Trọng Sinh Chi Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 53-3: Chương ngoại truyện : chuyện xưa của hà duật kỳ.




Từ sau lần cãi nhau đó, mấy ngày nay Sở Mộ Hiên và Tư Đồ Thanh Lăng vẫn người nào ở chỗ người nấy. Mặc dù trong lòng đều không còn tức giận nhau, nhưng vì sĩ diện, hai người ai cũng không đi tìm đối phương.

Sáng sớm hôm nay, Sở Mộ Hiên vừa rời giường, liền thấy trên mặt bàn có một phong thư. Thư là do Tư Đồ Thanh Lăng viết, nội dung chính là muốn tối nay Sở Mộ Hiên chờ hắn trong phòng sau hậu viên, hắn muốn nói chuyện.

Sở Mộ Hiên đọc thư xong, nhịn không được nở nụ cười, xem ra Tư Đồ Thanh Lăng vẫn là nhịn không được, muốn cùng mình giải thích, cũng tốt, xem buổi tối rốt cuộc hắn muốn nói cái gì. (Raph: Con người thường ảo tưởng vị trí của mình trong lòng kẻ khác ~).

Màn đêm vừa buông, Sở Mộ Hiên qua ngự hoa viên, đi tới hậu viên. Hậu viên là nơi lịch sự tao nhã, tại cung điện tráng lệ này lại có một vẻ đẹp đặc biệt. Sở Mộ Hiên tính thời gian, bản thân đã tới Minh Thụy quốc hơn hai năm, nhưng chưa lần nào đi tới hậu viên, không nghĩ tới nơi này lại có một căn phòng, không biết Tư Đồ Thanh Lăng hẹn mình ở nơi này rốt cuộc là có ý gì.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào không gian lãng đãng khói hương, bài trí bên trong lập tức hấp dẫn chú ý của Sở Mộ Hiên. Đây thật sự là một gian phòng trang trí hết sức trang nhã, tuy rằng nội trướng bố trí đơn giản mộc mạc, nhưng trực giác nói cho Sở Mộ Hiên, gian phòng này nhất định không phải căn phòng bình thường.

Lại đi tiếp, Sở Mộ Hiên nhìn thấy chính giữa bàn mà một chiếc lư hương, hương bên trong sắp đốt hết. Lúc này, bỗng có thứ gì đó dưới chân, hắn cúi đầu, chỉ thấy một tấm bài vị rơi dập nát nằm trên đất.

Sở Mộ Hiên nghi hoặc nhặt lên thì tấm bài vị đã vỡ thành mấy mảnh, còn chưa kịp nhìn kĩ tên tuổi trên bài vị, cổ tay liền bị một bàn tay to lớn bắt lấy giữ chặt.

Sở Mộ Hiên ngoái lại, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Thanh Lăng.

“Ngươi làm ta đau….” Sở Mộ Hiên còn chưa nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng một phen kéo giật hắn lại, nổi giận đùng đùng quát: “Vì sao ngươi lại xuất hiện ở trong này?”

“Vì sao? Không phải ngươi gọi ta tới sao?”

“Trẫm gọi ngươi tới khi nào?” Nói rồi, đường nhìn di chuyển, Tư Đồ Thanh Lăng liền dời mắt tới tấm bài vị, nháy mắt ánh mắt hắn trở nên cực kì đáng sợ.

“Ngươi rốt cuộc làm gì bài vị rồi?” Bàn tay đang nắm lây tay Sở Mộ Hiên siết chặt lại, Tư Đồ Thanh Lăng hung tợn nói.

“Bài vị nào? A, ngươi nói cái này sao, ta cũng không biết, lúc ta tới thì nói đã như thế này rồi!”

“Không cần giả vờ hồ đồ trước mặt trẫm, nơi này không được trẫm cho phép thì bất kể ai cũng không được tới gần! Tất cả mọi người đều biết việc này, cho nên không có kẻ nào dám đến đây, ngoại trừ ngươi!”

“Ta thật sự không biết, dù sao thì cũng chỉ là tấm bài vị mà thôi, có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?” Sở Mộ Hiên đáp lời.

“Cái gì! Chỉ là tấm bài vị mà thôi? Ngươi có biết đây là bài vị của ai không? Đây là bài vị của Thanh Xa thái tử! À, trẫm biết rồi, nhất định là ngươi oán hận trẫm vì Thanh Xa thái tử mà sát hại cả nhà ngươi cho nên ngươi mới lấy cái này để trút giận phải không.”

“Thật sự không phải ta! Ta căn bản không hề biết đấy là bài vị của ai, ta nhận được thư nói ngươi muốn gặp ta, ta mới đến, lúc ta đến thì mọi chuyện đã như thế này rồi!”

“Trẫm nhấn mạnh với ngươi một lần nữa, trẫm chưa từng gọi ngươi tới đây, nơi này là nơi trẫm tưởng niệm Thanh Xa thái tử, ngươi còn chưa đủ tư cách để bước vào!” Tư Đồ Thanh Lăng một mạch đáp.

“Cái gì? Không đủ tư cách? Ta hiểu rồi, hóa ra trong lòng ngươi ta quả thật bé nhỏ chẳng đáng gì!” Sở Mộ Hiên rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tức thì tuôn trào.

Tư Đồ Thanh Lăng đang nổi nóng, đương nhiên không nói được lời nào hay ho,  hắn chỉ mặt Sở Mộ Hiên, hổn hển nói: “Đương nhiên, ngươi cho là ngươi ở trong lòng trẫm quan trọng lắm hay sao? Bớt tự cho mình đúng đi! Nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối trẫm chỉ coi ngươi như sủng vật mà thôi, một thứ đồ chơi sau này có thể ném đi, có thể đem tặng!”

Tự tôn của Sở Mộ Hiên một khắc này hoàn toàn sụp đổ, hóa ra Tư Đồ Thanh Lăng chưa từng yêu hắn, trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng, địa vị quan trọng nhất vẫn là vị ca ca đã qua đời kia, mà chính mình, chỉ là một thứ đồ chơi có thể tùy thời vứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.