Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 1




“Vẫn là Linh Cơ vợ yêu vẫn ôn nhu chu đáo nhất!” Vũ Vô Cực đưa bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nói mang theo ôn tổn và mệt mỏi đồng thời cũng mang theo suy ngẫm. Mấy nữ nhân thì khinh thường nhìn về phía cảnh này. Đặc biệt nhìn cảnh Vũ Vô Cực tựa đầu vào bộ ngực cao ngất của Diễm Linh Cơ giống như một sự hưởng thụ.

“Có gì ghê gớm chứ?” Hồng Liên bĩu môi khinh thường. Nàng nhìn về phía ngực của mình sau đó lẩm bẩm nói: “Ta cũng đâu có kém đâu!?” Bất quá Vũ Vô Cực không có nói chuyện vào mà nhắm mắt như suy tư điều gì đó. Hắn thực sự đang suy tư sao không là dùng đạo thư bắt đầu tính toán huyết thống để các nàng làm sao có thể đạt được võ hồn, cơ thể tốt nhất mà dáng ngoài lẫn khuôn mặt vẫn giữ nguyên sau khi trưởng thành.

Căn nguyên ở trong linh hồn Vũ Vô Cực bắt đầu điên cuồng tiêu hao. Mọi người thấy được hắn vẫn giữ im lặng như vậy thì có chút khó chịu. Đặc biệt là Hồng Liên, nàng muốn nói cái gì đó thì Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng đưa ngón tay lên đặt ở miệng của mình khẽ suỵt một tiếng nhỏ. Mỗi khi suy nghĩ việc gì đặc biệt như việc cải tạo và suy đoán công pháp, Vũ Vô Cực đều là như thế.

Khoảng mười phút sau, Vũ Vô Cực mở ra đôi mắt của mình. Sắc mặt của hắn đã xuống trầm trọng. Giọng nói cũng theo đó mang theo mệt mỏi. Hắn mở miệng đáp lời: “Ta sẽ ngủ một giấc kể từ bây giờ đến buổi chiều. Sau khi buổi chiều thức dậy, ta sẽ giúp các nàng tạo phôi thai đi. Bây giờ ta thực sự mệt mỏi rồi! Trong thời gian này đừng làm phiền ta được chứ?”

Mấy người nữ nhân đều nhìn về phía nhau, họ cho nhau một ánh mắt và gật đầu. Tuyết Nữ hơi nghiêng cằm, đôi môi mỏng ướt át hơi mở ra, giọng nói quan tâm vang lên: “Phu... chồng yêu... chàng cứ ngủ đi. Chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ chàng tỉnh dậy!” Mấy nữ nhân khác cũng gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn các nàng!” Vũ Vô Cực trực tiếp đứng dậy tuy nhiên thân hình hắn có chút lảo đảo. Bàn tay hắn may mắn bị bàn tay Diễm Linh Cơ bất được. Đôi mắt hắn hơi lờ mờ, thân hình lảo đảo và đầu có chút choáng váng. Ánh mắt cũng có chút mờ ảo với cảnh vật xung quanh.

“Chồng yêu, để ta giúp chàng một tay!” Ánh mắt Diễm Linh Cơ tràn ngập tình yêu nhìn về phía Vũ Vô Cực. Trong ánh mắt đó còn bao hàm cả sự lo lắng và đau lòng. Thấy được Vũ Vô Cực gật đầu một cái, Diểm Linh Cơ nhoẻn miệng cười dìu hắn tiến vào trong phòng. Khi đi cùng, Diễm Linh Cơ cũng không quên nhỏ giọng trêu chọc nói: “Còn cậy mạnh sao?”

Mặt trời đi gần cuối chân trời, Vũ Vô Cực mới đem đám người tụ tập với nhau. Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó cười nhẹ. Ngồi ở trên bàn Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Mỗi người đều quyết định võ hồn của mình rồi chúng ta đã có thể bắt đầu rồi!” Ánh mắt hắn nhìn sang Tiểu Linh nói: “Trước từ anh trước đi, anh vợ. Võ hồn của anh sẽ là kỳ thuỷ, một loại võ hồn cấp đỉnh nguyên tố hệ nước. Với loại võ hồn này, việc anh vợ trở thành phong hào đấu la không còn là vọng trưởng. Không những trở thành phong hào đấu la mà anh vợ còn có thể trở thành thần, thần vị đã trong tầm tay của anh vợ. Chúng ta không thể kiềm chế sự sung sướng ấy được. Cứ nghĩ anh vợ sẽ trở thành thần là ta hạnh phúc đến mức ứa cả nước mắt ra ngoài!”

“...” Mọi người kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực. Đôi mắt họ chớp chớp mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Chẳng lẽ đây là hậu quả di chứng của việc sử dụng đầu óc quá nhiều. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều khiến cho đầu óc bị lừa đá nên bắt đầu choáng váng. Cách ăn nói cũng đã biến đổi thành dạng kỳ quái vô lại rồi.

“Haha...” Tiểu Linh cảm giác được cả người không tốt. Hắn lập tức chột dạ đứng phắt dậy, bàn tay năm ngón đưa về phía Vũ Vô Cực nói: “Dừng lại, em rể, chúng ta không phải đã bàn bạc với nhau rồi sao? Anh sẽ không trở thành hồn sư mà theo con đường tu chân. Chúng ta đã bàn bạc như vậy, anh sẽ không thay đổi quyết định của anh đâu. Vì vậy... Ân...”

Đột nhiên dưới chân Tiểu Linh cảm giác được cây cối mọc ra trực tiếp cuốn lấy chân của hắn, Tiểu Linh lập tức dùng đôi mắt mở to nhìn về phía Tiểu Y hô lên: “Tiểu Y, em làm cái gì vậy!?” Bất quả Tiểu Linh không nghe được câu trả lời từ miệng Tiểu Y mà là hai tay Tiểu Y vẫn kết ấn, một đám dây leo bắt đầu điên cuồng mọc lên quấn lấy thân thể Tiểu Linh. Ngay lập tức Tiểu Linh cắn nhẹ răng, bàn tay hắn đưa lên kết ấn bắt đầu tụ tập nước trong không khí.

Phanh! Ót Tiểu Linh truyền tới cảm giác đau đớn. Không biết từ lúc nào thì trong tay Hồng Liên đã xuất hiện một cái gậy gỗ khá to. Gậy gỗ đập trúng đầu Tiểu Linh làm cho người thanh niên trực tiếp hôn mê đi. Mọi người lập tức kỳ quái nhìn về phía Hồng Liên lại thấy được Hồng Liên cầm tay tay chiếc gậy gỗ nhẹ nhàng vỗ vỗ trên tay mình, giọng nói mang theo châm chọc: “Nam nhân đại trượng phu, bà bà mụ mụ giống như nữ nhân vậy. Không phải mang thai sao? Có gì ghê gớm chứ?”

Nếu như Tiểu Linh thức tỉnh nhất định sẽ chửi lớn. Hắn là nam được chứ? Nào có nam nhân sẽ mang thai. Đáng tiếc hiện giờ hắn đã không còn tỉnh táo nữa mà hôn mê đi. Đồng thời dù Tiểu Linh phản ứng cũng đã không còn kịp nữa rồi. Sự phản đối của hắn là vô dụng.

Từ từ đưa tay lên xoa ót của mình, Tiểu Linh mở ra đôi mắt của mình thấy được trời đã âm u tối tăm. Ở trong phòng một ánh sáng lập loè làm cho Tiểu Linh nhìn thấy rõ được mọi thứ. Ở trên bàn còn bày đặt một bát thức ăn sẵn ở nơi đó. Tiểu Y đang ngồi ở một chỗ khác. Nàng đang nhắm mắt lại hai tay kết ấn tu luyện.

Đôi mắt Tiểu Y từ từ mở ra, nàng chớp chớp con mắt màu tím. Ngón tay chỏ đưa lên trong không khí viết mấy chữ: “Anh, ngươi đã tỉnh rồi!”

“Ưm...” Tiểu Linh khẽ cắn hàm răng cố gắng lắc lắc đầu. Cảm giác choáng váng làm cho đầu Tiểu Linh hơi ong ong. Dường như đầu óc hắn cảm giác vẫn còn rất đau và choáng váng. Mặc dù sau đầu không có cục u nào nhưng nó vẫn rất đau. Hơn nữa dường như bản thân hắn cảm giác được có gì đó khác khác. Trong bụng hắn nhiều thêm thứ gì đó làm cho hắn không có cảm giác được thoải mái. Ngồi trên giường, Tiểu Linh quay ra nhìn về phía Tiểu Y hỏi: “Em à, anh ngủ được bao lâu rồi!?”

“Anh đã ngủ được ba giờ rồi!” Tiểu Y bình tĩnh dùng chân khí tạo ra chữ trong không khí biểu thị. Sau đó nàng không quên chỉ chỉ vào bàn ăn. Nhìn thấy được trên bàn đặt một bàn thức ăn khá ngon mắt. Tiểu Linh biết rắng bản thân mình vẫn còn chưa có ăn cơm. Lúc này cơ thể hắn truyền đến cảm giác mệt mỏi và cảm giác thèm ăn vô cùng.

“Em gái, em còn chưa ăn sao?” Tiểu Linh đi xuống giường, thân hình của hắn có chút lảo đảo. Bụng hắn lại truyền đến cảm giác kỳ quái không ra sao cả. Khi quay đầu thấy được Tiểu Y gật đầu một cái, Tiểu Linh mở miệng nói: “Vậy em đến đây cùng ăn với anh đi. Đã lâu lắm rồi, anh em chúng ta không ngồi ăn riêng với nhau!”

Tiểu Y nhẹ nhàng gật đầu xuống sau đó đi về phía bàn. Bất quá, Tiểu Linh lại phát hiện được trên bàn của hắn xuất hiện một quyển sách ghi dưỡng thai quyết và chuyển sinh thuật. Hàng lông mày Tiểu Linh nhăn lại, hắn mở miệng nói: “Đây là...”

“Anh, đây là công pháp bí thuật chồng yêu đưa cho chúng ta!” Ngón tay hơi viết, Tiểu Y hơi xấu hổ mím môi: “Anh cũng có thể tu luyện bí thuật này. Như vậy đứa trẻ trong bụng anh ra đời sẽ có tư chất tốt hơn!”

“Cái gì!?” Tiểu Linh nghe thấy vậy há hốc miệng hét lớn. Vẻ mặt hắn bàng hoàng, con mắt mở to hết mức. Bàn tay không tự chủ được sờ lên bụng của mình.

Cả ngày mệt mỏi làm cho Vũ Vô Cực cảm giác toàn thân rã rời. Hắn chỉ muốn ngủ một mình một phòng để khôi phục. Tại buổi chiều tiêu hao quá nhiều khiến cho Vũ Vô Cực cũng cảm giác được cả cơ thể đào không. Tuy nhiên lúc này dường như có cảm giác gì đó trong lúc Vũ Vô Cực mê man. Cảm giác vô cùng thích ý.

Hắn mơ thấy được mình cũng với một nữ nhân xinh đẹp có dáng người uyển chuyển tiến hành giao hoan. Vũ Vô Cực theo bản năng đưa tay cầm eo nàng để nàng nhẹ nhàng lên xuống cơ thể mình. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Vũ Vô Cực vận khởi chân khí bắt đầu cùng với nàng tiến hành song tu. Mặc dù không rõ khuôn mặt của nàng trong lúc mê mang nhưng cảm giác này rất tuyệt.

Một giọng nói mơ hồ rơi vào tai Vũ Vô Cực: “Nam nhân giao hợp với nhau chính là thiên địa âm dương. Không phải đạo gia các người thờ phụng thiên nhân hợp nhất sao?”

“Nam nữ gì đó bị chi phối bởi dục vọng. Nó bất quá chỉ là thứ trói buộc người siêu thoát đại đạo mà thôi!”

“Trang cái gì thanh cao, cô không phải cũng tới sao?”

“Nhân quả là thứ mắt thường không nhìn thấy được. Ta đến đây chỉ để chấm dứt nhân quả với hắn!” Một nữ nhân mờ ảo khác xuất hiện. Dường như nàng cũng rất xinh đẹp nhưng Vũ Vô Cực cũng không nhịn quá rõ. Nàng có mái tóc màu trắng sau đó tiến về phía Vũ Vô Cực. Giống như nàng làm cái gì đó sau đó cũng trực tiếp ngồi xuống. Một cảm giác sướng khoái truyền đến Vũ Vô Cực làm cho hắn trầm mê trong cảm giác này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.