Trọng Sinh Chi Phác Đảo Nữ Thần

Chương 17: Muốn Một Lần Lại Một Lần (3)




" Sống Chết quyết không bỏ HK... "

Sau đó, một đám xách vũ khí lên ban công, sân thượng...

Cả đám cứng đờ người... Người đâu hết cả rồi... Lúc nãy rõ ràng...

A nhíu mày lại trong đầu suy nghĩ...

Toàn bộ khu vực bị bao vây... sau đó lại biến mất không thấy bất kỳ một ai... Dương đông kích tây nhưng... nhưng ngoài căn cứ này ra đâu còn căn cứ mật gì nữa đâu...

Không phải là...

A mím môi lại, hai tay run rẩy gọi đi cho Aron.

- ------

Sân bay.

" Họ đi rồi? "

" Ừ, hình như gọi hết toàn bộ người qua Hk đấy. "

" HAHA, gọi bọn họ rút ngay đi. "

" Ừ. "

- ----

Trên máy bay.

Máy bay vừa cất cánh không được bao lâu thì Hứa Doãn Hạ trong lòng lại bồi hồi nơm nớp lo lắng.

Tay cô không tự chủ di chuyển xuống bụng nhẹ nhàng xoa xoa. Phó Hà Phương ngồi bên cạnh Hứa Doãn Hạ nhìn ra cô đang lo lắng, chính anh không biết làm sao giúp cô nên chỉ nói vài ba câu.

" Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, hiện tại đang mang thai đừng nghĩ vớ vẫn, sẽ không tốt cho thai nhi. " Lúc anh biết Hứa Doãn Hạ có thai thì vừa mừng lại vừa lo, còn nghĩ Hoắc Tư Danh sẽ mừng đến nước mắt nước mũi chảy, lại không nghĩ đến cậu ta thế mà xin anh bảo vệ cô...

Mặc dù anh không thua kém gì ai, nhưng nói đến khoảng chăm sóc phụ nữ, huống chi là phụ nữ mang thai anh là lần đầu, nhưng thôi, Tư Danh là bạn thân ráng chăm sóc cô vậy.

Hứa Doãn Hạ thở ra một hơi, mới nhìn Phó Hà Phương hỏi.

" Anh nghĩ xem... tại sao hôm nay thuận buồm xuôi gió như vậy? "

" Ý cô là... "

" Tôi không biết. " Nhíu chặt mày, Hứa Doãn Hạ lại nói tiếp.

" Tôi... tôi cứ cảm thấy rất bất an... cứ như sắp xảy ra chuyện gì... " đó vậy... lời nói của cô còn chưa hết, người phi công bên trên vội nói.

" Đội Trưởng ( gọi Phó Hà Phương.) hình như chúng ta đang bị theo dõi. "

Lời nói vừa dứt, Hứa Doãn Hạ nắm chặt tay lại, sau đó giữ bình tĩnh chính cô nhét hết mấy cây dao nhỏ gần 20 cái vào hai bên đùi, lại thêm hai cây súng.

Phó Hà Phương trợn to con mắt hỏi.

" Cô... cô định làm gì? "

" Anh còn không lo chuẩn bị, thì chúng ta chết chắc. " dứt câu lại nói với người lái.

" Cậu thấy chiếc máy bay đó theo chúng ta bao lâu rồi? "

" Tầm nữa tiếng hơn, tôi còn tưởng là máy bay cá nhân của ai đi chung tuyến, nhưng hơn nữa tiếng cùng một tuyến lại giữ khoảng cách với chúng ta nên tôi nghĩ là bị theo dõi."

- --------------------

2/20 chương.

Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.