Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Chương 43




Chợ phiên sớm đã đầy ắp người, đủ loại các dạng gian hàng bày ra thành một hàng dài, tiếng người ồn ào.

Tiêu Di hết nhìn đông tới nhìn tây, cười nói: “Nơi này tiểu hài tử thật nhiều.”

Tần Nguyệt Miên nắm chặt tay y, ở trong dòng người nhốn nha nhốn nháo chen tới chen lui, nghe y nói như thế, quay đầu nói: “Ngươi thực sự thích hài tử nha?”

Tiêu Di bị hắn kéo lấy tay, cảm thấy có điểm xấu hổ, liền giãy dụa một cái, Tần Nguyệt Miên lại lấy cớ nhiều người sợ lạc nhau, thế nào cũng không chịu thả ra, chính mình thế nhưng cũng không có biện pháp. Tầm mắt của y dừng lại ở trên một gian hàng bán ngọc khí, thuận miệng đáp: “Đương nhiên, tiểu hài tử có bao nhiêu thuần chân khả ái, ta dĩ nhiên là thích.”

Tần Nguyệt Miên vừa nghe, sắc mặt lập tức có điểm khó coi, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, Tiểu Di có phải hay không ghét bỏ mình không phải nữ nhân, không có cách nào vì y sinh con ni? Bất quá, Tiểu Di tựa hồ luôn luôn thích tiểu hài tử, y có thể liền bởi vậy mà hồng hạnh xuất tường (ý chỉ “ai đó” muốn trèo tường đi ngoại tình => muốn biết xuất xứ hãy thỉnh GG bá bá) đi tìm nữ nhân không a?

Hắn ở chỗ này tự khổ não, Tiêu Di lại không có chút nào chú ý tới, y bỗng nhiên một phen kéo Tần Nguyệt Miên lại, từ trong đám người ra sức chen chúc qua, đứng trước một gian hàng nhỏ. Tiêu Di chỉ lấy một đôi Long phượng bội, cười nói: “Ngươi xem cái này thế nào? Thoạt nhìn giống như là mặt hàng thượng đẳng.”

Chủ quầy nhanh chóng tiến lên, ân cần nói: “Công tử thực tinh mắt, đôi Long phượng bội này chính là cổ khí, tuyệt đối là chính phẩm (ngắn gọn là hàng thật), năm trước sau khi Tiêu gia phân tán ta từ chỗ một vị phu nhân mua lại. Ngươi thử nghĩ xem, Tiêu gia có bao nhiêu gia sản a, đồ vật ở chỗ bọn họ, sao có thể là giả đây?”

Tiêu Di nghe nói là vật Tiêu gia, càng thêm ái bất thích thủ (yêu thích không buông tay). Tần Nguyệt Miên nhìn nhìn ngọc bội kia, chứng thật là thượng phẩm, Tiêu Di thật cũng không hổ thẹn là tử đệ thế gia, ánh mặt thật tốt. Tần Nguyệt Miên lập tức bỏ tiền ra mua.

Tiêu Di không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái: “Đúng là ta muốn mua, ngươi làm gì lại muốn trả tiền?”

Tần Nguyệt Miên nhìn bốn bề không ai chú ý, liền thân thủ đem ngọc kia đeo lên bên hông Tiêu Di, nói: “Ta tặng ngươi, ngươi không thể tháo ra.”

Tiêu Di cúi đầu nhìn nhìn, cũng rất hài lòng, nhưng vẫn là nói: “Tại sao không phải ta tặng ngươi?”

Tần Nguyệt Miên cười cười, chỉ chỉ trước ngực: ”Ngươi không phải đã tặng ta rồi sao?” Lại nói: “Ở đây nhiều người, ta cũng thấy có chút mệt mỏi, không bằng đi lên tửu lâu ngồi một chút.”

Nhưng mà, Tiêu Di lại không có trả lời. Tần Nguyệt Miên kinh ngạc quay đầu lại nhìn y, Tiêu Di lại đột nhiên tránh tay hắn, từ trong đám người chen chúc đi ra, cũng không quay đầu lại mà hướng phía trước đi.

Tần Nguyệt Miên chỉ dừng lại một lát, cũng nhanh chóng đuổi theo. Chính là, trên đường người thật sự quá đông, Tiêu Di ở trong đám người di chuyển mấy vòng, Tần Nguyệt Miên liền hoàn toàn tìm không thấy phương hướng nào rồi. Hắn thật vất vả ra khỏi chợ, tới chỗ ít người, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Trước mắt có ba ngõ hẻm, mỗi một đường đều là thất loan bát quải (bảy rẽ tám ngoặt) càng thêm không biết người đã đi nơi nào.

Hắn đang ở chỗ này do dự không chắc, bỗng nhiên nghe thấy bên trái mơ hồ truyền lại tiếng nói của Tiêu Di, hắn nhanh chóng đi vào.

Ngõ cuối, Tiêu Di đang cùng một nam nhân gắt gao ôm cùng một chỗ, hơn nữa, còn giống như là Tiêu Di chủ động.

Tần Nguyệt Miên chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, vừa sợ vừa giận, thế nhưng nói không ra lời. Qua một lúc lâu, hắn mới thoáng bình tĩnh lại, khống chế cơn giận của mình, đi đến trước mặt Tiêu Di, run giọng nói: “Ngươi… Các ngươi…”

Tiêu Di nghe thấy tiếng hắn, buông nam nhân trong lòng ra, nhưng tay vẫn nắm lấy tay hắn, đem hắn kéo đến trước mặt Tần Nguyệt Miên, cười nói: “Nguyệt Miên, đây là Cửu đệ Tiêu Hoài của ta. Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày cũng không tìm ra, đến khi thấy được chẳng tốn công phu), mấy ngày trước còn khắp nơi đều tìm không được, hôm nay lại ở trên đường gặp được.”

Tiêu Hoài hướng Tần Nguyệt Miên cười: “Ngươi chính là Tần đại ca sao? Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên so với trong lời đồn còn phải xinh đẹp hơn, một trăm mỹ nữ cũng so ra có phần kém, chẳng thể trách Lục ca thích ngươi.”

Tần Nguyệt Miên thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời có điểm xấu hổ, dấm chua của mình xem như ăn vô ích. Hoàn hảo huynh đệ Tiêu gia đều là thần kinh thô, nhìn không ra, nếu không thật sự rất mất mặt rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.