Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 17: Luân hồi quỹ (16)




Chẳng lẽ những điều người nọ nói là thật chăng? Nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì vị hoàng thượng này cũng quá hèn hạ rồi, vậy mà lại làm ra việc thất đức như vậy.

Mặc Thanh Vân lúc này mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt không tốt nhìn Dạ Khuynh Thành đi đến.

"Chớ có nói bậy trước mặt Tuyết Nhi, bản tôn cảnh cáo ngươi, nếu còn không biết phân biệt, bản tôn cũng không ngại lại tiễn ngươi một đoạn đường, tự giải quyết cho tốt."

Đối với suy nghĩ của đám đại thần, hắn vốn không để tâm, bọn hắn nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, hắn tức giận là vì sợ Tuyết Đại sẽ bị lời nói của Dạ Khuynh Thành ảnh hưởng, sợ nàng bởi vì vậy mà đổi ý, không làm hoàng hậu của hắn nữa.

"Hừ, tất cả những gì bổn vương nói đều là sự thật, như thế nào vào miệng ngươi lại thành nói bậy rồi hả? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì giết bổn vương đi, đừng tưởng rằng bổn vương sẽ sợ ngươi!"

Chết tính là cái gì? Đừng nói hắn đã từng chế qua một lần, làm sao có thể sợ chết lần nữa?

Linh hồn của hắn vì đuổi theo nàng mới cùng nàng trọng sinh, nói đúng ra, hắn trọng sinh lần nữa là vì muốn được gặp nàng, nếu không thể ở bên nàng thì hắn có sống cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.

Còn có một nguyên nhân nữa, hắn nguyện ý dùng cái chết của mình để thức tỉnh Tuyết Đại, tuy không biết có thể thành công hay không nhưng hắn vẫn nguyện ý thử xem.

Nếu bảo hắn trơ mắt nhìn người mình yêu sống hạnh phúc bên nam nhân khác, không bằng để cho hắn chết đi, còn hơn là sống cuộc sống không bằng chết ấy.

"Đây chính là hậu quả ngươi tự chuốc lấy, không nên trách bản tôn!"

Một câu bất hòa, hai người liền chuẩn bị động thủ, Tuyết Đại đang muốn lên tiếng ngăn cản lại bị vật gì đó rời mắt.

Theo ánh mắt của mọi người, một tiểu mao cầu màu trắng lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Tuyết Đại, nháy mắt đã đến bên người nàng, vươn người nhảy lên, thân thể nho nhỏ liền bò vào trong lòng Tuyết Đại.

Tuyết Đại liền giơ tay vuốt ve bộ lông xù của vật nhỏ, nhận lấy phong thư nó ngậm trong miệng, vừa mở ra xem thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Phút chốc liền bật dậy, nói với hai người đang đánh nhau: "Các ngươi cứ từ từ đánh, ta đi trước."

Sau đó liền ôm lấy tiểu mao cầu, dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người vội vàng phi thân rời đi, tay áo nàng phấp phới giữa không trung, giống như Thường Nga bôn nguyệt vậy.

Đáng tiếc hiện tại là ban ngày, không thấy được ánh trăng, mà nữ tử áo đỏ tung mình bay giữa không trung này tuyệt đối đẹp hơn Thường Nga trong truyền thuyết rất nhiều.

Chúng đại thần nhìn không chớp mắt, thì ra hoàng hậu của bọn hắn không chỉ có dung mạo tuyệt thế vô song, lại còn là tiên nữ trên trời, sự thật này cũng thật quá khó tin đi?

Hoàng thượng của bọn hắn là thần, hoàng hậu lại là tiên nữ, như vậy là Lan quốc bọn hắn chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao?

Không, hẳn là phải xưng bá thiên hạ, nhất thống tam quốc mới đúng, đây thật đúng là một tin mừng khiến người ta hưng phấn không thôi. (...mấy ông này tưởng tượng xa ghê)

Cũng không biết có phải là bọn họ được lão tổ tông phù hộ hay không, vậy mà lúc còn sống bọn họ có thể may mắn nhìn thấy thần tiên, thật đúng là phúc tu ba đời.

Còn Lục Vương gia Hi quốc kia, xem ra cũng rất lợi hại, vậy mà có thể đánh ngang tay với hoàng thượng của bọn hắn lâu như vậy vẫn chưa bại, hẳn cũng là thần tiên đi?

Chậc chậc, đúng là đại nhân vật, xem như người thường bọn hắn có thể mở rộng tầm mắt rồi.

Mà hai người đang đánh nhau kia cũng đã ngừng lại, mắt nhìn thấy Tuyết Đại phi thân đi, hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Không đánh nữa, ta muốn đuổi theo Đại Nhi, ngày khác lại tái chiến."

Cái tên Ly Nặc chết tiệt này, lại dám không nói cho hắn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, hại hắn khẩn trương không thôi.

Nhìn Dạ Khuynh Thành đuổi theo Tuyết Đại, Mặc Thanh Vân gắt gao nắm chặt quyền, trong lòng không biết là loại cảm thụ gì.

Tuyết Nhi, nàng đã khôi phục trí nhớ nhưng lại...

Lại... lừa gạt ta?

Tâm tình hắn bây giờ rất phức tạp, lúc trước là chờ đợi và kích động, đến giờ lại trầm mặc và mất mác, có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Hắn cần ổn định lại tâm tình, nhanh chóng chỉnh lí lại nỗi lòng một phen, nếu như là nàng thật sự cố ý, vậy nhất định là nàng đã nhớ lại chuyện ngàn năm trước, vậy hắn nên làm thế nào cho phải?

Hắn nên đối mặt với nàng như thế nào? Làm thế nào để nàng tiếp nhận hắn đây?

Hi quốc, Túy Nhan Cư.

Một nữ tử toàn thân mặc áo hồng nhạt an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, đôi môi vốn hồng nhuận giờ này đã chuyển sang màu tím ngắt, toàn thân cứng ngắc lạnh như băng.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại, Mân Côi nàng...."

Bách Hợp thấy Tuyết Đại rời đi nhiều ngày đã trở lại, không nhịn được kích động tiến lên nói.

Tuyết Đại không có tâm tình để ý tới Bách Hợp, vội vàng chạy đến bên giường, nhìn cô gái nằm trên giường đã sớm không còn hơi thở, lòng nàng tê rần, tự trách chính mình.

Đều là lỗi của nàng, không lấy được tuyết liên, không chỉ có như vậy, còn không canh giữa bên cạnh chăm sóc, mới khiến nàng ấy lâm vào tình cảnh bây giờ.

"Mộ Bạch!"

Một tiếng kêu khẽ, khiến cho người một đường đuổi theo nàng thiếu chút nữa đứng không vững ngã nhào trên đất.

"Đại Nhi, vi phu ở đây! Làm sao vậy?"

Hiện tại hắn rất kích động, Đại Nhi của hắn rốt cuộc trở lại, chưa bao giờ hắn thấy vui vẻ như bây giờ.

"Nhanh! Nhanh tới cứu nàng!"

Chuyện ngàn năm trước nàng đã nhớ ra toàn bộ rồi, bởi vậy cũng biết nam nhân trước mắt này có bao nhiêu lợi hại, đừng nói là một người chết, dù là thần tiên đã chết hắn cũng có biện pháp cứu sống.

Dạ Khuynh Thành khẩn trương đi tới, nhìn cô gái đang nằm trên giường, sắc mặt của hắn phi thường khó coi.

Tuyết Đại thấy hắn bất động, hỏa khí không khỏi dâng cao, sắc mặt cũng kém vài phần.

"Ngươi cứu hay là không cứu? Không cứu liền biến ra ngoài!"

Tuyết Đại mười phần không vui nói xong, thần sắc cực kì khó coi.

"Ta... Cứu..."

Sắc mặt của hắn cũng không tốt, oán hận nhìn chằm chằm cô gái trên giường, khó nhọc nặn ra hai chữ.

"Ngươi đã không tình nguyện thì..."

Không đợi Tuyết Đại nói xong đã bị Dạ Khuynh Thành ngắt lời, chỉ thấy hắn cười làm lành nói: "Không có không tình nguyện, Đại Nhi nàng đừng nóng giận được không, vi phu cam đoan với nàng, tuyệt đối không có không tình nguyện, ta sẽ cứu nàng ta."

Hắn đích thật là không tình nguyện, hắn vốn không tính toán xuất thủ, nhưng đây là yêu cầu của Tuyết Đại, hắn không thể không làm theo.

Nói xong liền khẩn trương đi ra phía trước, nghiêm túc quan sát sắc mặt Mân Côi.

Tuyết Đại đứng một bên, hiện tại nàng cũng không còn lo lắng, có hắn ra tay, không lo không cứu được người.

"Sao đột nhiên Mân Côi lại chết?

Lúc này nàng mới xoay người lại hỏi người vẫn luôn đứng sau lưng mình, hiện giờ vẫn còn đang trừng lớn mắt, một bộ dáng không thể tin nhìn chằm chằm Dạ Khuynh Thành.

Nghe Tuyết Đại hỏi nàng ta mới phục hồi tinh thần.

"Tiểu thư, cái này ta cũng không biết, vài ngày trước, Mân Côi nói không yên tâm muốn đi tìm tiểu thư, ba ngày trước vừa mới trở về, khi đó thân thể nàng đã cực kỳ suy yếu, sáng sớm hôm nay mới phát hiện nàng đã..."

Bách Hợp nói xong mắt cũng đã phiếm đỏ, rốt cuộc không nói được nữa, kỳ thật cũng không cần nói tiếp Tuyết Đại cũng đã hiểu được tình hình.

Thì ra là do nàng đi tìm mình, mình lại chạy khắp thế giố, nàng làm sao có thể tìm được?

Lúc này, Dạ Khuynh Thành cũng đi tới, sắc mặt có chút không quá lạc quan.

"Thế nào, khi nào có thể tỉnh lại?"

Đối với y thuật của hắn, nàng là mười phần tin tưởng.

Thần sắc Dạ Khuynh Thành có chút khó xử, sau cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Đại Nhi, tình huống của nàng ta có chút đặc biệt, chỉ sợ..."

Hắn là không nghĩ muốn cứu nàng ta, mà lúc này cũng không phải là cố ý không cứu, bởi vì thể chất của nàng khác với người thường, không phải nói muốn cứu là có thể cứu.

Tuyết Đại nghe vậy, thủy mâu không vui híp lại, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Dạ Khuynh Thành.

"Không cứu được nàng, ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Nàng cũng không biết vì sao hắn nhìn Mân Côi không vừa mắt, cho rằng hắn không muốn cứu, cố ý làm cho có lệ.

"Đại Nhi, nàng đừng như vậy được không? Không phải là ta cố ý không cứu, mà là không cứu được nàng ta, trừ phi..."

Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, bỗng dừng lại không nói nữa.

"Trừ phi cái gì? Mau nói!"

Tuyết Đại nhất thời nổi trận lôi đình, tiếp tục truy vấn không tha.

Dạ Khuynh Thành nhìn bộ dáng tức giận của Tuyết Đại, hắn thật hối hận, hối hận chính mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, ai, đáng tiếc là có hối hận cũng vô dụng rồi.

"Trừ phi dùng thất sắc chi liên, mà bây giờ chúng ta lại không có."

Hắn không nói cho nàng biết thất sắc chi liên hiện đang ở trong tay Tuyết Thiên, nếu như nàng biết chỉ sợ lại chạy đi tìm Tuyết Thiên.

Tuyết Đại sửng sốt một phen.

"Thất sắc chi liên sao? Bách Hợp, lấy cái chén tới."

Bách Hợp cầm chén lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Khuynh Thành và Bách Hợp, Tuyết Đại vén ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.

"Đại Nhi, nàng muốn làm gì?"

Mắt thấy Tuyết Đại lấy ra chủy thủ Xích Huyết muốn rạch cổ tay, Dạ Khuynh Thành sợ hãi, không rõ vì sao nàng lại làm ra chuyện tự tổn thương chính mình.

Đẩy tay Dạ Khuynh Thành đã giữ tay mình ra, Tuyết Đại lấy chủy thủ nhẹ nhàng quẹt qua cổ tay, nhất thời máu tươi liền chảy ra.

Máu đỏ tươi, nhưng khác là: máu của nàng không có mùi tanh, mà lại có một mùi hương nhàn nhạt, nếu không phải chính mắt nhìn thấy nàng cắt cổ tay, bọn họ nhất định sẽ không tin chất lỏng màu đỏ tươi mang theo mùi hương nhàn nhạt trong cái chén này chính là máu tươi!

Từ xưa đến nay, mặc kệ là thần tiên hay phàm nhân, máu của họ đều là màu đỏ tươi mang theo mùi gay mũi, mà máu của Tuyết Đại lại không giống người thường, có ai từng thấy qua máu có mùi hương hoa chưa?

"Ngươi đem cái này cho nàng uống hết, xem có hiệu quả hay không?"

Ngàn năm trước nàng là do thất sắc liên hóa thành, không biết qua luân hồi chuyển thế, máu của nàng có còn hiệu quả hay không.

Dạ Khuynh Thành tiếp nhận cái bát trong tay nàng, mày nhíu lại vẫn chưa giãn ra.

Cho Mân Côi uống hết chén thuốc, Dạ Khuynh Thành lại quay về bên cạnh Tuyết Đại.

"Muốn biết có hiệu quả hay không, cần phải chờ đến ngày mai mới biết được."

Tuyết Đại nghe vậy, dẫn đầu đi ra ngoài, Dạ Khuynh Thành theo sát, Bách Hợp đi tuốt sau cùng, ra đến viện ngoài mới dừng lại, để lại không gian an tĩnh cho người bên trong.

"Cói gì muốn nói thì nói đi, kìm nén lâu không tốt cho sức khỏe đâu."

Đi tới trong sân, Tuyết Đại dừng bước, nhìn Bách Hợp không yên lòng đằng sau nói.

Trong lòng nha đầu này có chuyện muốn hỏi nàng đã sớm nhìn ra, vừa vặn chuyện của Mân Côi đã giải quyết, lúc này nàng mới rảnh giải đáp cho nha đầu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.