Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 2




Luke Fenton phóng ngựa vượt qua Scarlett, và phá lên cười. Nàng rạp người xuống bờm ngựa, thét con Bán Nguyệt phi nhanh hơn, nhưng, hầu như tức khắc, nàng gò cương. Con đường đến một khúc quanh, giữa hai vách tường đá, và Luke, phía trước đã dừng ngựa lại chắn ngang đường.

- Ông định giở trò gì thế? Nàng la lớn. Tôi có thể đụng vào ông.

- Chính tôi đã định bụng như thế, Fenton trả lời.

Trước khi nàng kịp hiểu ra, ông ta đã nắm bờm con Bán Nguyệt và kéo hai con ngựa sát lại nhau, rồi đặt một tay lên gáy Scarlett, vừa giữ chặt đầu nàng vừa đặt môi ông ta lên môi nàng. Cái hôn của ông ta tàn bạo, buộc môi nàng phải hé mở và ông ta giữ lưỡi nàng giữa hai hàm răng. Bàn tay ông khiến nàng không cưỡng lại được. Nàng nghe tim đập mạnh vì sợ hãi, vì kinh ngạc - cái hôn dường như không muốn dứt - nàng run rẩy tưởng sẽ ngã quỵ dưới sức mạnh của ông. Lúc ông buông nàng ra, nàng cảm thấy rã rời.

- Bây giờ, chắc cô sẽ không từ chối lời mời ăn bữa tối của tỏi. Luke nói, cặp mắt xám ánh lên vẻ thoả mãn.

Scarlett hoàn hồn.

- Ông vội vàng quá thế, nàng trả lời gần như hụt hơi.

- Thế ư, cho phép tôi được nghi ngờ điều đó.

Cánh tay Luke vuốt dọc lưng Scarlett và ôm ghì lấy nàng áp sát vào người ông khi ông ta hôn nàng lần thứ hai. Bàn tay ông sờ soạng ngực nàng và siết mạnh làm nàng đau nhói. Scarlett cảm thấy thèm muốn bàn tay ông vuốt ve khắp thân thể nàng, đôi môi tàn bạo hôn lên khắp da thịt nàng.

Hai con ngựa bồn chồn, vùng vẫy mạnh làm hai người buông nhau ra và Scarlett suýt ngã. Nàng cố lấy lại thăng bằng một chút - cả trên yên ngựa và trong tư tưởng. Không được, nàng không thể chịu lùi. Nếu không, ông ta sẽ chán nàng sau khi đã chiếm đoạt nàng, nàng biết thế.

Và nàng không muốn mất ông ta. Nàng thèm muốn ông. Đó không phải là cậu bé con si mê như Charles Ragland, đó là một người đàn ông. Thậm chí nàng còn có thể yêu ông ta nữa.

Scarlett vuốt ve con ngựa để trấn an nó, và cảm ơn nó tận đáy lòng vì đã ngăn nàng không để nàng vào cơn cuồng loạn của ông ta. Khi nàng quay lại đối mặt với Luke Fenton, nàng mỉm cười.

- Tại sao ông không mặc áo da thú và nắm tóc tôi lôi về nhà ông luôn thể! Nàng bảo, giọng khôi hài lẫn khinh miệt. Ông đừng nên làm cho lũ ngựa sợ hãi nữa.

Nàng cho con Bán Nguyệt đi bước một, rồi chạy nước kiệu về chỗ họ xuất phát.

Quay đầu lại, nàng nói qua vai:

- Luke, tôi sẽ không đến nhà ông dùng bữa tối đâu, nhưng ông vẫn có thể theo tôi về đến Ballihara uống cà phê. Nếu ông còn muốn gì hơn thế, tôi có thể đề nghị ông dùng điểm tâm hoặc ăn trưa.

Scarlett dịu dàng thúc con Bán Nguyệt chạy nhanh hơn. Nàng không thể phân tích cảm giác thiểu não trên nét mặt Luke Fenton, và cảm thấy như sờ sợ.

Nàng xuống ngựa khi Luke đưa ngựa vào sân chuồng. Ông ta nhảy xuống, vứt dây cương cho người coi ngựa.

Scarlett vờ không thấy ông đã dành mất người hầu duy nhất có mặt và nàng tự mình dẫn con Bán Nguyệt vào chuồng tìm người hầu khác.

Khi mắt nàng đã quen với ánh sáng mờ mờ, nàng khựng lại không dám bước tới nữa. Cát đang ở trong ngăn chuồng ngay trước mắt nàng. Bé đứng trên lưng con Comet, chân không và tay dang ra giữ thăng bằng: bé mặc chiếc áo săng đai dày, mượn của anh giữ ngựa.

Chiếc áo phồng lên thành một khối dưới chiếc váy được vén lên, còn tay áo dài phủ cả bàn tay. Cũng như thường lệ, những lọn tóc đén tuột ra khỏi bím tóc và rối bù. Bé có vẻ như một con nhím, hoặc cô bé du mục.

- Cat, con làm gì thế? - Scarlett dịu dàng hỏi.

Nàng không quên con ngựa cao lớn vốn sợ bóng. Chỉ một tiếng động là đủ làm nó sợ.

- Con tập làm xiếc, Cat nói. Như trong sách của con, hình ảnh người phụ nữ trên lưng ngựa. Khi nào con cưỡi ngựa trên đường đua, con cần một dây dù.

Scarlett cẩn thận không lên giọng. Nàng chợt nhớ đến Bonnie, đến nỗi khiếp sợ của nó. Ở đây còn tệ hại hơn: Comet có thể làm Cat ngã và giầy đạp lên.

- Giá con đợi mùa hè tới thì hay hơn. Đứng như vậy trên lưng con Comet, con chắc đã thấy lạnh chân rồi.

Cat tụt xuống đất, sát bên móng sắt của con ngựa.

- Ồ! Con đã không nghĩ đến điều đó.

Tiếng nói nhỏ nhẹ của bé vọng lên từ phía trong sân của ngăn chuồng. Scarlett nín thở. Rồi Cat trèo qua cửa, giầy bốt và tất len cầm trên tay.

- Con biết giầy bốt sẽ làm ngựa đau.

Scarlett cố ghìm không siết chặt con vào lòng để bảo vệ con. Cat sẽ không bằng lòng nếu thấy nàng thờ phào nhẹ nhõm như thế. Nàng liếc nhìn qua phía phải tìm người hầu ngựa để giao con Bán Nguyệt. Nàng trông thấy Fenton, yên lặng đứng ngắm Cat.

- Đây là con gái tôi, Katie Colum O Hara, nàng nói.

Và ông muốn dạy cháu điều gì, xin tuỳ ông, nàng nghĩ thầm.

Cat đang bận thắt lại các dây giầy. Bé ngước mắt lên, quan sát nét mặt Fenton, và cuối cùng bé nói:

- Cháu tên là Cat, còn tên ông là gì!

- Luke, bá tước Kilmessan đáp.

- Chào ông Luke. Ông có thích lòng đỏ trứng gà của cháu không! Cháu sắp ăn điểm tâm.

- Chú rất vui lòng.

Cuộc diễu hành thật khác thường: Cat đi đầu, bên cạnh Luke đang điều chỉnh bước đi theo bước chân con nhỏ nhắn của cô bé.

- Cháu đã ăn sáng rồi, Cat giải thích, nhưng cháu còn đói thế là cháu sẽ ăn tiếp.

- Điều đó chú cho là rất hợp lý, ông ta trả lời với giọng suy tư, không chút giễu cợt.

Scarlett theo sau, lòng còn xao xuyến vì nỗi kinh hoàng Cat vừa gây ra; nàng vẫn còn chưa trấn tĩnh được sau những khoảnh khắc đam mê do những nụ hôn của Luke. Nàng cảm thấy ngỡ ngàng. Nàng không hề nghĩ Fenton yêu trẻ con, thế mà ông ta đã bị Cat cuốn hút. Hơn nữa, ông đã xử sự với bé một cách đường hoàng, nghiêm túc, không hề tỏ ra hạ cố chiều chuộng vì lẽ bé quá nhỏ. Những người đối xử với bé như trẻ con thường làm bé khó chịu. Có Chúa biết cho, Luke xem ra cảm nhận được điều đó, và tôn trong những phản ứng của bé.

Scarlett muốn ứa nước mắt. Ồ, phải rồi, nàng có thể yêu người đàn ông nầy. Anh ấy sẽ là cha của bé như thế đấy! Nàng chớp nhanh đôi mắt. Bây giờ không phải lúc đa cảm. Vì hạnh phúc của Cat và của chính nàng, nàng phải tỏ ra cương nghị, sáng suốt. Nàng quan sát Luke Fenton đang nghiêng người về phía Cat. Trông ông rất to cao, mạnh mẽ, vô song. Nàng âm thầm run rẩy cố lay động nỗi khiếp nhược trong lòng. Nàng sẽ thắng, phải thắng, ngay bây giờ. Nàng thèm muốn người đàn ông đó, cho nàng và cho Cat.

Scarlett suýt bật cười vì cảnh tượng diễn ra giữa Luke và Cat. Bé hoàn toàn bị hút vào công việc tế nhị là đập vỡ đầu quả trứng chần nước sôi mà không làm vỡ; Fenton nhìn bé chăm chú y như bé vậy.

Rồi đột nhiên, đang vui, Scarlett hoá buồn. Cặp mắt sẫm màu ấy nhìn Cat đáng lẽ phải là của Rhett chứ không phải của Luke Fenton! Chính Rhett phải là người bị cuốn hút bởi con gái mình, chia sẻ với con quả trứng la coóc, đi bên cạnh con, chân bước đều theo bước chân bé bỏng của con.

Nỗi ham muốn nhức nhối xuyên thấu vào tim, và nỗi lo âu - mà lâu nay nàng giữ không cho bén mảng đến - bỗng dưng tuôn chảy vào tim nàng như lấp vào khoảng trống trong đó. Nàng đau khổ, nàng cần sự hiện diện, giọng nói và tình yêu của Rhett biết bao. Nếu như mình nói với chàng về Cat trước khi quá muộn… Nếu như mình cứ ở lại Charleston… Nếu như…

Cat kéo áo Scarlett:

- Mẹ ăn trứng nhé! Con sẽ bóc cho mẹ.

- Cảm ơn, cưng.

Chớ có mà khờ khạo, Scarlett tự nhủ. Nàng mỉm cười với Cat và với Luke Fenton - Quá khứ vẫn là quá khứ, nàng phải nghĩ đến tương lai.

- Luke, Scarlett cười nói, tôi nghĩ ông có quyền ăn thêm một tròng đỏ nữa đấy.

Sau điểm tâm, Cat chào tạm biệt và chạy ra ngoài, nhưng Luke ở lại.

- Đem cho tôi cà phê, ông nói với cô hầu mà không cần nhìn, và quay về phía Scarlett nói tiếp - Kể cho tôi nghe về con gái của cô đi.

- Nó chỉ thích lòng trắng trứng, nàng vừa nói vừa mỉm cười để giấu nỗi lo âu.

Nàng phải nói với ông ta thế nào về cha của Cat nhỉ! Luke chắc sẽ hỏi tên cha nó, anh ấy là ai, vì sao mà chết.

Nhưng Fenton chỉ quan tâm đến Cat:

- Scarlett, cô bé đáng yêu của cô mấy tuổi rồi!

Ông ta tỏ ra kinh ngạc khi biết bé mới đầy bốn tuổi, rồi ông hỏi xem, có luôn tự chủ được không, có phải bé luôn hiểu biết trước tuổi, có phải bé dễ xúc động… Ông ta thật sự quan tâm đến bé, điều đó làm ấm lòng Scarlett và thúc đẩy nàng nói về những kỳ công của Cat O Hara cho đến khô cả cổ.

- Ông phải xem bé ngồi trên ngựa, Luke ạ, bé lên ngựa giỏi hơn tôi - hoặc hơn cả ông nữa! Và bé trèo leo khắp nơi như một chú khỉ. Các bác thợ sơn phải gỡ cháu ra khỏi thang… Cháu thông thuộc các cánh rừng như một con cáo, và chưa bao giờ cháu bị lạc, dường như cháu có la bàn trong bụng vậy…

Còn "dễ xúc động ư?" Cháu không thiếu bình tĩnh, cháu rất gan lì đến nỗi đôi khi tôi cũng phát hoảng.

Cháu không bao giờ rên rỉ khi cháu cụng đầu hoặc bị bầm mình. Cả khi cháu còn bé xíu cháu hầu như không hề khóc, và cháu biết đi, cháu làm như kinh ngạc nếu thấy mình bị ngã, rồi cháu đứng ngay dậy… Tất nhiên sức khoẻ cháu rất tốt! Ông không thấy cháu khỏe mạnh và đứng thẳng đó sao! Cháu rất chịu ăn, và không hề bệnh tật. Ông biết nó nuốt baọ nhiêu bánh kem, bánh su mà không cần chớp mắt không…

Rồi nàng thấy khan tiếng, nàng nhìn đồng hồ treo tường và bật cười.

Lạy Chúa, tôi đã khoác lác cả tiếng đồng hồ rồi, Luke a, đó là lỗi ở ông, ông đã khuyến khích nên tôi nói quá nhiều. Đáng lẽ ông phải ngăn tôi lại chứ.

- Có gì đâu. Điều đó làm tôi thích thú.

- Ấy chết, ông lại làm tôi ghen tị rồi. Ông làm như đã si tình con gái tôi vậy.

Fenton nhướng đôi mày.

- Tình yêu, chuyện ấy tốt đối với những ông chủ quán và những bản tình ca rẻ tiền. Còn tôi, tôi quan tâm đến cháu bé.

Ông nghiêng người, cầm tay Scarlett và lướt môi hôn nhẹ.

- Sáng mai tôi đi London, cho nên tôi phải đến từ biệt cô.

- Tôi sẽ vắng mặt trong những cuộc rong chơi của chúng ta, nàng nói thật lòng. Ông sẽ sớm quay về chứ!

- Tôi sẽ đến thăm Cat và cô ngay khi tôi trở lại.

Tốt, Scarlett nghĩ thầm khi ông ta đã đi khuất. Ông ta không tìm cách hôn mình khi ra đi. Nàng không biết điều đó có ý nghĩa như là khen hay là giận. Ông ta đang phải hối tiếc về cách xử sự của ông, nàng đoán thầm.

- Mình nghĩ ông ấy đã mất bình tĩnh. Và tiếng "tình yêu" làm ông sợ hãi.

Nàng kết luận: Luke Fenton có tất cả triệu chứng của một người đàn ông không định yêu mà lại hoá si tình.

Nàng rất sung sướng về điều đó. Ông ta sẽ là người cha tuyệt vời cho Cat… Scarlett đưa tay mân mê làn môi tê dại của nàng. Và đó là một trong những người đàn ông có sức kích động nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.