Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 43




Dịch giả: Tiểu Băng

Bầu trời lờ mờ, tuy không phải trời trong nắng ấm, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình phấn khởi của Bạch Tiểu Thuần, hắn đang phấn khởi dạt dào, đắc ý khoanh chân ngồi huyết sắc trên đại kiếm, tay phải nâng lên, hăng hái chỉ về phía trước.

"Đánh cho ta!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng, hắn cảm giác mình thật lợi hại, giống như về tới Vẫn Kiếm Thâm Uyên năm đó, bản thân dẫn theo người của Linh Khê Tông đi cướp đoạt.

"Thật là nhớ quá." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, nhớ tới hồi ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên, cuối cùng từng đệ tử Linh Khê Tông đi theo hắn đều tiến vào trong Vẫn Kiếm, còn hắn bị cản lại.

"Điềm xấu! Bây giờ đã khác trước đây, hôm nay bên cạnh ta, có mấy trăm Đại tu sĩ mạnh mẽ như lang như hổ." Bạch Tiểu Thuần trở nên cảnh giác, nhìn mọi người chung quanh, nhất là Hứa Tiểu Sơn với dáng vẻ hận không thể treo đầy khói độc quang cầu khắp người, bộ dáng kiêu ngạo, làm cho Bạch Tiểu Thuần cực kỳ thưởng thức.

Bắc Hàn Liệt cũng đã thay đổi... Nhìn thì như thường, nhưng trên thực tế đã học được cái kiểu cười tủm tỉm, cúi đầu lúc ném khói độc... còn Cổ Liệt và Thần Toán Tử, thân là Huyết Khê Tông tu sĩ, bọn hắn vốn đã là màu đen rồi... qua mấy tháng nay, lại còn đen thêm nữa...

Bốn người này mà còn như thế, huống hồ gì những người khác, cả đám đều trở nên giông giống với Bạch Tiểu Thuần, bình thường cười đùa tí tửng, thi thoảng còn có vẻ sợ chết, nhưng một khi ra tay, thì trước ném độc khí, sau đó ngang nhiên xông vào chém giết.

Bạch Tiểu Thuần nhìn bọn họ, càng thêm cảm khái.

"Dưới sự dẫn dắt của ta, những huynh đệ này rốt cuộc đã hiểu được, đời tu sĩ, sinh mệnh rất đáng quý, chỉ cần mạng nhỏ vẫn còn, thì mọi thứ đều có." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy tiểu Ô Quy, theo thói quen lắc lư mấy cái, mấy tháng này, hắn hầu như mỗi ngày đều lôi nó ra lắc, âm thanh đầu đuôi và tứ chi của con rùa đập vào mai, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất êm tai.

Nhất là sau khi lay lắc, thỉnh thoảng lại có mùi thơm ngát tràn ra, kéo linh khí ồ ạt dồn tới, tăng nhanh tốc độ tu luyện cho Bạch Tiểu Thuần, mấy trăm người ở cạnh hắn cũng được hưởng lây không ít.

"Con rùa chết tiệt này ít ra cũng còn có chút tác dụng." Bạch Tiểu Thuần nhìn tiểu Ô Quy trên tay, nhìn cái đầu và tứ chi bị hắn kéo thẳng ra, nhìn cái đuôi ngắn ngủn, lại lắc lắc mấy cái, thấy hình như có chỗ kì kì, tiếng va đập hình như ít đi, đầu và tứ chi của con rùa trở nên cứng ngắc.

"A?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, lắc càng mạnh, sau nửa nén hương, cuối cùng tiểu Ô Quy cũng mềm nhũn lại như cũ, lại nghe được tiếng va đập quen thuộc, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ mãn, quyết định kết thúc một ngày tu hành.

Trưa hôm sau... Một nhóm mấy trăm người tiếp tục bay trên trời, khu vực này quá lớn, đám người Bạch Tiểu Thuần lại quá lừng danh, khiến đã rất nhiều ngày không hề gặp được một tu sĩ Huyền Khê Tông nào.

Bạch Tiểu Thuần nhàm chán, nghe Hứa Tiểu Sơn đang và Bắc Hàn Liệt khoác lác chiến tích với nhau, bèn cố tình xen vào, hai người liếc cho hắn một cái rồi mặc xác, chẳng thèm bận tâm.

Bạch Tiểu Thuần mất hứng, hừ một tiếng, nghĩ sau này phải giảm bớt số lượng quang cầu độc khí của hai người này xuống bảy thành, tay buồn chán lại lôi tiểu Ô Quy ra rung lắc, nhưng vừa mới lắc một cái, hắn đã nhíu mày.

"Cái gì thế nhỉ, sao tiếng đập lạ thế?" Bạch Tiểu Thuần nhìn tiểu Ô Quy, nắm lấy bốn cái chân rùa, thấy chúng đã lại cứng ngắc.

"Con rùa đen này chả biết đã chết bao nhiêu năm, đáng thương quá, hôm nay cơ thể cứng lại luôn." Bạch Tiểu Thuần nghĩ nhất định mình phải giúp nó cái gì đó mới được, dù gì nó cũng đã giúp hắn tu hành nửa năm nay.

Vì vậy... Hắn nắm lấy mai rùa, vận hết sức lay cực mạnh, chỉ sau vài lần hít thở, đã có mùi thơm ngát tràn ra, dẫn động thiên địa linh khí xung quanh.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần còn chưa kết thúc, vẫn tiếp tục rung lắc... Hắn rất cố chấp, nhất định phải làm cho cơ thể chết cứng của tiểu Ô Quy mềm trở lại mới chịu.

Quá trình này, giằng co suốt ba nén nhang... Cho đến khi tiểu Ô Quy lại mềm nhũn ra, Bạch Tiểu Thuần mới cười thỏa mãn, nhìn tiểu Ô Quy mà cảm khái.

"Nếu ngươi trên trời có linh thiêng, cũng không cần cảm ơn ta, ta sẽ giúp ngươi luôn giữ được cơ thể mềm mại dẻo dai, giúp cơ thể ngươi không bao giờ bị thối rữa..." Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, hai mắt bỗng trợn to, vì tiểu Ô Quy đột nhiên mở mắt ra, trong mắt giống như có vô số cái vòng đang chuyển động, đầy thù hận và điên cuồng, nó ngẩng đầu, cắn mạnh vào tay Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ, vội buông tay, tránh được cú cắn của tiểu Ô Quy.

Cú cắn này như đầy thù hận, rất mạnh, kêu két vang một tiếng khiến tu sĩ xung quanh cũng còn nghe thấy.

Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, cái cắn kia mà cắn trúng, nhất định xương ngón tay của hắn cũng đứt, dù hắn có Thiên Yêu thân, đoán chừng cũng không đỡ nổi.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi vẫn còn sống!! Ngươi không phải đã chết sao??" Bạch Tiểu Thuần lùi nhanh, không thể nào tin nổi, hắn đã nghiên cứu tiểu Ô Quy rất lâu, cực kì chắc chắn không hề có dấu hiệu còn sống nào cả, căn bản chính là một xác chết, sao bây giờ, nó lại thành vật sống?!

"Ngươi mới là đồ đã chết, cả nhà ngươi đều là đồ đã chết, cả tông ngươi đều là đồ đã chết, cả họ Bạch đều là đồ đã chết, tên khốn nạn nhà ngươi, ta hận ngươi!!" tiểu Ô Quy lảo đảo bay lên, lơ lửng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tứ chi nó run rẩy, mắt đỏ bừng, điên cuồng rống lên với Bạch Tiểu Thuần.

Tiếng rống của nó truyền khắp bốn phía, khiến cho mấy trăm tu sĩ hai tông đều sững sờ, ngơ ngác nhìn tiểu Ô Quy, theo họ nhớ, mấy tháng nay Bạch Tiểu Thuần đều lắc con tiểu Ô Quy này, dẫn tới linh khí dày đặc, giúp mọi người tu hành.

Nhưng bây giờ, con tiểu Ô Quy rõ ràng lại còn sống!!

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, đang muốn mở miệng, mắt tiểu Ô Quy ứa nước như muốn khóc, giọng đầy cuồng loạn, gào rú.

"Quy gia nhà ngươi, vốn năm tháng trước đã tỉnh lại được rồi, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi ngày ngươi lại lôi ta ra rung lắc, có ngày ngươi còn rung hơn cả một ngàn lần, thực làm cho người tức lộn ruột, ngươi không mệt, nhưng Quy gia nhà ngươi vừa mới tỉnh lại thì đã ói ra, lại hôn mê bất tỉnh." Toàn thân Tiểu Ô Quy run rẩy, nó giận ngập trời, cả người rung rinh muốn bốc khói.

"A... Ta... Ta cũng không phải cố ý, ta tưởng ngươi đã chết rồi, ngươi đã không chết thì nên sớm nói cho ta biết, với lại trên người của ngươi có mùi thơm ngát..." Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, vội vàng giải thích.

"Ngươi còn dám nói tới mùi thơm ngát!! A a a, đó là linh khí Quy gia nhà ngươi tích cóp suốt bao nhiêu năm, bị ngươi lôi ra không biết bao nhiêu, ôi, tích cóp của ta, hơn mười vạn năm tích góp a... Ta hận ngươi, ta với ngươi không đội trời chung!" Tiểu Ô Quy gào thét, trong nháy mắt lao ra, nhào tới cắn Bạch Tiểu Thuần.

"Ta cắn chết ngươi!"

Bạch Tiểu Thuần vội tránh đi, tiểu Ô Quy lập tức đuổi theo, tiếng cắn rằng rặc vang vọng không ngừng, khiến đám Hứa Tiểu Sơn Bắc Hàn Liệt bốn người, và mấy trăm tu sĩ đều há hốc mồm.

"Đủ rồi!" Bạch Tiểu Thuần kinh hồn bạt vía, nhiều lần thiếu chút nữa là bị cắn trúng, hắn nổi cáu, xoay người, bùng sát khí, hét lớn.

"Chưa đủ, chết tiệt, Quy gia hận không thể tát ngươi một cái cho ngươi dính lên tường luôn, ta không thể nào nhịn được!"

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, mơ hồ cảm thấy tiểu Ô Quy nói chuyện không giống người thường, vội lùi ra sau, nói gấp.

"Ngươi nghe ta giải thích!" Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, tiểu Ô Quy đã khinh miệt liếc hắn.

"Người đừng có nói chuyện với ta nữa, ta thích sạch sẽ!"

"A? Thích sạch sẽ?" Bạch Tiểu Thuần lại sửng sốt, mọi người bốn phía cũng đều bối rối, người nhanh trí thì lập tức biến sắc, nhìn tiểu Ô Quy đầy kính sợ, dám nói ra câu nói với ý nghĩa sâu xa thế này, còn không hề có một chữ thô tục nào, cảnh giới này đã bỏ rất xa đám người Bạch Tiểu Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.