Trọng Sinh Chi Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 53-7: Chương ngoại truyện: chuyện xưa của dương đáp ứng(4) ~ the end




Tư Đồ Thanh Lăng cho rằng sau vài ngày Sở Mộ Hiên hẳn đã bình tĩnh lại, cơn tức giận cũng tiêu tan vài phần liền quyết định tới Ánh Nguyệt cung, hảo hảo nói chuyện với y, đây cũng là chuyện của nửa tháng sau. Nhưng sau khi bước vào Ánh Nguyệt cung, cảnh tượng bên trong làm Tư Đồ Thnh Lăng chấn động.

Cả cung điện to lớn không một bóng người, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề giống như hai ngày nay không được dùng đến.

Sao lại như vậy? Sở Mộ Hiên và Cầm Nhi ở đâu? Tư Đồ Thanh Lăng nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát, một dự cảm chẳng lành ập tới. Quả nhiên, hắn nhanh chóng phát hiện ra trên mặt bàn có thư do Sở Mộ Hiên để lại. Trong thư chỉ có mấy câu ngắn gọn:” Tự tôn của ta nói cho ta biết ta sẽ không là chích chó vẫy đuôi mừng cẩu chủ trước mặt ngươi, ta chỉ có thể rời đi, vĩnh biệt!” Đọc xong thư, suy nghĩ của Tư Đồ Thanh Lăng nhanh chóng trở nên trống rõng.

“ Người đâu! Mau…mau gọi Vân Cô Nhạn tới gặp trẫm”. Vất vả ổn định cảm xúc, Tư Đồ Lăng Thanh liền nhớ rằng Sở Mộ Hiên và Vân Cô Nhạn quan hệ rất tốt, Cầm Nhi cũng là do Vân Cô Nhạn đưua tới hầu hạ y, nói không chừng Vân Cô Nhạn sẽ biết sự tình.

“ Bệ hạ, người phái người triệu vi thần tới là có chuyện gì muốn phân phó?”. Không lâu sau, Vân Cô Nhạn vừa tủm tỉm cười vừa tiến vào. Hắn hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra, nguyên bản hắn còn tưởng rằng Tư Đồ Thanh Lăng biết chuyện Sở Mộ Hiên có bầu liền mời mình tới an thai.

Nhưng sau khi bước vào Ánh Nguyệt cung, Vân Cô Nhạn liền phát hiện sắc mặt hoàng thượng không đúng, vẻ mạt vui sướng vì sắp được làm phụ thân hoàn toàn không nhìn ra. Chẳng lẽ hắn và Sở Mộ Hiên lại xảy ra chuyện gì sao?

“ Ngươi tới rất đúng lúc, mau nói cho trẫm biết Sở Mộ Hiên và Cầm Nhi đi đâu?” Tư Đồ Thanh Lăng thấy Vân Cô Nhạn liền vội hỏi.

“Sở mộ hiên? Hắn không ở trong hoàng cung sao?” Vân Cô Nhạn cười đáp thầm nghĩ hoàng đế hôm nay xảy ra chuyện gì, vì sao lại hỏi kỳ quái.

“Nếu y ở trong cung trẫm còn cần hỏi ngươi sao? Ngươi đọc đi”. Nói đoạn, Tư Đồ Thanh Lăng đưa thư tín của Sở Mộ Hiên cho Vân Cô Nhạn.

“ Cái gì? Y…y… y chạy trốn! Thiên a! Nhưng y một thân một mình làm thế nào trốn được?” Vân Cô Nhạn kinh hãi.

“ Theo trẫm, Sở Mộ Hiên có thể chạy trốn nhất định là do Cầm Nhi giúp. Ngươi nhìn xem đồ nhi tốt của ngươi.” Tư Đồ Thanh Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Cầm Nhi quá hồ đồ rồi. Dù sao cũng theo ta học y vài năm chẳng lẽ không biết với tình huống hiện tại của Sở Mộ Hiên y không thể chịu nổi xóc nảy sao?”

“ Tình huống hiện tại? Sở Mộ Hiên xảy ra chuyện gì? Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.

Vân Cô Nhạn thở dài, lắc đầu nói: “ Xem ra Sở Mộ Hiên vẫn chưa nói cho ngài chuyện kia?”

“ Chuyện gì? Ngươi mau nói”.

“ Một thời gian trước, vi thần cấp Sở Mộ Hiên bắt mạch…phát hiện…hắn đã có thai hai tháng”

“ Cái gì? Y đang mang trong mình cốt nhục của trẫm! Trời ạ!” Tư Đồ Thanh Lăng dùng sức đập đầu của chính mình, nói: “ Trẫm lại không chút nào cảm kích y!”

“ Bệ hạ, việc cấp bách bây giờ là tìm được Sở Mộ Hiên, y thân thể vốn suy yếu lại là Lạc Nhân lấy thân nam tử mang thai hao tổn rất lớn. Nếu  tìm được hắn trễ chỉ sợ lớn nhỏ khó bảo toàn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.