Trọng Sinh Chi Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 10: hồ ngự dụng




Mạnh Bắc nói:

- Vậy ngày mai đi, trưa mai mười hai giờ, số 167 đường Tây Đơn, gặp nhau ở khách sạn Thiên Mộng. Ngài tới đó chỉ cần nói ngài họ Tề là được.

Tề Nhạc cười nói:

- Hiệu suất làm việc của Thánh Hỏa Giáo các anh đều cao như vậy sao? Được rồi, trưa mai tôi chắc chắn tới.

- Vậy không quấy rầy anh rồi, Tề tiên sinh gặp lại, có việc gì cứ trực tiếp gọi cho tôi.

Mạnh Bắc cúp điện thoại, bên này trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm suy nghĩ một lát, lão đại Thánh Hỏa Giáo muốn gặp mình có mục đích gì? Hẳn là vừa ý thực lực đặc thù của mình. Không sao cả, mình chân trần không sợ đi giày, ăn bữa cơm có cái gì. Nhưng mà, thực lực Thánh Hỏa Giáo làm ai cũng không dám coi thường, điều tra một người ở Kinh Thành lại dễ dàng như thế, có thể thấy thực lực ẩn dấu của họ mạnh ra sao.

Hilton sao? Hiện giờ phải đi một chuyến mới được.

Tính cách Tề Nhạc cũng không vội, nhưng chuyện quan hệ đến Minh Minh thì không thể không cẩn thận, càng sớm biết được tin tức về Lâm Nhất Phàm con trai tổng thống Hy Lạp kia một chút, với hắn mà nói càng có lợi. Nghĩ tới đây, hắn cẩn thận kéo chăn cho Như Nguyệt, dưới tác dụng thủy vân lực của Kỳ Lân, Như Nguyệt đã ngủ phi thường an ổn.

Thở sâu, Tề Nhạc lặng lẽ cỡi y phục trên người ra bỏ vào trong Kỳ Lân Châu, mở cửa sổ, bay đi nhanh như thiểm điện, dung nhập vào trong bóng tối mênh mông.

Trát Cách Lỗ từ trong phòng nhìn ra cửa sổ, than nhẹ một tiếng.

- Có lẽ, đây chính là số mệnh gặp nhau a. Tề Nhạc, anh phải đi gặp khắc tinh trong vận mệnh của mình rồi, cũng là cửa ải khó qua nhất trong vận mệnh của anh! Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, đáng tiếc, khắc tinh của anh lại khó biến chiến tranh thành tơ lựa như Hải Như Nguyệt, nếu không, tất cả đều trở nên hoàn mỹ.

Tề Nhạc đương nhiên không biết Trát Cách Lỗ đã rõ mọi chuyện, hắn nhảy ra khỏi biệt thự, lập tức dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, nương theo vân lực mà bay đi, bay cách mặt đất năm mươi mét tiến vào nội thành. Dù sao sinh hoạt trong Kinh Thành gần hai mươi năm, Hilton nằm ở đâu hắn biết rất rõ.

Dưới tình huống vân lực tràn đầy, tốc độ phi hành của Tề Nhạc thật nhanh, thời gian không dài, hắn đã tới được nơi cần tới, lúc này, vừa đúng mười giờ rưỡi. Đối với người bình thường mà nói. Đây có lẽ là thời gian nghỉ ngơi, nhưng với một ít người sống về đêm, hiện tại mới là giờ bắt đầu.

Khách sạn Hilton đèn đuốc sáng trưng, đây là chuỗi khách sạn siêu cấp trên thế giới, hết thảy phương tiện đều vô cùng hoàn mỹ, người giữ cửa nho nhã lễ độ chào đón khách nhân, đại bộ phận khách nhân qua lại đều có quần áo chỉnh tề, xem xét là người trong xã hội thượng lưu. Tề Nhạc tìm một nơi âm u mặc quần áo của mình vào, đi nhanh vào khách sạn.

Hắn biết rõ lúc nào thì mặc trang phục gì, vừa vặn bộ quần áo Như Nguyệt mua cho hắn ngày hôm qua cũng thu vào trong Kỳ Lân Châu, thay đổi trang phục đơn giản, hắn thân cao một mét chín nhanh chóng biến hóa, huyết mạch Kỳ Lân mang lại khí tức cao quý cho hắn, hơn nữa bộ âu phục trên người có giá trị xa xỉ, khiến cho hắn đi vào không bị ngăn cản, trực tiếp đi vào đại sảnh của khách sạn.

Tề Nhạc khi bay tới đây đã có ý định trong đầu. Hắn quyết định thăm dò vị trí cụ thể của phòng 678 trước, sau đó lại nghĩ biện pháp bay từ cửa sổ vào tìm kiếm một chút.

Bởi vậy, hắn nhất định phải đi tới khách sạn Hilton.

Tề Nhạc đi tới trước quầy phục vụ, đi tới gần một nữ nhân viên phục vụ tướng mạo tú lệ nói:

- Xin chào, xin hỏi phòng 678 đi như thế nào?

Phục vụ viên ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, thấy gương mặt hắn nở nụ cười xấu xa, cộng thêm lực hấp dẫn của âu phục hàng hiệu, đôi mắt phục vụ viên sáng ngời, mỉm cười nói:

- Muốn tới phòng 678 xin ngài lên thang máy lên lầu sáu, rẽ qua bên trái, ngài có thể nhìn thấy bảng hướng dẫn.

Tề Nhạc gật gật đầu, mỉm cười, quay người đi lên thang máy theo hướng dẫn.

Nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, phục vụ viên có chút kinh ngạc tự nhủ:

- Phòng 678, hình như là 'phòng cho tổng thống' a. Ngươi này nhất định là có tiền.

Vừa nói, trong mắt nàng đã có tinh quang hiện ra.

Tề Nhạc không biết rằng mình lúc này được người ta định vị là kẻ có tiền, ngồi thang máy, hắn đi thẳng lên tầng sáu. Dựa theo lời phục vụ viên rẽ sang bên trái, đi vào bên trong, quả nhiên có bản hiệu chỉ dẫn, tìm được phòng 678.

Tề Nhạc vừa đi vào trong, vừa đem tinh thần lực phát tán ra chung quanh, cảm thụ những thứ trong cảm giác của mình, có câu cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, hắn không dám có chút chủ quan. Hắn vừa đi vừa nhìn biển số hai bên, hắn dần dần phát hiện, mình đã tìm được căn phòng 678 cần tìm, hình như nằm ở cuối hành lang, phát hiện này, làm bước chân của hắn đi nhanh về phía trước.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy có người mở cánh cửa căn phòng cuối cùng đi ra, người này đi tới. Thấy có người, cước bộ tiến lên hơi ngừng lại, ngay sau đó, ánh mắt của hắn lập tức cứng lại. Đó là một nữ tử, nhìn bộ dáng của nàng chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy chừng một mét bảy lăm, nhìn thì gầy, nhưng đường cong của bộ ngực phi thường hài hòa, vòng eo nhỏ nhắn cho người ta cảm giác kinh tâm động phách, dưới bờ eo còn hiển hiện bờ mông rất tròn, hai phần ba đôi chân hiển hiện ra bên dưới váy đen, trên người mặc áo thun ba lỗ màu đỏ, trên lưng hất một cái áo choàng da điêu kiêu sa.

Tề Nhạc thật muốn hỏi nàng một câu, cô có lạnh không? Phải biết rằng, hiện tại là mùa đông nha!

Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, trên đùi không có cả tất chân, gót chân mang đôi giày xăng đan, ngón chân hết sức nhỏ nhắn như ngón tay vậy, móng tay sơn màu đỏ, từ góc độ nào mà nhìn cũng cảm nhận được khí tức hấp dẫn của nàng.

Làm cho Tề Nhạc chú ý nhất là, đôi mắt của nữ nhân này, đây tuyệt đối đôi mắt hoa đào, ánh mắt của nàng là màu đỏ nhạt, đây cũng là đôi mắt hoa đào đẹp nhất Tề Nhạc từng nhìn thấy, sóng mắt lưu chuyển, nàng không có nhìn Tề Nhạc, nhưng vẫn có sức hấp dẫn thật mạnh như trước, lông mi thật dài, cái mũi cao thẳng, tóc dài đỏ sậm tùy ý vén lên đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau khi ra cửa liền đi thẳng ra ngoài.

Đây là lần thứ ba Tề Nhạc nhìn thấy mỹ nữ tiếp cận cấp hoàn mỹ. Đầu tiên hắn gặp chính là Hải Như Nguyệt, thứ nhì là Văn Đình, hai nàng còn kém một chút là đạt cấp hoàn mỹ, theo thứ tự là ôn nhu và diễm lệ. Hôm nay Như Nguyệt đã trở nên ôn nhu, khoảng cách cấp hoàn mỹ gần thêm một bước. Mà mỹ nữ trước mặt mang huyết thống châu âu, Báo nữ mà so sánh với nàng, ít hơn vài phần xinh đẹp, còn diễm lệ thì kém hơn một chút, chỉ có dáng người là tốt hơn nàng.

Nữ nhân chân rất dài, trong quá trình Tề Nhạc dò xét thì nàng đã đi tới trước mặt Tề Nhạc, hiển nhiên nàng cũng phát hiện Tề Nhạc nhìn chăm chú lên mình, ánh mắt lưu chuyển, nhìn Tề Nhạc mỉm cười, lúc ánh mắt Tề Nhạc giao nhau với ánh mắt nàng, không biết vì cái gì, toàn thân lại lạnh lẽo, giống như có cái gì ngủ đông đã bừng tỉnh, tuy mỹ nữ trước mặt đang cười, nhưng Tề Nhạc lại cảm nhận được tà ác mạnh mẽ trên người của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.