiếu Nhiễm ngồi lên ghế sô pha, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi:”Chị yêu anh tôi sao?”

“Yêu?” Tiếu Nhiễm nhất thời không kịp phản ứng, sau khi ý thức được Cố Tương đang hỏi cái gì, liền cúi đầu xấu hổ. Nếu cô nói không thương, những người Cố gia này khẳng định sẽ vô cùng bất mãn.

“Cha cô làm nghề gì?” Bà Cố đột nhiên mở miệng.

“Cha cháu có mở một tiệm thuốc nhỏ.” Tiếu Nhiễm thận trọng ngồi thẳng người. Cố Mạc còn chưa trở lại, bà anh đã bắt đầu điều tra về gia đình cô. Nhà xưởng của cho cô ở A thị cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng nếu so sánh với Cố Mạc, căn bản không đáng nhắc tới. Sắc mặt Bà Cố trở nên khó coi, không phải là đang xem thường nhà cô chứ?

“Cha của cô là Tiếu Bằng Trình?” Cố Nhiên khiếp sợ ánh mặt trừng lớn.

“Bác Cố làm sao lại biết?” Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn Cố Nhiên.

Vì sao người một nhà bọn họ vừa nghe đến chuyện ba cô mở một tiệm thuốc nhỏ, đều bày ra một vẻ mặt không thể tiếp nhận?

Ở trong mắt bọn họ, cô thực sự không được đáng được coi trọng như vậy sao?

“Cố Mạc đứa nhỏ này!” Bà nội Cố đột nhiên tự mình điều khiển xe lăn, đi về phía thư phòng “Làm càn!”

Tiếu Nhiễm ngồi ở chỗ kia xấu hổ, trong lòng khó chịu muốn khóc.

Cố Mạc lấy cô sao có thể là làm càn?

Bà nội Cố chính là không muốn tiếp nhận cô?

Tuy rằng giữa cô và Cố Mạc chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng vẻ mặt của người nhà họ Cố vẫn như cũ làm tổn thương kiêu hãnh cùng sự tự tôn yếu đuối của cô.

Cố Tương phảng phất nhìn thấu tất cả, đưa tay vỗ lưng Tiếu Nhiễm, nói:”Chị hãy tự cầu phúc cho mình đi”

“Cô có ý gì?” Tiếu Nhiễm không hiểu nhìn Cố Tương.

“Trong nhà này không có người nào giúp cô đâu”. Ánh mắt Cố Tươngkhó hiểu nhìn vào mắt Tiếu Nhiễm. Cô còn tưởng anh cả rốt cục cũng lấy được một phần tình yêu, không ngờ rằng thân phận của cô gái này lại là con gái của Tiếu Bằng Trình.

Không có ai giúp cô?

Nghe được ý tứ của Cố Tương, Tiếu Nhiễm vô cùng kinh ngạc.

Cô có chỗ nào cần người khác giúp sao?

Lúc này, có tiếng chén trà bị đập vỡ truyền ra từ thư phòng.

Bà Cố trong lòng hiểu rõ nhìn thoáng qua thư phòng, liền rũ mắt xuống trầm tư.

Tiếu Nhiễm căng thẳng đứng lên, nhìn về phía thư phòng.

Anh sao lại tranh cãi với Cố lão phu nhân?

Là vì ông Cố không thích cô sao?

Người luôn được nhận được sự trìu mến của mọi người như cô lần đầu tiên bị đối xử như thế này. Người nhà họ Cố thậm chí không cho cô cơ hội chứng minh sự nhu thuận đáng yêu của mình, mà hoàn toàn phủ nhận cô.



Cố Mạc nghiêm túc nhìn cha: ”Cha, con không phải vì trả thù mà lấy con gái của Tiếu Bằng Trình. Mọi người lo lắng quá mức rồi”.

“Cho dù không phải là trả thù, con cũng không thể lấy con bé đó!” Cố Hoài Lễ tức giận trừng mắt nhìn con trai. Ông còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo của Tiếu Bằng Trình năm đó.

“Cha, muốn hủy diệt Tiếu Bằng Trình rất dễ dàng. Con đơn thuần chỉ là muốn kết hôn, Tiếu Nhiễm là một lựa chọn rất tốt” Cố Mạc thoải mái nói.

“Cha chưa nói con bé ấy không tốt. Khi nào con chưa quên hết tất cả những chuyện xảy ra năm năm trước, con sẽ không thể lấy được con bé ấy!” Cố Hoài Lễ đau lòng nhìn đứa con trai.”Cha hi vọng hôn nhân của con cha hạnh phúc, sẽ không vì báo thù mà đánh đổi hôn nhân của chính mình.”

“Cố Mạc, ý kiến của bà và cha cháu giống nhau. Đây quả thực là làm càn! Ngày mai cháu phải đi đến cục dân chính ly hôn!” Bà nội Cố cũng thực sự nghiêm túc, ra lệnh bằng ngữ khí không cho phép người ta cự tuyệt.

“Cha, bà nội, con sẽ không ly hôn! Con yêu cô ấy!” Cố Mạc nghiêm túc nhìn cha và bà nội.

“Con muốn cha phải tin tưởng như thế nào?” Cố Hoài Lễ thở dài.”Người đã chết năm năm, con nhớ nhung con bé năm năm. Cha cũng từng trải qua tuổi trẻ, hiểu được con không thể đừng thích con bé, hơn nữa lại là con gái kẻ thù”

“Cha, thực sự con cũng không thể nào tin nổi, nhưng nó đang xảy ra hàng ngày. Ở cùng cô ấy, trong lòng thật yên bình” Cố Mạc nhớ tới sự vui tươi và ngượng ngùng của Tiếu Nhiễm, cánh môi mỏng không tự giác nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.