Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Chương 14




Edit: Trảm Phong

“Mẫu thân!” Trong sân, Vân Vận tỉ mỉ chiếu cố đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, nàng cúi đầu kêu, “Mẫu thân, người không thể cứ như vậy bị Vân Khanh vặn ngã, người tỉnh lại đi a, chúng ta còn có Lưu phủ làm hậu thuẫn, nếu cậu biết rõ phụ thân đối đãi với chúng ta như vậy nhất định sẽ không chịu để yên. ” Vân Vận nhìn sắc mặt đại phu nhân héo hắt, nhẹ giọng nói, “Trước kia cậu luôn không phục bị phụ thân đè lên đầu, mà bây giờ hắn được thăng làm Lại bộ thượng thư, lại đè ép phụ thân một đầu, chắc hẳn sau này cũng sẽ không cho phụ thân sắc mặt tốt, cậu hiện tại có hoàng ân, chúng ta cần gì phải sợ Vân Khanh.”

“Đủ rồi!” Đại phu nhân vừa mở miệng liền ho nhẹ đứng lên, bà ta ỷ ở trên giường tiếp nhận chén thuốc Vân Vận đưa tới, con mắt thoáng nhu hòa một chút, bà nhẹ giọng nói, “Vận nhi, cho dù lại tức giận như thế nào cũng tuyệt không thể nói loại lời này, ngươi họ Vân không họ Lưu, cho dù cậu ngươi lại yêu thương ngươi thế nào hắn so ra cũng kém phụ thân ngươi. Ngươi cùng Vân Thường dù sao cũng là cha con ruột thịt, xương cốt lìa còn hợp với gân, hắn coi như là hận chết mẫu thân, cũng sẽ không động tới ngươi một ngón tay.”

“Mẫu thân!” Thanh âm Vân Vận chìm chìm, thanh âm lạnh lẽo cơ hồ thành băng, nàng chợt đứng lên, căm tức nhìn đồ ăn trên bàn, lạnh lùng chỉ vào đồ ăn trên bàn, cả giận nói, “Người xem một chút! Đây chính là thái độ của người cha tốt đối với chúng ta sao? Mẫu thân, người bất quá thất thế vài ngày, nha đầu nô tài trong phủ này còn có ai đem mẹ con chúng ta để vào mắt. Người xem xem thức ăn trên bàn này, là để người ăn sao?”

“Pằng – – ”

Vân Vận bụm mặt không dám tin nhìn đại phu nhân, điên cuồng trong ánh mắt chậm rãi rút đi, chỉ để lại một điểm oánh lệ.”Mẫu thân…”

“Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta!” Đại phu nhân nộ kỳ bất tranh nhìn Vân Vận, “Ngươi có một bộ túi da tốt, như thế nào ngu dốt như vậy, thông tuệ ngày thường đều đi nơi nào?” Đại phu nhân giọng căm hận nói, “Ta thuở nhỏ dạy bảo ngươi mọi chuyện phải nhìn mặt mà nói chuyện, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngày hôm nay làm sao lại ngu xuẩn như thế? Ngươi so với Vân Khanh xinh đẹp hơn, hậu trường so với Vân Khanh cứng rắn hơn, thậm chí so với Vân Khanh càng thêm được tổ mẫu ngươi yêu thương hơn, nếu nghĩ vặn ngã nàng ta thì phải đổ một phen công phu, nhưng ngươi bây giờ đang làm cái gì, bị một chút ngăn trở liền bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hôm nay bất quá là một đĩa đồ ăn thôi, nếu ngay cả điểm khuất nhục này đều chịu không nổi, làm sao ngươi có thể cùng Vân Khanh đấu!”

Vân Vận sững sờ nhìn đại phu nhân, đây vẫn là người mẫu thân nàng ngày thường ngang ngược càn rỡ ỷ thế ức hiếp sao?

“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Đại phu nhân lạnh lùng nói, “Ta nếu giống như Bạch U Lan mặc người khi dễ hiện nay còn có thể sống tốt trong phủ sao? Tổ mẫu ngươi chán ghét nhất nữ nhân thông minh tự tác, ta cũng là không thể làm gì mới làm ra bộ dáng kia.”

“Vậy lần này đối phó Vân Khanh đây?”

“Là ta tính sai!” Đại phu nhân chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói, “Cũng là ta xem thường Vân Khanh, nha đầu kia thế nhưng có bản lãnh làm cho Vô Duyên đại sư đều đổi ý, là chúng ta quá khinh địch.”

“Vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ liền tùy ý Vân Khanh càn rỡ? Nương, ta không chịu nổi, ngay cả tổ mẫu đều bị Vân Khanh lợi dụng, hiện tại trong mắt tổ mẫu, ta chỉ sợ so ra còn kém Vân Khanh một nửa có tri thức hiểu lễ nghĩa đi.” Vân Vận nghĩ tới những người kia nhìn nàng ánh mắt quái dị liền không nhịn được muốn điên.

“Vân Khanh!” Đại phu nhân từng chữ từng câu từ trong miệng nặn ra cái tên này, “Ta sẽ không chịu để yên.”

“Mẫu thân…”

“Ngươi bây giờ phải làm chính là giả bộ đáng thương!” Đại phu nhân tỉnh táo nói, “Tổ mẫu ngươi thương ngươi vài chục năm không thể nào thoáng cái liền đối với ngươi hoàn toàn không có tình cảm, nói cho cùng rơi xuống như hôm nay còn không phải là chính ngươi làm bậy! Nếu ngươi đem lão thái bà đề cao chút, mỗi ngày ân cần chạy nhiều vài lần, lòng của bà ta sẽ chếch đến chỗ Vân Khanh chắc?”

Làn váy Vân Vận thật dài nhiễm một tia bụi, nàng nhịn không được cúi đầu xuống, “Nhưng là ta cùng tổ mẫu căn bản cũng không có nói được gì, bà ta một lão thái bà thích đều là tụng kinh bái Phật, ta đối với mấy cái này căn bản cũng không cảm thấy hứng thú, hơn nữa đi chỗ đó chính là một đống lớn càu nhàu, ta phiền bà ta đều nhanh phiền chết, người còn bảo ta đi nịnh nọt bà ta.”

“Ngươi cái nha đầu bất tranh khí này!” Đáy mắt Đại phu nhân thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, bà nghe ngoài viện tử truyền tới cười nói rộn rã, xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ ánh mặt trời chiếu vào sáng rỡ, nhìn lại một chút tình cảnh của mình hôm nay như vậy, trong lòng ảm đạm đồng thời lại dâng lên một dòng phẫn uất, “Ngươi nếu nghĩ cả đời đều đợi ở cái địa phương này vậy thì đừng cúi đỉnh đầu cao quý của ngươi xuống. Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, Vân Khanh tại Bắc viện đều chờ đợi nhiều năm đều không nói gì thêm, ngươi ngay cả điểm khổ này đều ăn không được? Nếm trải trong khổ đau mới là thượng nhân, ngươi nếu vẫn luôn là loại bộ dáng này, tương lai chỉ sợ cũng gả không đến một nhà người tốt.”

Dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, Vân Vận nghĩ tới cảnh tượng đình viện trước kia, nhìn lại một chút hôm nay không người nào hỏi thăm, ngón tay căng nắm thành quyền. Nàng nghe đại phu nhân tiếp tục nói, “Vốn là định đánh một trận thu thập Vân Khanh, lại không nghĩ rằng chẳng những không có thu thập được nàng ta, còn bị nàng ta trả đũa, Vận nhi, vi nương hại chết nhiều người như vậy vốn là cũng không có ý định có thể lừa gạt một đời, hôm nay chọc ra cũng đỡ ta ngày ngày phập phòng lo sợ, mẫu thân sau này không thể nào lại Đông Sơn tái khởi, cho nên chỉ có thể dựa vào ngươi.”

“Mẫu thân. Ta biết phải làm sao!”

※ ※ ※

Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vân Khanh liền chuẩn bị thỏa đáng đi phủ công chúa, Quân Tư Điềm được thụ hoàng ân ân sủng, thời điểm gần năm tuổi Khánh Viễn Đế liền vì nàng xây phủ công chúa, hơn nữa đưa ba nghìn thân vệ cho nàng.

Có thể nói, nàng công chúa này là thịt trong lòng Khánh Viễn Đế, coi như là thái tử Quân Ngạo cùng Quân Tư Điềm nhất mẫu đồng bào cũng không dám khinh thị đối với muội muội này.

Vân Khanh hôm nay mặc một thân váy dài lụa mỏng màu trắng bạc, từng tầng lụa mỏng từ bên hông bao trùm xuống, cao quý mà ưu nhã, cổ tay nàng đeo một vòng tay Tiêu Tương thủy sa đỏ thẫm, một đạo sắc màu đỏ thẫm này cùng xiêm y thêm sắc, thêm một phần diêm dúa cùng vui mừng. Một hồi gió mắt thổi tới làn váy nàng khinh bạc theo gió phiêu lãng, phiêu phiêu như tiên xinh đẹp dị thường.

“Đẹp quá…”

Bổng Chùy thấy vậy không khỏi than nhẹ một tiếng, trong con ngươi lộ vẻ thưởng thức.

Vân Khanh buồn cười hỏi, “A? Là người đẹp hay là xiêm y đẹp?”

“Đều đẹp!” Bổng Chùy thấy vẻ mặt Vân Khanh chế nhạo không khỏi đỏ mặt lên, “Xiêm y này cũng muốn chọn người đến mặc, tiểu thư mặc một thân vừa vặn.”

“Đó là đương nhiên!” Tử Khâm khẽ cười đem cây ngọc trâm màu xanh biếc cắm ở trên búi tóc Vân Khanh, nàng so với thời điểm vừa tiến vào Du Nhiên viện sáng sủa hơn rất nhiều, nhìn qua cũng không giống nữ hài tử hơn mười tuổi, nàng khẽ mỉm cười, “Tiểu thư nhà chúng ta dung nhan thoát tục đặc biệt là một thân da thịt này, thắng tuyết trắng nõn, ôn nhuận như ngọc, không thua tơ lụa, cũng làm nô tỳ hâm mộ hỏng luôn.”

Lời này của Tử Khâm cũng không phải giả, chỉ là nói Vân Khanh khuynh quốc khuynh thành là quá giả, nàng không phải là cái loại tuyệt thế mỹ nhân làm cho người liếc qua thấy tuyệt đẹp, nhưng là nàng có làn da đẹp là thật không thể phản đối, trắng nõn mềm nhẵn, ngày thường nhẹ nhàng đụng vào một cái cũng sẽ lưu lại ấn ký màu đỏ. Thủy nhuận làm cho người không đành lòng đụng một chút.

“Ta xem hai người các ngươi là ngứa da, lại dám tùy ý trêu chọc chủ tử!” Vân Khanh khẽ mỉm cười, đe dọa, “Coi chừng ta tìm gã sai vặt trong phủ, tùy ý đem các ngươi lập gia đình!”

Mặt Bổng Chùy tái đi, Tử Khâm lại biết Vân Khanh đang nói đùa, đáy mắt nàng thoáng hiện lên một nụ cười, lại cũng không nhiều lời. Lôi kéo tay muốn đi ra cửa, “Tiểu thư, nô tỳ đi xem một chút mã xa đã chuẩn bị xong chưa.”

Vân Khanh lắc đầu bật cười.

Ngồi ở trước gương đồng nhìn mình trong kính, hai ngày nay điều dưỡng, vết sẹo trên mặt nàng đã tan thành mây khói, ngay cả một tia dấu vết đều không có để lại, nàng vuốt ve gò má mình một chút, thầm nghĩ, thuốc của Phong Tuyệt Trần ngược lại rất tốt.

Vừa nghĩ đến Phong Tuyệt Trần, sau lưng liền có một cổ kình phong truyền đến, Vân Khanh xuyên thấu qua gương đồng nhìn Thanh Loan phía sau một thân bạch y, vài ngày nay chung đụng Vân Khanh cũng biết Thanh Loan là ám vệ của Phong Tuyệt Trần, nhưng là ám vệ không phải là đều cần phải rất an phận à? Nàng ta một thân bạch y thật cũng không sợ bị người phát hiện.

Gò má Thanh Loan vẫn hồng hồng như cũ, chỉ là trong mắt nhiều hơn điểm lo lắng, nàng rối ren lại bắt đầu chà đạp xiêm y bằng phẳng, thấp giọng nói, “Tiểu thư, người thật sự muốn đi tham gia tiệc của Quân Tư Điềm à?”

Vân Khanh chậm rãi từ trước gương đồng xoay người lại, nhìn chằm chằm Thanh Loan, chỉ nhìn hai gò má Thanh Loan xông lên huyết sắc, cúi đầu xuống. Vân Khanh buồn cười nhìn Thanh Loan, không biết tính tình nàng như vậy là trời sinh hay là Phong Tuyệt Trần dạy dỗ. Nàng khẽ mỉm cười, “Công chúa muốn mời, ta sao có thể không nghe theo lệnh?”

“Vạn nhất là Hồng Môn yến nên làm cái gì bây giờ?” Thanh Loan lo lắng nói, “Lần trước nàng đã ám sát người một lần, lúc này đây khẳng định cũng không có cái tâm tốt gì, tiểu thư không nên đi, vạn nhất xảy ra chuyện nên làm cái gì bây giờ?”

“Yên tâm, nàng ta còn không ngốc đến mức kêu ta đến quý phủ nàng rồi giết chết đi?” Vân Khanh đứng lên chậm rãi cười một tiếng, “Coi như là Hồng Môn yến cũng không sao, cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, sợ nàng làm chi?”

“Nhưng là… Chủ tử sẽ lo lắng a…” Thanh Loan rầu rĩ nói.

Nhắc tới Phong Tuyệt Trần, trong lòng Vân Khanh khẽ đau xót, hôm đó nàng nói muốn thành thân, câu tiếp theo hắn đã nói tặng nàng đại lễ, vẻ mặt kia căn bản cũng không có một tia thống khổ, thậm chí ngay cả một tia tiếc hận cũng không có. Nếu như nàng không có nhìn lầm, đáy mắt hắn toát ra rõ ràng là nhàn nhạt mong đợi cùng một dòng hưng phấn.

Hắn… Căn bản chính là ước gì để cho nàng thành thân ngay đây! Vân Khanh cười khổ, có lẽ đối với Phong Tuyệt Trần mà nói nàng bất quá là một cái đồ chơi nhàm chán lúc nhất thời cảm thấy hứng thú thôi, hưng phấn ban đầu qua đi liền bắt đầu muốn nàng đừng quấn lấy hắn đi.

Vân Khanh nàng cũng không phải người mặt dày mày dạn…

Vốn cho là chuyện ngày hôm đó qua đi, Phong Tuyệt Trần sẽ đem Thanh Loan triệu hồi về, thế nhưng hắn không làm như vậy! Vân Khanh thật muốn vọt tới trước mặt Phong Tuyệt Trần chất vấn hắn hắn đến tột cùng muốn làm cái gì!

“Tốt lắm. Đừng nói nữa!” Nhắc tới Phong Tuyệt Trần sắc mặt Vân Khanh lạnh lẽo, “Ta và chủ tử ngươi cái quan hệ gì cũng không có, hắn lo lắng ta làm chi? Thanh Loan, ngươi cũng phải biết, ta là vị hôn thê của Phong Lam Cẩn, ít ngày nữa liền xuất giá, ta mặc dù không phải là cô gái cổ hủ gả cho người liền thân và tâm đều đặt ở trên thân một nam nhân, nhưng nếu đã muốn thành thân liền tuyệt sẽ không sẽ cùng chủ tử nhà ngươi có bất kỳ một phần liên quan.”

Thanh Loan trợn to hai mắt, thất thanh nói, “Chẳng lẽ chủ tử không có nói cho người biết?”

“Nói cho ta biết cái gì?”

Ánh mắt Thanh Loan chợt lóe, khoát tay một cái nói, “Không có… Không có gì…”

Vân Khanh còn muốn hỏi lại, sắc mặt Thanh Loan lại biến đổi, “Có người đến, ta đi trước!” Nàng vừa vội lách mình rời đi, cửa phòng đã bị Tử Khâm đẩy ra, Tử Khâm nhìn xem Vân Khanh đã chuẩn bị thỏa đáng, cười nói, “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát.”

Tử Khâm cũng không biết ngày đó các nàng cùng Tiểu Vô Ưu bị ám sát là xuất từ bút tích của Quân Tư Điềm, nếu không giờ phút này cũng sẽ không hưng phấn như vậy. Nàng lúc này còn ở trong lòng thay Vân Khanh cao hứng đây, trước kia tiểu thư nhà nào nếu có cái hoạt động gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không thỉnh tiểu thư, hôm nay tốt rồi, tiểu thư cũng là Hiếu Đồng công chúa bệ hạ thân phong, cho nên ngay cả Phượng Khê công chúa cũng sẽ không xem nhẹ tiểu thư.

Vân Khanh nhìn Tử Khâm cái gì cũng không biết, khẽ lắc đầu. Đáy mắt thoáng hiện lên một tia hâm mộ, lại không nói thêm cái gì!

Thời điểm đến phủ công chúa Vân Khanh mới biết được, thì ra là Quân Tư Điềm mời cũng không dừng lại một người là nàng, thời điểm nàng đến, trong hoa viên phủ công chúa to như vậy đã chất đầy oanh oanh yến yến, Vân Khanh đối với mấy tiểu thư khuê các này cũng chưa quen thuộc, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu.

Một đám tiểu thư khuê các trang điểm xinh đẹp, một người ăn mặc so với một người đều kiều diễm, so với họ Vân Khanh ăn mặc cũng mộc mạc chút ít. Những thứ tiểu thư này phần lớn đều là cô gái không có phẩm cấp, mỗi một người nhìn thấy Vân Khanh đều muốn hành lễ, Vân Khanh cũng mỉm cười đáp lễ nguyên một đám, động tác ưu nhã đến mức tận cùng, hồn nhiên thiên thành lễ nghi vì nàng thêm vài phần cao quý.

Vừa rồi những cô gái này không phải là không có người cố ý muốn nhìn Vân Khanh xấu mặt, bởi vì mọi người đều biết, Vân Khanh là cô gái vô cùng không có lễ nghi, trước kia nghe Bạch gia tiểu thư Bạch Lộ đã nói qua, Vân Khanh này thuở nhỏ dễ tức giận đuổi đi tiên sinh giáo tập nàng lễ nghi quy củ, từ ngày đó về sau Vân gia lão gia liền không còn có vì nàng thỉnh tiên sinh, nhưng hôm nay xem ra cũng không phải có chuyện như vậy a.

Một cô gái mặc trang phục lục sắc sờ lên cằm cười nói, “Vân Khanh này có chút ý tứ!”

“Quận chúa, người chớ để cho mặt ngoài nàng lừa gạt, nghe nói nha, Vân Khanh này đúng là nhân vật không nên xem nhẹ, hôm qua cũng không biết quý phủ nàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Lưu gia phu nhân trước đến vấn an, lại bị nữ tử này khéo mồm khéo miệng xám xịt nói trở về Lưu phủ.” Cô gái nói chuyện nhìn cô gái kia có chút nịnh bợ cười cười, “Quận chúa, người ngàn vạn đừng tìm loại người này liên hệ, lại chọc xúi quẩy. Một người đạp lên đầu trưởng bối đều không đáng được tôn trọng, căn bản cũng không xứng xuất hiện ở đây.”

Cô gái kia vuốt trang phục không có hảo ý quan sát Vân Khanh, khẽ mỉm cười, chẳng nói đúng sai.

Nàng một thân trang phục xen lẫn trong một đoàn cô gái xiêm y diễm lệ làm cho người không thể bỏ qua, ánh mắt Vân Khanh trước tiên liền rơi vào trên người của nàng, mắt thấy trong mắt nàng kia nhảy ra một tia bộ dáng cảm thấy hứng thú, không khỏi hướng nàng khẽ gật đầu ra hiệu.

“Hắc – -” cô gái lục y lăng không một cái đáp xuống trước mặt Vân Khanh, trong lòng Vân Khanh hơi kinh hãi, lui nửa bước, nhíu mày nhìn mặt mũi cô gái trang phục sang quý tràn đầy tự tin, mặt không đổi sắc nói, “Cô nương là…”

“Ta gọi Hà Tất Thắng!”

Hà Tất… Thắng? Một nữ tử gọi danh tự này thật đúng là ít gặp.

Cô gái hưng phấn nhìn Vân Khanh, giống như là thợ săn tìm được một đầu nai con bị thương lạc đường, hưng phấn nói, “Còn ngươi, ngươi tên là gì?”

“Vân Khanh…”

“A! Ta biết rõ ta biết rõ!” Trên mặt Hà Tất Thắng hiện ra một tia cười đắc ý, nàng đột nhiên giơ hai nắm đấm, cười nói, “Có phải hay không là cái ‘khanh bản giai nhân khanh’?”

Vân Khanh đối với người con gái trước mắt này có chút cảm thấy hứng thú, nhìn ánh mắt chúng nữ tử nhìn nàng kính sợ liền biết thân phận nàng tất nhiên không thấp, nàng khẽ mỉm cười, gật đầu nhẹ.

Ai ngờ Hà Tất Thắng thế nhưng tiếc hận lắc lắc đầu, còn tiếc hận than nhẹ một tiếng.

“Như thế nào?”

Hà Tất Thắng ai thán một tiếng, “Khanh bản giai nhân… Nại hà tòng tặc a!”

A? Vân Khanh phát hiện nàng căn bản theo không kịp tư duy người con gái trước mắt này.

Hà Tất Thắng nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt khổ vô cùng, kéo Vân Khanh liền đi đến một cái tiểu đình nghỉ mát, “Đi một chút đi, ta muốn hảo hảo nói cho ngươi, Phong Lam Cẩn cái tên đại khốn kiếp kia ngươi cũng không thể tin tưởng hắn, ngoài mặt bộ dáng lịch sự ôn tồn tao nhã quý công tử, cũng không biết lừa gạt bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Ừ hừ… Hắn chính là một lão hồ ly thâm sơn, ngươi ngàn vạn lần cẩn thận một chút a, không cẩn thận sẽ bị hắn ăn ngay cả cặn bã đều không thừa.”

Sau nửa canh giờ…

Vân Khanh buồn cười nhìn Hà Tất Thắng vẫn thao thao bất tuyệt như cũ quở trách Phong Lam Cẩn, khóe môi vui vẻ cơ hồ đều muốn cứng ngắc, mà Tử Khâm sau lưng Vân Khanh cùng Bổng Chùy hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, Hà cô nương này cũng thật lợi hại đi, nửa canh giờ nói nói đến thậm chí ngay cả nước đều không cần uống, hơn nữa bộ dạng mặt mày hớn hở kia, dáng vẻ này là một thiên kim khuê các? Quả thực là một cái nữ cường nhân a.

“Tóm lại, ngươi xem trúng Phong Lam Cẩn lão hồ ly kia quả thực chính là tự mình chuốc lấy cực khổ a, ai ai ai, ta là không đành lòng ngươi một tiểu bạch thỏ rơi vào hang sói, Vân cô nương, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ việc hôn sự này đi…” Rốt cục Hà Tất Thắng dùng những lời này kết thúc thao thao bất tuyệt.

Vân Khanh bật cười, “Bộ dạng cô nương giống như cùng Phong thừa tướng rất quen thuộc!”

Mặt Hà Tất Thắng liền biến sắc, hừ lạnh nói, “Ai cùng hắn một con hồ ly ngàn năm quen thuộc?” Nàng khẽ hất cằm lên, kiêu ngạo nói, “Ta là một trong số không nhiều người không có bị biểu hiện kia mê hoặc.” Nàng tiếp tục kiêu ngạo nói, “Lúc trước bệ hạ muốn đem ta cùng hắn gom thành một đôi, mẹ nó a, thiếu chút nữa hù chết ta, ta mới không cần cùng hắn một lão hồ ly cùng một chỗ sống cả đời, cho nên ta liền không có đồng ý a, hắc hắc, cái bộ dáng kia hết lần này tới lần khác người khác còn có thể, để cho ta lấy hắn, ta mới mặc kệ.”

“Hà Tất Thắng, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Một cái thanh âm quen thuộc từ không xa truyền tới, Vân Khanh cùng Hà Tất Thắng cùng nhau quay đầu, liền thấy Phong Hân Duyệt trong tay dắt Phong Vô Ưu, vừa cố gắng dùng ánh mắt giết chết Hà Tất Thắng.

Hà Tất Thắng cười ha ha, sờ sờ tóc dài của mình sơ thật chỉnh tề, cười khan một tiếng, “Ta cái gì cũng chưa nói a…” Dưới ánh mắt Phong Hân Duyệt uy hiếp thanh âm rốt cục mềm xuống, nàng sờ sờ mũi, “Được rồi, ta đã nói một chút… Thật sự chỉ là điểm một cái.”

“Hừm hừm!” Phong Hân Duyệt cuối cùng buông tha Hà Tất Thắng, nàng cất bước lên vị trí khá cao trong đình nghỉ mát, lại trừng Hà Tất Thắng, “Vị này chính là đại tẩu tương lai của ta, ngươi ở trước mặt nàng bôi nhọ ca ca ta, vạn nhất Khanh tỷ tỷ không đáp ứng gả cho ca ca ta, ca ca nhất định tìm ngươi tính sổ.”

“Ừ hừ!” Hà Tất Thắng rõ ràng không tin, khóe miệng nàng giật nhẹ, “Ta mới không tin sẽ có chuyện làm cho sắc mặt lão hồ ly kia thay đổi đây.”

Phong Hân Duyệt cười đắc ý cười, “Ngươi nghĩ nếu không phải ca ca ta động tâm sẽ đón lấy thánh chỉ tứ hôn? Lúc trước cho dù ngươi không cự tuyệt tứ hôn ca ca ta cũng sẽ cự tuyệt. Ta cũng không rõ ràng, hai người các ngươi dầu gì cũng là sư huynh muội đồng môn, ngươi vì sao không ưa ca ca ta như vậy?”

Giống như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt Hà Tất Thắng lập tức tức giận, “Hân Duyệt, ngươi căn bản cũng không hiểu rõ tính tình cái ca ca thúi kia của ngươi, hắn đầy một bụng ý nghĩ xấu, ngoài mặt ngược lại là một bộ dạng quý công tử, hừ hừ, thời điểm ở sư môn không ít lần ta bị hắn chỉnh. Hết lần này tới lần khác thời điểm hắn chỉnh ngươi cho tới bây giờ đều là không đếm xỉa tới, cả sau khi xong còn có thể mỉm cười hỏi ngươi vừa rồi không có chuyện gì chứ. Ta xem như thấy rõ chân diện mục của hắn.”

Bên này, nói nói, Hà Tất Thắng mạnh mẽ trợn to hai mắt, miệng nàng cơ hồ có thể nhét đầy một quả trứng gà, vẻ mặt nhìn Phong Vô Ưu vui mừng ngồi trên đầu gối Vân Khanh, sợ nói không ra lời.

“Phong Vô Ưu nhà ngươi không phải là kẻ vô cùng quái đản, trừ đùi người nhà sẽ không ngồi đùi người ngoài sao …” Hà Tất Thắng nhéo nhéo khuôn mặt của mình, kêu rên một tiếng, “Rõ ràng không phải là nằm mơ a!” Tầm mắt của nàng đột nhiên dạo qua một vòng trên mặt Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu, sau một lúc lâu bừng tỉnh đại ngộ nói, “Không trách được ngay từ đầu ta đã cảm thấy Vân cô nương vô cùng quen mặt, nguyên lai là cùng Tiểu Vô Ưu lớn lên như nhau a.” Nàng đột nhiên giống như là hiểu ra cái gì, a a khiển trách, ngón tay run rẩy chỉ vào Vân Khanh, “Ngươi… Ngươi không phải là mẫu thân Tiểu Vô Ưu đi…”

Phong Hân Duyệt mạnh mẽ vỗ một cái trên đầu Hà Tất Thắng, hạ giọng nói, “Ngươi nói gì đó, đừng phá hư danh tiếng Khanh tỷ tỷ, Khanh tỷ tỷ bất quá 17, 18 tuổi, làm sao có thể sinh ra hài tử lớn như tiểu Ưu vậy, ta xem ngươi hôm nay là chưa tỉnh ngủ đi.”

Phong Hân Duyệt tận lực đem thanh âm áp xuống, hiển nhiên là lo lắng bị Tiểu Vô Ưu nghe được cái gì.

Vân Khanh nhìn bộ dạng hai người kề tai nói nhỏ biết rõ đến người kia là rất tinh tường, không khỏi khẽ mỉm cười. Nàng ngược lại thật thích nữ tử Hà Tất Thắng này, cởi mở hào phóng, hài hước.

“Khanh tỷ tỷ, tỷ chớ tin lời Hà Tất Thắng nói a, ca ca ta là nam nhi ưu tú nhất trên đời này, vóc người anh tuấn, tính tình lại ôn hòa, ở nhà lại hiếu thuận… Tóm lại chính là tốt không thể tốt hơn, nếu như ta không phải muội muội là của ca ca ta, ta đều muốn gả cho hắn, tỷ cũng không thể vì mấy câu của Hà Tất Thắng liền có ý kiến gì với ca ca ta nha.”

Vân Khanh một hồi không nói gì, có người khen ca ca của mình như vậy à? Ánh mắt của nàng vòng vo vài vòng, không khỏi cười chế nhạo một tiếng, “Phải không? Vậy ca ca của muội so với đại ca ta ai tốt hơn đây?”

Thoại âm vừa ra, quả nhiên thấy khuôn mặt Phong Hân Duyệt đỏ lên.

“Di?” Hà Tất Thắng giống như là bắt được cái chuôi, lông mày anh khí hơi nhướng lên, nghiêng đầu hỏi Vân Khanh, “Đại ca ngươi là?”

“Bạch gia Đại thiếu gia – – Bạch Thanh Tiêu.”

“Oh oh oh!” Hà Tất Thắng bừng tỉnh đại ngộ, một bộ vẻ mặt ta cái gì đều hiểu.

“Ngươi đừng nghĩ loạn, ta cùng Bạch Thanh Tiêu không có gì cả!” Phong Hân Duyệt thẹn quá hoá giận nói.

“Ta không có nghĩ gì cả cũng chưa nói cái gì a…” Hà Tất Thắng cười xấu xa nói.

“Ha ha…” Phong Vô Ưu dán vào lỗ tai Vân Khanh dùng “âm nhỏ giọng” tất cả mọi người có thể nghe được nói ra, “Nương, ta hôm kia còn thấy cô cô len lén thêu hà bao a, trên thêu một chữ, tiểu Ưu không biết phải đi tìm phụ thân nha, phụ thân nói với ta, chữ kia là Tiêu nha.”

“Phong Vô Ưu!” Phong Hân Duyệt nghe Hà Tất Thắng bên cạnh khoa trương cười to, lập tức thẹn quá hoá giận, giương cao tay làm bộ muốn đánh Tiểu Vô Ưu.”Phong Vô Ưu ngươi thật sự là lá gan mập a, đòi đánh.”

“A!” Tiểu Vô Ưu vùi đầu vào trong ngực Vân Khanh, “Mẫu thân cứu ta a, cô cô bị tiểu Ưu nói trúng tâm sự thẹn quá hoá giận muốn đánh người a.”

Vân Khanh cùng Hà Tất Thắng đồng thời bật cười, chỉ là Vân Khanh là cười khẽ ôn hòa uyển chuyển hàm xúc bất hiện sơn bất lộ thủy, giống như là một đóa hoa mới nở bên chân núi, xinh đẹp mà nội liễm, mà Hà Tất Thắng lại một ít hình tượng cũng không có, hai tay đụng đụng vỗ bàn đá, giống như là một đoàn Hồng Liên sáng chói, cười đến chảy nước mắt.

Xa xa lại có một đạo tầm mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn chằm chằm đình nghỉ mát, ngay khi chủ nhân tầm mắt lạnh như băng nghe được một ít tiếng Tiểu Vô Ưu kêu “Mẫu thân”, đáy mắt bộc phát ra một đạo sát ý lành lạnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.