Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 98




Sau khi tan làm, cô đi xuống gara để lấy xe để tới nhà hắn

" Bíp Bíp "

Tiếng còi xe vang lên, cô quay đầu lại

- Lên xe tôi chở - hắn nói

- Tôi có xe mà - cô chỉ vào xe của mình rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu, gạt chân chống cô cắm chiều khoá rồi phóng đi tới nhà hắn, hắn chả nói gì, cũng nhấn ga trở về nhà.

Tới nhà hắn, cô để xe vào gara rồi đi ra cửa chính vào nhà, ngó ngó nghiêng nghiêng đang tìm bóng dáng nhỏ bé của Hạo Minh thì từ đằng sau có 1 tiếng nói vang lên

- Thằng bé ở trên lầu, chắc là nó đang tắm hoặc chơi điện thoại, cô nấu ít cơm cho thằng bé chứ ? - hắn hỏi cô tay chỉ vào nhà bếp

Khẽ gật đầu, cô chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra kiếm được kha khá thực phẩm tươi ngon, cô bắt tay vào chế biện các món. Thấy cô đang loay hoay nấu cơm, hắn đột nhiên trái tim trở nên ấm áp vạn phần, đã lâu chưa nhìn thấy cô đứng nấu cơm, chắc sau nhiều năm, tay nghề nấu nướng của cô sẽ rất ngon, có lẽ hắn đã mắc phải loại bệnh đó là nghiện thức ăn của cô, sau khi cô và hắn ly hôn, thức ăn của người giúp việc nấu, hắn ăn không vừa miệng chút nào, kể cả Kiều My tất cả các việc nhà từ quét nhà, rửa bát rồi tới những sở thích của hắn cô cũng chả bao giờ để ý rất vụng về trong mọi việc, dường như hắn càng ngày càng không ưa nổi Kiều My.

- Ba Ba - tiếng của nói trong trẻo của 1 cậu bé chạy từ trên lầu xuống kéo hắn từ hành tinh nào trở về trái đất

- Ừ - hắn cười hiền xoa đầu thằng bé

- Mẹ - Hạo Minh kêu lên khi nhìn thấy cô trong phòng bếp

Hắn khẽ liếc nhìn cô, thấy cô dừng tất cả mọi việc, cô hớt hải chạy nhanh ra chỗ hắn ngồi ôm trầm lấy thằng bé, cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, cô ôm thằng bé rất chặt dường như bao năm qua, cô vẫn luôn nhớ về bé con, vẫn khao khát ôm nó trong vòng tay của mình, chắc rất muốn nấu cho nó nhiều bữa ăn ngon. Nghĩ tới đây hắn không khỏi 1 tia ghen tị với con trai mình, nhìn thấy Hạo Minh cô liều ôm trầm lấy rồi khóc còn hắn thì sao, ngay khi gặp lại cô liều muốn thôi việc, ánh mắt của cô nhìn hắn không còn ngọt ngào như xưa cái mà hắn thấy là sự lạnh lùng và ghê tởm của cô, hết lần này tới lần khác, cô lạnh nhạt với hắn, không đem hắn để vào trong mắt..liệu trái tim cô có thuộc về 1 người đàn ông khác ngoài hắn không. Suy nghĩ bắt đầu trở nên căng thắng, cổ họng hắn nghẹn lại , cái cảm giác đau đớn từ tận xương tuỷ làn truyền từ tim tới các giây thần kinh khác, làm cho hắn 1 hồi nhức nhối.

- *sụt sịt* - cô lau nước mắt rồi hôn vào trán Hạo Minh 1 cái, ánh mắt ngọt ngào dắt tay con vào phòng bếp

Hắn đi theo, trên bàn ăn khá phong phú, không có nhiều món giàu mỡ đa phần là các món rất bổ ích cho sức khoẻ, cô làm rất nhiều. Trong bữa ăn, cô không ăn nhiều mấy chỉ toàn chăm chăm gắp thức ăn cho Hạo Minh, sao cô lại không gắp thức ăn cho hắn nhỉ, nhìn bát cơm trống không hắn tự nhiên thấy không vừa lòng, hễ cô gắp cái gì hắn lại tranh cái ấy, không cho cô gắp.

Cậu con trai nhìn thấy hành động của ba mình thì khẽ cười, trong đầu cậu loé lên hàng loạt suy nghĩ đen tối, nhưng khuôn mặt vẫn cứ baby cute , ngoan ngoãn không để ai biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, đột nhiên câu lấy giấy lau miệng mình rồi giả vờ buồn ngủ.

- Mẹ, Hạo Minh muốn ngủ - nói xong cậu bé liền ôm lấy cô dụi dụi cái đầu bé vào ngực của cô, mắt khẽ liếc ba

Nhận được cái ánh mắt đểu cán của con trai, hắn thấy khó chịu trong lòng, cảm giác ghen tị càng dâng lên, nhưng không để lộ ra mặt vẫn cứ chăm chú ăn không nói lời nào

- Ngoan ăn hết cơm đi - cô vỗ vỗ lưng Hạo Minh rồi đặt cậu xuống ghế đút cho cậu ăn tiếp

Nhìn cậu ăn mà cô thấy vui, mỗi ngày được chăm sóc cho con trai thật tốt biết mấy. Cô chắc chỉ được ở với con trai tối nay thôi, cô phải tranh thủ chơi với con thật lâu mới được, suốt bao năm qua cô vẫn luôn cứ đến đây đứng bên ngoài nhìn lén Hạo Minh chơi đùa với người hầu, lúc đó trong lòng cũng cảm thấy ganh tị với mấy người hầu kia, con trai bảo bối không biết có nhớ cô không nhỉ, xuất thời gian phải xa Hạo Minh cô cảm thấy rất buồn chán, tới nửa đêm cứ ngủ không được luôn nằm mớ thấy Hạo Minh bị đánh rồi bị la, cứ đêm đêm cô thấy ác mộng lại vội tỉnh dậy, cứ thẫn thờ ngồi dậy ngồi trong bóng tối lạnh lẽo nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngày đó 1 cảm giác lẻ loi dâng lên, cô lúc đó đã khóc rất nhiều, nhiều tới mức cô không biết nó nhiều tới mức nào...

- Mẹ Hạo Minh ăn xong rồi con ngoan không ? - Hạo Minh cười tươi chỉ vào cái bát sạch bóng không con 1 hột cơm nào

Cô gật đầu nhìn con trai đáng yêu của mình, múc cho con thêm ít canh cà chua cho Hạo Minh

- Mẹ con không muốn ăn nữa con muốn tắm cùng mẹ - Hạo Minh nhìn thấy bát canh bắt đầu nản, tìm chủ đè khác

- Uống xong mẹ tắm với con - cô đưa ra điều kiện bắt Hạo Minh uống

- Nhưng mẹ phải ngủ với con nữa - Hạo Minh chu cái miệng lên không để mình thua thiệt điều gì

- Được - cô gật đầu cười nhìn cậu 1 phát tu hết bát canh rồi khẽ liếc mắt nhìn hắn

Từ lúc tới đây tới giờ, hình như cô quên mất sự tồn tại của hắn thì phải, rồi mới liếc bát cơm vẫn còn đầy rồi khẽ lắc đầu, lấy đũa gắp cho hắn 1 miếng sườn xào vào bát rồi bảo

- Anh mau ăn đi, tôi còn phải rửa bát - nói xong cô bế Hạo Minh lên lầu tắm rửa cho cậu bé

Nhìn thấy cô quan tâm hắn, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, từ lúc vào nhà tới bây giờ là lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn, cảm giác ghen tị đột nhiên tan biến hết, hắn ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn, miệng cũng cười rất tươi không ngớt, ăn xong ăn bỏ bát đũa vào bồn rửa bát, đi lên lầu chuẩn bị quần áo cho Hạo Minh thì thấy cô đang lấy quần áo cho Hạo Minh, Hạo Minh thì cứ kéo váy cô đòi đi tắm

- Mẹ con muốn tắm mẹ tắm cùng con - Hạo Minh nói ròi kéo váy cô

- Hạo Minh ngoan, để mẹ lấy quần áo tắm cho con - cô lấy 1 bộ đồ ngủ màu xanh lam nhỏ xem qua rồi đưa cho Hạo Minh

- Quần áo của mẹ thì sao ? - Hạo Minh hỏi

- Mẹ lát về tắm sau - cô nói rồi định bế cậu bé lên thì cậu bé oà khóc lên

- Không muốn.....huhu.....mẹ....tắm cù con......huhu - Hạo Minh cứ thế ôm lấy chân cô rồi làm nũng

- Nín đi Hạo Minh ba nói con không được hư nữa mà - hắn nói

Từ lẫy tới giờ thấy Hạo Minh vòi vĩnh đủ thứ mà cô cũng chiều thằng bé, thật là, chiều quá trẻ con sẽ thành hư , đúng là con hư tại mẹ cháu hư tại bà mà

- Không muốn con muốn tắm cùng mẹ - Hạo Minh càn khóc to hơn không có tỏ vẻ sợ cha mình làm hắn bực mình

- Đừng quát thằng bé, nó sợ đó - cô lườm hắn rồi ngồi xổm xuống gạt nước mắt cho Hạo Minh cười nhẹ nói

- Hạo Minh ngoan đừng khóc mẹ tắm cùng con nha - nói xong cô mở tủ quần áo kiếm 1 bộ đồ ngủ của hắn và 1 cái quần nhỏ rồi quay sang hắn ý bảo cho tôi mượn

Khẽ gật đầu đồng ý, hắn không nói gì nữa cũng lấy quần áo ra xuống phòng tắm tầng một tắm nhanh rồi chạy lên phòng nằm cho ấm, mùa đông không nên tắm lâu. Khi hắn tắm xong nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, leo lên giường nằm, hắn lấy quyển sách ra đọc, lại nghe thấy mấy tiếng nói của chú vẹt từ trong phòng tắm vang ra

- Mẹ vòng 1 của mẹ bao nhiêu vậy ?

Lại hỏi 1 câu như

- Mềm thật con muốn sờ vào nó ! >_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.